Đại Đạo Độc Hành

Chương 1710-1: Hỗn Nguyên tông bổn nguyên thiên địa! (1)

Mà ở trên chín tầng trời kia, một đám tiên linh cường đại đánh ra, sát nhập trong đội ngũ tam đại Địa tiên, cái này là tiên linh chiến đấu của Thái Hư tông, giết thủ hạ của tam đại Địa tiên, từng người chết, bẻ gãy nghiền nát, bọn họ căn bản không cách nào cứu vớt Lạc Ly.

Cửu Nguyệt Phong nhìn Lạc Ly vùng vẫy, cười ha ha, nói: “Vô dụng, vô dụng!”

Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận của ta, chính là các tiền bối năm ấy đại phá Nguyên Thủy đạo để lại tàn dư mà thành, đừng nói là ngươi, dù là chí tôn của Nguyên Thủy đạo năm ấy cũng không thể nào phá được trận này, ngươi thua chắc rồi!”

Nhưng mà Lạc Ly chỉ mỉm cười, hắn không ngừng sử dụng Nguyên Thủy Băng Tháp.

Trong Thái hư Chí Không Tỏa Hồn trận, Lạc Ly có một cảm giác kì dị, mỗi lần mình sử dụng Nguyên Thủy Băng Tháp, dường như trong hư không xa xôi, có tồn tại đang chậm rãi quan sát mình, cảm nhận mình!

Cảm giác này thật sự huyền bí, chỉ có bị Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn trận vây khốn thì Lạc Ly mới phát hiện ra.

Hắn nhíu mày, chẳng những càng thêm ra sức sử dụng Nguyên Thủy Băng Tháp, còn tùy cơ thêm một chút, phát ra nguyên thủy giải đạo!

Nhưng mà bất luận hắn sử dụng tiên thuật thế nào, nguyên thủy chi lực này đều bị Thái Hư Chí Không Tỏa hồn trận phân tán trong vạn dặm thời không, hào vô kiến thụ.

Cửu Nguyệt Phong cười ha ha, hắn tưởng đây là lần vùng vẫy cuối cùng của Lạc Ly, lại không hề phát hiện, trong hư không xa xôi kia, dường như không gian hơi hơi rung chuyển.

Cửu Nguyệt Phong hưng phấn không thôi, hắn nhìn Lạc Ly, trong mắt là sự kích động.

Hai mươi hai vạn năm, bởi vì ở trong tông môn, phạm phải sai lầm lớn, Cửu Nguyệt Phong bị phái tới nơi này, trấn thủ Nguyên Thủy di tích.

Nói dễ nghe, cái gì nhiệm vụ trấn thủ, thực ra đây chính là trục xuất.

Nguyên Thủy di tích đã thành quá khứ hơn hai ngàn vạn năm, nơi đó có dư nghiệt gì. Dù có dư nghiệt, Thái Hư môn cũng chẳng ai để ý đến bọn họ, ân oán đã là quá khứ xa xôi rồi, vô nghĩa thôi.

Cửu Nguyệt Phong tưởng mình phải khổ thủ ở nơi này suốt trăm vạn năm mới có cơ hội rời khỏi nơi hoang vắng này,

Ai mà ngờ, năm mươi năm gần đây, vùng tinh vực này, Nguyên Thủy Chi Lực kinh thường chấn đãng.

Sau đó, lại có tiên giới sinh ra ở nơi này, tiên giới chi chủ, thiên địa điểm tình nhiều lần, trực tiếp Địa tiên cường hoành, hơn nữa ngự sứ nguyên thủy đạo bí pháp.


Cái này khiến Cửu Nguyệt Phong vô cùng hưng phấn, hắn đã nghĩ bắt lấy Lạc Ly, mặc kệ hắn là dư nghiệt của Nguyên Thủy gì gì đó, mượn cái này đổi lấy công lao cho tông môn là mình có thể rời khỏi nơi này rồi.

Chỉ cần rời khỏi nơi đất hoang này, trở về thế giới hoa lệ, Cửu Nguyệt Phong nguyện ý trả giá tất cả.

Nhìn Lạc Ly vùng vẫy, hắn không khỏi nói: “Không cần vùng vẫy, vô nghĩa thôi!

Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận này trải rộng khắp ba vạn ức dặm vũ trụ tinh hải trong tiên giới, ngươi không phải là chống đối với một mình ta mà là cả thiên địa tiên giới, ngươi vùng vẫy, vô nghĩa thôi!”

Nhưng mà Lạc Ly vẫn mặc kệ hắn, tiếp tục thi triển Nguyên Thủy Băng Tháp.

Sức mạnh của Nguyên Thủy Băng Tháp kia bị Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận phân tán đến ức vạn dặm tinh không xung quanh.

Đây chính là diệu dụng của Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận, cho dù lực lượng của ngươi có cường đại đến đâu, ta cho ngươi phân tán trong vũ trụ, lấy không gian phần than lực lượng, cho nên có thể khóa lấy tất cả Nguyên Thủy đạo cường giả Nguyên Thủy Chi Lực.

