Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 2 - Chương 71: Độn khứ đích nhất

Trong bầu trời đêm không có mây, sao cũng không nhiều, yên lặng treo cao xa, lộ ra vẻ rất vắng lạnh.

Thế giới vốn chính là như vậy?

Không, không thể dùng loại từ ngữ lạnh như băng hoặc ấm áp để mà miêu tả, bởi vì trước khi có loài người, cũng không có nóng lạnh phân chia.

Sinh mệnh còn sống, làm sao có thể cùng thiên địa vĩnh hằng thống nhất?

Tử vong, hoặc là bất hủ.

"Chỉ có linh hồn vĩ đại mới có thể bất hủ sao?"

Triệu Tịch Nguyệt nhìn tinh không lẩm bẩm nói.

Tỉnh Cửu nói: "Chỉ có người bất hủ mới có thể bất hủ."

Triệu Tịch Nguyệt nhớ tới hắn đã từng nói những lời tương tự.

Nhân giả vô địch? Không, người vô địch mới có thể vô địch.

Như vậy làm thế nào để trở thành một người bất hủ?

"Không biết, bởi vì không cách nào chứng minh bất hủ."

Tỉnh Cửu nhìn bầu trời đêm nói: "May mắn chính là, cũng không cần chứng minh."

Nhìn gò má của hắn, Triệu Tịch Nguyệt lại sinh ra loại cảm giác này, phảng phất thấy được vực sâu vô tận vậy.

Rõ ràng đang ở trước mắt, vừa tựa hồ ở địa phương cực kỳ xa xôi, đuổi theo như thế nào đều không thể đuổi kịp.

Cái suy đoán khó có thể tin nhất kia lần nữa hiện lên trong lòng nàng, mặc dù nghĩ như thế nào cũng không thể, nhưng nàng quá quen thuộc cảm giác như vậy.

Từ lúc còn rất nhỏ, sau khi nàng biết mình là truyền nhân được Cảnh Dương chân nhân chọn lựa, vẫn luôn có cảm giác như vậy.

Nàng không dám tiếp tục nghĩ nữa, chuyển đề tài.

"Đồng Nhan hôm nay là chuyên môn chờ ngươi ư?"

"Có lẽ vậy, hắn có thể tính đến chúng ta sẽ xuất hiện, toán lực cũng thực rất mạnh."

"Tại sao hắn muốn làm như vậy?"

"Hẳn là hắn đã xem kỳ phổ của ta."

"Sao?"

Tỉnh Cửu nói: "Hắn không thích phương pháp đánh cờ của ta, nhưng phải thừa nhận kỳ lực của ta, cho nên muốn gặp ta."

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: "Các ngươi rốt cuộc ai mạnh hơn ta?"

"Cờ tướng thì hắn không thể nào thắng ta."

Tỉnh Cửu bình tĩnh nói: "Cờ vây thì ta không bằng hắn."


Trước khi rời khỏi quán cờ, hắn đặt quân cờ đen kia xuống chẳng qua là đòn che mắt, địa phương chân chính mà hắn muốn đặt cờ là nơi hắn gõ ngón tay.

Đồng Nhan cùng Quách đại học sĩ mới có thể hiểu được ý tứ của hắn, nhìn ra chỗ lợi hại của quân cờ này. Nhưng đó là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê —— hắn tính toán thời gian rất lâu mới nghĩ ra nước cờ đó, nếu quả thật để cho hắn thay thế vị trí của Quách đại học sĩ, cùng Đồng Nhan tiến hành nghiêm chỉnh đánh cờ, khả năng bại sẽ rất lớn.

Triệu Tịch Nguyệt đưa tay giải khai đuôi sam, cảm thấy thoải mái hơn, tâm tình còn có chút trầm trọng.

Ban đầu ở tứ hải yến nàng đối với Hướng Vãn Thư nói câu nói kia, mới có những chuyện sau này.

Bây giờ nghĩ lại, nàng có chút hối hận.

Đến đầu phố, quẹo trái là Thái Thường tự, quẹo phải qua độ nha cầu qua ba cái lộ khẩu nữa chính là Triệu gia.

Triệu Tịch Nguyệt dừng bước, nói: " Đồng Nhan là hạng người gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Ta không biết, ngươi thì sao?"

Triệu Tịch Nguyệt lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Từ phương diện khác mà nói, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt vốn là hai cái dị chủng của tu hành giới.

Bọn họ tựa hồ không quan tâm tới chuyện gì.

Bọn họ không giống người bình thường quan tâm lương thực cùng rau dưa, cũng không giống thi nhân quan tâm xuân ấm áp cùng hoa nở.

Bọn họ không giống lạc Hoài Nam chú ý Nhân tộc tiền đồ và vận mệnh, cũng không giống Đồng Nhan như vậy quan tâm hắc bạch thế giới thắng bại cùng huyền cơ.

Ngay cả trên đường tu đạo vốn nên coi trọng chút ít đối thủ, bọn họ cũng không quá quan tâm.

"Ta đi về hỏi trong nhà."

Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút nói.

Tỉnh Cửu nghĩ thầm mình bây giờ cũng có nhà người, nói: "Ta trở về cũng sẽ hỏi một chút."

Lúc chuẩn bị cáo biệt, Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến một việc, hỏi: "Ngươi đánh mạt chược rồi ư?"

Tỉnh Cửu do dự đôi chút, nói: "Trước kia... Bị người buộc đánh mấy lần, bọn họ nói ba thiếu một, không đánh không được."

