Đại Đạo Công Tác Thất Chi Ủy Thác Giả Đích Ái Tình

Chương 8: Thám tử vĩ đại Lam Bách

“Ầm”. Cửa bị đóng lại ngay lập tức.

“Lệ Lệ, Lệ Lệ ngoan. Em nghe anh giải thích đã. Em biết đấy, anh làm Trợ lý Tổng giám đốc nên thi thoảng có vài buổi xã giao không từ chối được. Tuy anh không muốn đi chút nào, nhưng mà...... hẳn em cũng mong anh trèo cao lên tới chức vụ này mà nhỉ?” Người đàn ông như cảm nhận được sự mềm lòng của đối phương, thế là dỗ ngọt thêm một phen: “Thôi mà, đừng giận nữa có được không? Tối nay anh mời em ăn cơm. Đến chỗ nào cũng được....... Sau bữa tối, anh là của riêng em...... Chỉ cần em hết giận thì em muốn sao cũng được.” Giọng người đàn ông dần dần trầm xuống, trở nên mập mờ.

“Hừ, hừ. Anh chết đi! Lần nào cũng vậy....... Anh sờ ở đâu đó?! Đang còn trong công ty đấy.” Người phụ nữ tên Lệ Lệ rõ ràng đã tha thứ cho người yêu của mình.

Giọng hai người càng ngày càng thấp, rồi dần dần không thể nghe thấy được nữa. “Ầm”, lại là tiếng cửa ( lần này nhẹ hơn hẳn so với lần trước, Lam Bách thầm nghĩ). Lập tức chỉ nghe một tiếng “bíp”. ( A! Cửa chính bị khoá rồi sao? Tiếng này nghe hệt như tiếng cửa điện tử của văn phòng Đại Đạo vậy). Xem ra đã đến giờ tan tầm rồi. Lam Bách xác định bên ngoài đã không còn ai, lúc này mới thở ra một hơi, quan sát nơi mình vừa đến. Đây là một phòng thay đồ, trên tường có treo một bộ quần áo công sở của nữ và vài chiếc áo sơmi kiểu cũ. Lam Bách đánh giá. Mình vào đây như thế nào nhỉ? Chính cậu cũng chẳng biết được. Chỉ biết khi cửa chính sắp mở ra, cậu nhận thấy một thứ rất giống cánh cửa trên bức tường phía trái bàn làm việc, liền nghĩ nếu có thể đi vào trong đó thì tốt rồi. Và rồi, khi cửa chính mở ra thì cậu đã ở trong gian phòng thay đồ này. Để chứng thực suy nghĩ của mình, cậu mở cửa ra rồi đi ra ngoài.


Quay người lại, quả nhiên là cánh cửa bí mật cậu vừa nhìn thấy lúc nãy. Vậy mình làm cách nào mà biến vào trong đó được? Cậu nghĩ mãi vẫn không ra. Mà cơ bản là cậu cũng chẳng hiểu sao mình có thể đến được cái văn phòng này nữa. Lam Bách quyết định đặt vấn đề này sang một bên. Trước tiên phải suy nghĩ tình huống trước mắt đã. Dù sao tình huống dạng này đều giao cho thằng kia giải quyết, người nào xử chuyện nấy thôi, mấy đứa nói xem đúng không? Nhưng bây giờ thằng kia đang ở đâu cơ?

Lam Bách vẫn thấy hơi mệt, bèn ngồi lên ghế xoay sau bàn làm việc. Tay chống cằm, chân bắt chéo, cậu ngồi trong một tư thế suy ngẫm điển hình, ra sức suy nghĩ: Đầu tiên giả sử nơi này là công ty Kim Bảo. Tiếp theo giả sử đây là văn phòng của Trương Lệ Bình. Như vậy người phụ nữ vừa vào được gọi “Lệ Lệ” kia là chủ nhân của văn phòng ── Trương Lệ Bình. Vậy người đàn ông kia là ai? Không thể nghi ngờ, anh ta là người yêu của Trương, đảm nhiệm chức vụ Trợ lý Tổng giám đốc ở công ty Kim Bảo. Chờ một chút! Trợ lý Tổng giám đốc sao? Kia không phải người yêu của Lương Hảo Thanh sao? Công ty này có bao nhiêu Trợ lý Tổng giám đốc nhỉ? Nếu người đàn ông kia là Ngưu Cương......  vậy thì anh ta bắt cá hai tay sao? Không đúng! Nhất định không phải Ngưu Cương! Nếu một người đàn ông đang phiền não chuyện công việc ở công ty mà còn có thời gian lăng nhăng với người phụ nữ khác thì làm sao được? Nhưng nếu là anh ta thì sao? Lương Hảo Thanh cũng từng nhắc qua Trương Lệ Bình. Có phải do trực giác phụ nữ không? A! Lam Bách ôm lấy đầu, nếu vừa rồi chịu nhìn lén gương mặt người đàn ông đó thì tốt rồi. Cậu đã từng xem qua hình của Ngưu Cương, một người đàn ông tương đối chững chạc, trầm ổn ( nhìn bề ngoài thì là như vậy), gương mặt cũng rất nghiêm túc, thoạt trông như kiểu đàn ông chính trực điển hình. Thật không giống như kẻ có thể làm chuyện xấu.