Mặc dù Lạc Ly sống chết vùng vẫy, vô dụng, nhưng mà Lạc Ly vẫn tiếp tục làm như vậy.

Thực ra hắn đổi thành Thái Thượng chi lực là có thể dễ dàng phá tan Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận này.

Thái Thượng chi lực, là lực lượng cuối cùng mạnh nhất vũ trụ này, vô vật bất phá, bá đạo vô cùng.

Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận này chuyên để phân giải Nguyên Thủy Chi Lực, đối nghịch với Thái Thượng chi lực, tác dụng giảm bớt lại. Trước khi nó phân tán, hoàn toàn có thể để Lạc Ly thoát vây mà xông ra.

Nhưng mà Lạc Ly không có, bởi vì theo Nguyên Thủy Chi Lực phân tán, Lạc Ly mơ hồ cảm giác được một tồn tại kì dị.

Tồn tại này, như ẩn như hiện, hư huyễn phiêu miểu, nói chính xác, không phải sinh mệnh tồn tại, mà là một loại thiên địa linh cơ.

Cùng Lạc Ly lúc đó ở Thương Lân giới, cảm giác được thiên địa tứ phúc, có chút tương tự.

Tồn tại này, trải rộng khắp tinh không vũ trụ, giống như vừa mới sinh ra, lại giống như vô tận từ xưa, vĩnh hằng đến nay.


Cảm giác rất là kì quái, càng kì dị là mỗi lần Lạc Ly kháng cự Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận.

Sử dụng Nguyên Thủy Băng Tháp, bị Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận phá hoại, Nguyên Thủy Chi Lực phân tán khắp bốn phương. Tồn tại này, giống như rất thích thú quan sát Lạc Ly, lại tăng thêm một phần.

Nói thực, Lạc Ly cũng không biết tồn tại này là gì, nhưng mà trực giác của hắn rất mạnh, được tồn tại này vô cùng tín nhiệm, có rất nhiều chỗ tốt.

Cho nên Lạc Ly liều mạng chiến đấu, cố gắng chiến đấu, lần lượt Nguyên Thủy Băng Tháp, để đối kháng với Thái Hư Chí Không tỏa hồn trận. Có được tồn tại kia chấp nhận.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, trận chiến trên hư không, đã đến lúc cuối cùng, Huyền sơn phi lục mà ba Địa tiên xây xong, đều đã bị hủy hoại.

Toàn bộ thủ hạ của ba Địa tiên đều chết hết, chỉ còn lại ba người, liều mạng tử thủ, lúc này mới đau khổ kiên trì lại.

Bên kia Cửu Nguyệt Phong kì quái nhìn Lạc Ly, nói: “Ngươi còn gì nữa, ngươi tưởng năm mươi năm qua, ta không cảm giác được sự tồn tại của ngươi?

Năm đó, mặc dù ta không biết ngươi làm gì, nhưng mà ta biết ngươi vụng trộm đánh thức Nguyên Thủy thiên địa bổn nguyên tồn tại, cho nên ta vẫn chờ đợi ngươi, chờ ngươi xuất hiện, ngươi chính là lí do giúp ta rời khỏi nơi này!”

Lạc Ly cũng không trả lời, chỉ tiếp tục sử dụng Nguyên Thủy Băng Tháp.

Sức mạnh vô tận tỏa ra bốn phía, cùng với Thái Hư Chí Không Tỏa Hồn Trận phân giải truyền tống, sự tồn tại kia, đối với Lạc Ly càng lúc càng thêm yêu thương quan sát, tín nhiệm.

Dần dần Lạc Ly cảm giác được nó là cái gì!

Nó là ba vạn ức dặm bản nguyên ý niệm, bởi vì nơi đây chính là Nguyên Thủy đạo tinh vực.

Nơi đây từng có vô số tiên nhân tiên giới của Nguyên Thủy đạo, vô số sinh linh của Nguyên Thủy đạo, vô số kiến trúc của Nguyên Thủy đạo.

Bọn họ đã từng phun khí thành mây, hít khí thành gió, mồ hôi như mua, tiếng nói như sấm!

Ở đây tu luyện, ở đây già đi, Nguyên Thủy chi lực của bọn họ, vô số năm qua, đắm chìm trong tinh hải này.

Thiên dưỡng nhân, nhân quỹ thiên!

Mảng thiên địa này, ngoài Nguyên Thủy chi lực thì không còn gì khác!

Có thể nói, Nguyên Thủy chi lực chính là chủ nhân của vùng tinh hải này, ít nhất ba vạn ức dặm tinh hai!

Cho nên Nguyên Thủy đạo bị phá diệt rồi, mặc dù toàn bộ tiên giới đều bị hủy hoại nhưng mà bản nguyên chi lực vẫn còn, các tông môn khác, dù là Đại La Hỗn Nguyên Kim tiên cũng không thể nào thay đổi tồn tại cơ bản nhất của tiên giới này, toàn bộ các tông môn khác, đều không thể nào dừng chân ở đây.

Chỉ có tiên nhân Nguyên Thủy đạo mới có thể ở đây tu luyện, phồn vinh, hưng thịnh.

---------------