Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 51: Bên trong Trấn Ma Ngục đến một con quỷ

Nghe được câu này, Minh Hoàng trầm mặc thời gian rất lâu.

Hắn lúc còn rất trẻ đã rời khỏi Minh bộ, bị lừa gạt đến nhân gian, sau đó không còn rời khỏi Trấn Ma Ngục.

Nhưng hắn vẫn trải qua rất nhiều đại sự kinh thiên động địa, tao ngộ vượt quá tưởng tượng.

Những chuyện đó cũng không mang đến xung kích lớn bằng câu nói này của Tỉnh Cửu.

Lúc này lại quay lại đối thoại của hắn cùng Tỉnh Cửu lúc trước, thâm ý dần dần hiện lên mặt nước, còn liên quan đến tâm nguyện của hắn.

Minh Hoàng cười to, giơ lên tay phải đưa về hoa thụ ở ngoài hơn mười trượng.

Vô hình hồn hỏa như ngón tay cắt đứt mấy cành hoa, sau đó nắm chặt lấy cành cây, đưa đến trước người Tỉnh Cửu.

"Hữu hoa kham chiết trực tu chiết, bất đãi xuân phong lai noãn xá." Minh Hoàng nói.

Tỉnh Cửu nói: "Thơ hay."

"Ngươi đánh giá không khỏi quá mức không để tâm."

Minh Hoàng hỏi tiếp: "Ngươi dùng hồn hỏa chi ngự tự nghĩ ra phương pháp kiếm quỷ, có tên hay không?"

Tỉnh Cửu lắc lắc đầu, hắn vốn không định đặt tên cho đạo pháp này, bởi vì ở quá khứ cùng trong tương lai có thể nhìn thấy, chỉ có mình hắn có thể sử dụng loại đạo pháp này.

Minh Hoàng nói: "Trong ba năm qua ta thỉnh thoảng sẽ nghĩ vấn đề này, ngươi cảm thấy gọi là U Minh Tiên Kiếm thì sao?"

Nói theo một ý nghĩa nào đó, bộ kiếm quỷ chi pháp này là Tỉnh Cửu cùng Minh Hoàng cộng đồng sáng tạo, bên trong tên có u minh lại có tiên, phi thường thích hợp.

Hơn nữa u minh cùng tiên là hai loại khái niệm tuyệt nhiên không giống, mâu thuẫn lẫn nhau, đặt cùng một chỗ lại có vẻ cực kỳ hòa hợp, có một loại cảm giác tự nhiên mà thành.

Chỉ có điều tiên kiếm thực sự là cái tên rất bá đạo.

Tỉnh Cửu nói: "Tên rất hay."

Cái đánh giá này phi thường có tâm.

Minh Hoàng khẽ mỉm cười, không nói gì nữa, xua tay đưa tiễn.

Trong mây đen truyền ra tiếng chuông lanh lảnh, tia chớp lóe lên, tựa như cáo biệt.

Tỉnh Cửu bước lên trước, bước vào trong bóng tối ở ngoài đoạn nhai.

Thung lũng xanh tươi trong nháy mắt hóa thành vô số điểm sáng rực rỡ, sau đó màu sắc mất đi, biến thành thế giới đơn điệu hai màu trắng đen .

Tỉnh Cửu không xoay người laij xem, nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thụ dấu vết chính mình lưu lại khi đến.

Bên trong Thái Thường ngục không có khái niệm thời gian, cũng không có khái niệm không gian, nhưng đây chỉ là lời giải thích tương đối, cũng không phải là tuyệt đối, nếu không con rồng kia từ lâu đã thành thánh rồi.

Không biết bao lâu trôi qua, Tỉnh Cửu mở mắt ra tỉnh lại, đã trở lại tầng thứ ba của Trấn Ma Ngục.

Trước mắt của hắn là thông đạo sâu thẳm tĩnh mịch vô cùng, tràn ngập cương phong cấm chế, đi về vực sâu bên kia.

Lúc trước hắn chính là ở đây, hướng về bên trái đi hai bước, liền tiến vào Thái Thường ngục.


Hiện tại hắn trở lại chỗ cũ.

Thời gian ba năm, phảng phất chưa từng xảy ra chuyện gì, như một giấc mộng.

Chỉ có dấu chân trên đất chứng minh điều gì đó.