Nghĩ, nghĩ mãi, nghĩ đến nỗi nơ ron thần kinh thắt bím, Lam Bách cuối cùng đưa ra một cái kết luận: mình không thích hợp làm thám tử chút nào.

Cậu nhìn quang cảnh xung quanh văn phòng. Sáng sủa sạch sẽ. ( Nói thừa! Mỗi ngày đều có nhân viên quét dọn mà.)

Đồ dùng văn phòng đắt tiền. ( Đương nhiên! Dù sao thì Trương Lệ Bình người ta cũng là Quản lí mà.)

Mở máy tính...... Có mật mã! Nhanh chóng tắt máy.

Mở ngăn kéo bàn...... Dĩ nhiên là bị khóa.


Nhìn nhìn đồ vật trên bàn làm việc, ngoại trừ máy tính để bàn, bảng tên, giá bút ra thì chẳng còn gì cả, ngay cả ly cà phê lúc nãy cũng không còn.

Đột nhiên, ánh mắt Lam Bách rơi vào một vật. Cậu hưng phấn đứng lên, đẩy ghế dựa ra, đi đến gần vật đó, ngồi xổm xuống, nhìn…. cái sọt rác. Trong ấn tượng của cậu thì sọt rác luôn là vật không thể thiếu trong tiểu thuyết trinh thám. Thường thường, nó chính là sự kiện giải quyết mấu chốt. Hiện tại Lam Bách gần như đã hoà làm một vai với “Kindaichi”, còn bạn Yến Tiếu Thiên gì đó đã sớm bị cậu nhà sút tám ngàn dặm đến nhà bà ngoại rồi. Cậu cảm thấy thật may mắn vì công ty này không cung cấp máy xén giấy cho mỗi văn phòng. (*Kindaichi: Bộ truyện tranh trinh thám Nhật Bản, nhân vật chính là thám tử Kindaichi.)

Lam Bách đổ sọt rác ra, có vẻ như nhân viên vệ sinh vẫn chưa tới dọn rác, giúp cậu có thêm một cơ hội phát hiện chân tướng. (Nhưng là chân tướng gì? Lam Bách bảo chờ cậu tìm được rồi sẽ biết).

Đầu tiên đặt mấy tấm khăn giấy dùng xong ở một bên, tiếp đó lấy ra mớ bao bì thực phẩm, chọn những tờ giấy trông như có dấu hiệu bí mật, căng ra, cẩn thận đọc.

… Nhặt lên, vứt bỏ. Thoạt nhìn không phải thứ cậu đang tìm.


Lại nhặt lên, vứt bỏ. Xem ra cũng không phải.

Tiếp tục lặp lại. Những tờ giấy trên mặt đất ít dần.

Cuối cùng, Lam Bách mỉm cười. Ra mòi cậu đã tìm được gì đó rồi. Đó là bản phụ của một tờ thư ngỏ mà kho hàng thường dùng, phía trên ghi rõ: hạn sử dụng đến ngày mai. Kho hàng D4. Tuy thông tin không được nhiều cho lắm, nhưng rất có ý nghĩa với Lam Bách.

Lam Bách khôi phục lại nguyên dạng văn phòng. Thông qua việc tìm hiểu vừa rồi, cậu nheo mắt cười hài lòng, kết luận: sau này phải xem nhiều tiểu thuyết trinh thám mới được! Cơ mà đến kho hàng D4 như thế nào đây?