Triệu Tịch Nguyệt rất giật mình, thậm chí so với phát hiện hắn ở trong am bị thương càng thêm giật mình.

Tỉnh Cửu mọi sự đều không để tâm, hơn nữa vô cùng lười, ai có thể buộc hắn làm chuyện chính mình không muốn làm đây1?

...

...

Thanh Sơn Cửu Phong, đều ở trong mây mù.

Sương mù trên Thượng Đức phong không nhiều như sương mù ở Kiếm Phong, nhưng càng thêm rét lạnh, có lẽ nguyên nhân là do chiếc giếng sâu nối thẳng tới tận lòng đất kia chăng?

Nguyên Kỵ Kình đứng ở chỗ sâu nhất trong động phủ, mặt không chút thay đổi nhìn đáy giếng, không biết suy nghĩ điều gì.


Mấy năm trước hắn rốt cục phá cảnh thành công, trở thành một vị Thông Thiên cảnh đại vật sau Thanh Sơn Chưởng môn, Thanh Sơn Tông thanh thế càng cao hơn, địa vị của hắn ở Thanh Sơn cũng càng thêm không thể rung chuyển, thậm chí ở rất nhiều người xem ra, đã mơ hồ uy hiếp được địa vị của Chưởng môn đại nhân.

Nhưng những năm qua hắn rất bề bộn, không làm gì cả, chẳng qua là nhìn miệng giếng này, phảng phất bên trong có phong cảnh rất đẹp.

...

...

Thiên Quang phong cao nhất, đỉnh núi đã lộ ra khỏi tầng mây, cho nên ánh mặt trời nơi này tốt nhất, rơi vào trên người ấm áp vô cùng, có thể trông về phía chư phong còn lại, phong cảnh cũng là đẹp nhất.

Chưởng môn đại nhân thu hồi tầm mắt nhìn về Thích Việt phong, lắc đầu, đi trở về trước bia đá, nhìn vỏ thanh kiếm cắm ở trên bia, như có điều suy nghĩ.

Dưới tấm bia đá sinh ra một đạo khí tức thản nhiên tang thương.

Nguyên Quy chậm rãi mở mắt, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn một cái.

Là trấn thủ già nhất Thanh Sơn, không biết nó đã làm bạn với mấy đời Thanh Sơn Chưởng môn, sau đó đưa tiễn bọn họ rồi.

Cho tới bây giờ, nó vẫn không rõ vì sao đám Chưởng môn này luôn giữ bộ dáng ưu tư.

Chẳng lẽ bọn họ không biết suy nghĩ sẽ tổn hại đạo tâm ư?

Khó trách đến cuối cùng cũng không có mấy có thể phi thăng thành công.

Bọn họ rốt cuộc có chuyện gì nghĩ không thông chứ?

...

...

Phía tây bắc Triêu Thiên đại lục, có một mảng lớn núi cao cánh đồng tuyết, bát ngát hoang vu, hàn lãnh chí cực, hiếm thấy người ở, được gọi là lãnh sơn.

Côn Luân Sơn, Thiên Sơn cùng với Nha Sơn, cũng là một phần của phiến núi cao này.

Nơi này đồng thời cũng là địa phương tà phái yêu nhân ẩn nặc, nghe nói tổng đàn của Huyền Âm Tông cũng ở chỗ này.

Triều Ca thành đã vào xuân, nơi này như cũ gió tuyết đầy trời, rét căm căm chí cực.

Một cái chấm đen xuất hiện xa xa trên cánh đồng tuyết, sau đó càng ngày càng gần, tiếng địch cũng dần dần rõ ràng, rất là dễ nghe.

Bão tuyết tán loạn, mục đồng thổi địch?

Thổi địch không phải là mục đồng, mà là một vị thanh niên.

Thanh niên kia mặt mày sạch sẽ, lộ ra ý tứ tản mạn, trong tươi cười có một mùi vị nói không ra lời.

Hắn cưỡi không phải là bò mà là một đầu ly ngưu, lông dài màu đen mà luộm thuộn sắp chạm đến mặt đất.

Hắn thổi cũng không phải là sáo trúc bình thường, mà là một cây cốt địch.

Cốt địch hơi ngả vàng ở giữa có huyết tuyến nhàn nhạt như ẩn như hiện, nhìn hình dạng và cấu tạo có thể là xương người.

Tiếng địch chợt dừng lại.

Có con hạc giấy từ trong gió tuyết, rơi vào lòng bàn tay của hắn, hóa thành giấy viết thư.

Người thanh niên kia nhìn cũng không nhìn, liền biết nội dung trên tờ giấy, thản nhiên cười.

"Tiểu Tứ đứa nhỏ này làm sao thiếu kiên nhẫn như thế? Lại muốn dùng một cái thần côn động thủ, Tiểu sư thúc của ngươi không phải là người dễ đối phó như vậy đâu."

Nơi này chỉ có tuyết cùng vách núi, không có đường.

Trong mắt người thanh niên kia phảng phất có một con đường nhìn không thấy, cỡi ly ngưu hướng hàn sơn mà đi, không có chút do dự.

Đi tới trên núi tràn đầy nhai thạch, cho đến không còn đường đi, hắn tung mình xuống ly ngưu, đi tới trước một vách đá dựng đứng.

Cong lên ngón trỏ gõ thạch bích, thanh âm trầm muộn vô cùng, cho thấy bên trong tuyệt đối không thể trống không, tự nhiên không cách nào chứa được người.

Thanh niên lại nở nụ cười, cảm giác phi thường hài lòng, đem cốt địch gài vào bên hông, nói: "Ra đi, độn kiếm giả."