Đi qua dấu vết lưu lại, sẽ không phải như bèo trôi không nơi nương tựa.

Tỉnh Cửu ngồi xuống, đem hoa Minh Hoàng đưa cho mình trồng vào bên trong bùn đất, sau đó đưa tay ở trong không gian nắm lấy một số đồ vật cực nhỏ đưa vào hư không.

Làm xong những chuyện này, hắn xoay người hướng về phía trên Trấn Ma Ngục đi đến.

Bùn đất trên nhánh hoa không gió mà động, lại như đang phất tay đưa tiễn.

Hướng về thông đạo phi thường chật hẹp đi tới, có nhiều chỗ như một đạo kẽ hở.

Tỉnh Cửu phiêu nhiên đi qua, không bị bất kỳ trở ngại nào, như gió xuyên qua khe đá, càng đi càng xa.

Trên khe đá càng ngày càng tối tăm, nghĩ đến chính là dưới đáy bích đàm kịch độc kia.

Tỉnh Cửu nhìn nơi đó, nghĩ tới Minh Hoàng ở lại trong sơn cốc xanh tươi.

Minh Hoàng cũng không nói ra toàn bộ sự thật.

Muỗi trong Trấn Ma Ngục, ngoại trừ dùng để hấp phệ hồn hỏa đưa đến Minh bộ chứng minh hắn còn sống sót, còn có một tầng công dụng khác.

Nếu như là Minh Hoàng thời điểm toàn thịnh, Thương Long đều không làm gì được hắn, huống chi là đám muỗi này, chỉ có điều năm đó Trung Châu Phái suy tính rất là khéo, hoặc là nói rất độc.

Minh Hoàng bị trấn áp đưa vào Trấn Ma Ngục, vẫn nằm ở trạng thái cực kỳ suy yếu, cũng chính là dáng vẻ mà ba năm trước Tỉnh Cửu nhìn thấy.

Minh Hoàng ở trong loại trạng thái này không cách nào chống đỡ đám muỗi kia, chỉ có thể mặc cho muỗi thôn phệ, hồn hỏa liên tục tiêu tan, không có cách nào hồi phục thực lực.

Giống như hắn lúc trước ở trong tuyết nguyên, vì chống lại giá lạnh liên tục tiêu hao chân nguyên thiêu đốt kiếm hỏa.

Nếu như loại cục diện này tiếp tục kéo dài như vậy, Minh Hoàng cũng chỉ có thể vĩnh viễn suy yếu, mãi đến tận bị thời gian dài dằng dặc hóa thành một bộ xương khô.

Tỉnh Cửu giúp hắn nắm giữ phương pháp loại bỏ muỗi, tương đương là cho hắn một cơ hội.

Nếu như đứng trên lập trường của Nhân tộc, Tỉnh Cửu không nên cho Minh Hoàng cơ hội này, nhưng hắn không từ chối, bởi vì hắn biết Minh Hoàng muốn làm gì.

Tựa như năm đó Thi Phong Thần tự sát ở trước mặt hắn, hắn hoàn toàn có thể ngăn cản nhưng không làm như vậy.

Hắn từ trước đến giờ rất tôn trọng lựa chọn cuối cùng của sinh mệnh.

Bởi vì sinh tử là lớn nhất.

......

......

Trấn Ma Ngục có lúc cũng như một toà thành bị vây kín.


Người trong thành muốn đi ra ngoài, có người ngoài thành lại muốn vào trong.

Lúc Tỉnh Cửu chuẩn bị rời đi, thời điểm Minh Hoàng quyết ý để cho mình bị thần dân quên lãng, có người muốn tiến vào Trấn Ma Ngục thay đổi tất cả những chuyện này.

Mấy ngày trước thanh thiên ty đưa một tên trọng phạm vào Trấn Ma Ngục, có người nói là cố vấn của Bất Lão Lâm nơi nào đó, không biết tu hành, nhưng vô cùng nguy hiểm.

Trấn Ma Ngục tầng cao nhất núi đá nơi sâu, một người trung niên đứng trước cửa tù thất trầm mặc chờ đợi.

Hắn không phải cố vấn của Bất Lão Lâm, chỉ là Cảnh Tân hoàng tử thông qua thanh thiên ty chỉ huy sứ đưa vào một phong thư.

Hắn nếu là thư, tự nhiên không biết phong thư này sẽ đưa tới chỗ nào.

Tù thất chậm rãi mở ra, một lão giả xuất hiện ở trước mặt hắn.

Trấn Ma Ngục cực kỳ hắc ám, không có tia sáng, lão nhân kia dung mạo phi thường rõ ràng, bởi vì lão nhân này đang phát sáng.

Lão nhân tóc tai rất hỗn độn, như cỏ dại mọc lên, bên trong mơ hồ có hai chỗ bất ngờ nổi lên, nhìn có chút quái dị.

Trung niên nhân hơi nghi hoặc một chút, nghĩ thầm bên trong Trấn Ma Ngục ngay cả thị vệ đều không có, chỉ có khôi lỗi, tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện một lão giả?

Lão nhân mặt không hề cảm xúc nói: "Đi ra."

Trung niên nhân muốn nói hai chân của chính mình bị xiềng xích khóa chặt, cúi đầu nhìn xuống, lại phát hiện xiềng xích không biết khi nào đã mở ra, mau mau đi theo ra ngoài.

Vách núi đâu đâu cũng có tiếng kêu gào cùng tiếng hát, cho tới những kẻ tù phạm tỉnh táo nhìn thấy vị lão nhân kia, hoảng sợ không dám phát sinh bất kỳ thanh âm gì.

Lão nhân nhìn vách núi phía trong đêm tối, những tiếng ầm ĩ bỗng nhiên đình chỉ, sau đó hắn nhìn phía trung niên nhân nói: "Ngươi muốn truyền tin cho ai?"

Trung niên nhân nói: "Ta không biết phong thư này cho ai, bây giờ nhìn lại hẳn là cho ngài."

Lão nhân mặt không hề cảm xúc hỏi: "Ngươi biết ta là ai?"

Người trung niên lắc lắc đầu.

Bất Lão Lâm rất rõ ràng Cảnh Tân hoàng tử khẳng định không dám gạt Trung Châu Phái, như vậy mặc kệ phái người nào, từ thời khắc đầu tiên tiến vào Trấn Ma Ngục sẽ bị giám thị nghiêm mật, căn bản không thể làm được chuyện gì. Nhưng trung niên nhân vốn không nghĩ làm chuyện gì, hắn chính là một phong thư mà thôi.

Ai tới lấy phong thư này, người đó chính là người nhận thư.

Lão nhân nói: "Nội dung."

Trung niên nhân nói: "Bên trong Trấn Ma Ngục đến một con quỷ."

Lão nhân trong mắt toát ra biểu hiện tàn nhẫn mà trào phúng: "Xem ra ngươi thật không biết ta là ai, không vậy làm sao lại nói ra lời hoang đường như vậy."

Trấn Ma Ngục phát sinh tất cả mọi chuyện đều không gạt được hắn.

Nói xong câu đó, lão nhân không để ý tên trung niên nhân này, hướng về nơi sâu trong Trấn Ma Ngục đi đến, thân thể tạo thành quang ảnh trên không trung lưu lại thời gian rất lâu.

Từ đoạn nhai đi tới tầng thứ hai Trấn Ma Ngục khô nóng, trở lại đến khe núi tràn đầy rêu xanh .

Trung niên nhân biết mình sắp chết rồi.

Lão nhân đưa tay đem hắn đẩy xuống vách núi.

Trung niên nhân rơi vào trong đầm nước, vẫy vẫy hai tay bắt đầu giãy dụa.

Rất nhanh cánh tay của hắn đã bóc ra máu thịt, lộ ra bạch cốt.

Trên mặt của hắn lộ ra biểu hiện sợ hãi , sau đó thối rữa, biến thành hình ảnh hoảng sợ .

Không cần bao lâu, hắn đã biến mất ở trong đầm nước, ngay cả xương đều không thể còn xót lại.

Lão nhân vẫn cảm thấy rất đói, có chút không vừa ý.

Sau đó hắn có chút bất ngờ, bởi vì Bất Lão Lâm đưa tới tin lại thật sự chính là câu nói này.

—— bên trong Trấn Ma Ngục đến một con quỷ.

Hắn mặt không hề cảm xúc nhìn bích đàm phía dưới , nghĩ thầm hi vọng con quỷ này có thể làm cho mình ăn no.