Đại Chúa Tể

Chương 604: Chiến Liễu Thanh Vân

Liễu Thanh Vân xuất hiện, vẻ mặt hờ hững nở nụ cười đạm mạc.

    Đối với Liễu Thanh Vân, không ai cảm thấy rằng hành động của hắn là hống hách, vì hắn có đủ cơ sở để kiêu ngạo. Cho dù Mục Trần hạng nhất đấu loại, nhưng không ai chắc chắn được thi đấu bát cường sẽ chiến thắng. Tám chi đội đều có thực lực, tám vị đội trưởng không ai là đơn giản.

    Quyết đấu này không hề có chiến thắng 100% chắc chắn. Nếu như sơ ý, lật thuyền trong mương cũng là chuyện thường, trở thành tảng đá bàn đạp cho đối phương.

    Mục Trần mỉm cười, Phệ Long Ma Thương xuất hiện trong tay, hung sát khí phát ra ào ạt, mũi thương chậm rãi nâng lên chỉ thẳng Liễu Thanh Vân.

    - Vậy phải xem bản lĩnh Liễu đội trưởng.

    Mục Trần chẳng hề e sợ, cũng cẳng vì vẻ mặt khiêu khích của Liễu Thanh Vân mà nổi giận, nụ cười bí hiểm như đầm sâu không đáy.

    Liễu Thanh Vân nghiêm mặt, bớt đi một chút hờ hững. Hắn cũng đâu có ngu, trước đó còn chính mắt xem trận chiến giữa Mục Trần và Cơ Huyền, tâm đã sinh ra kiêng dè. Thực lực tên kia đã xem như là đối thủ ngang cơ với hắn.

    Sở dĩ khiêu khích là muốn làm Mục Trần rối loạn tâm tình. Quyết đấu đẳng cấp này, đối thủ chỉ cần tâm động sẽ sinh ra sai lầm, dẫn đến kết cục bi thảm.

    Chỉ đáng tiếc trò mèo nho nhỏ chẳng có tác dụng gì.

    - Thật là một đối thủ khó nhằn.

    Liễu Thanh Vân cười, tâm thần cũng nghiêm trang lại. Tay nắm chặt, cuồng phong nổi gió, một luồng sáng xanh lục ngưng tụ trong tay hắn.

    Ánh sáng lóe lên, thanh trường kích trong tay  Liễu Thanh Vân toát ra khí tức nguy hiểm, gió giật kinh hãi vây xung quanh hắn.

    Mũi kích như đang hấp thu cuồng phong không ngừng, hội tụ ở đầu kích.

    Uy thế thanh kích này hơn hẳn Phệ Long Ma Thương của Mục Trần.

    Mục Trần nheo mắt, thanh kích của đối phương cực kỳ đáng nể, dao động này tuyệt đối hơn hẳn vũ khí bình thường.

    Mục Trần hít thở thật sâu, ánh mắt trở nên sắc bén.

    Trường thương đấu trường kích.

    Hai bên chỉ mới hiện ra, đã đối chọi rất gay gắt!

    Mục Trần và Liễu Thanh Vân giương cung bạt kiếm, những chiến đài khác cũng đã bắt đầu không chậm trễ, uy áp tràn ngập.

    Chỗ khán giả, đệ tử các đại linh viện đều nín thở quan sát bốn khu vực chiến đấu, kích động và hân hoan. Bát cường chi chiến rốt cuộc đã sắp đánh nhau.

    Cuối cùng là chi đội nào có thể vươn lên tất cả, hiện tại không ai nói rõ được.

    "Booong!"

    Một tiếng chuông thanh thúy rền vang.

    Chính lúc đó, cả Mục Trần và Liễu Thanh Vân đều trổ nên nguy hiểm, linh lực như lốc xoáy quét ra.

    Cả hai bắn mình đi, thân ảnh như ma mị loáng thoáng trong mắt mọi người, rồi thình lình va chạm nhau kịch liệt.

    "Xoẹt!"

    Phệ Long Ma Thương đâm tới, hung sát khí gào lên điên dại, như mãnh thú vồ mồi, thương kình có linh lực dũng mãnh duy trì, không khí bị xé toạc.

    Thanh kích mang theo cuồng phong sấn đến, mũi kích như lóe lên những hoa văn huyền bí cổ xưa.

    "Keng!"

    Thương kích va chạm, chính xác điểm vào nhau tóe lửa, một luồng kình lực dữ dội bùng lên.

    - Thương không tồi.

    Liễu Thanh Vân thoáng nhìn Phệ Long Ma Thương tràn ngập hung sát khí, khẽ cười:

    - Đáng tiếc ngươi không nên chọi với ta. Phong Thần Kích, Phong Khiếu!

    Tiếng quát to mang theo áp lực lớn, mũi Phong Thần Kích tạo ra một cơn lốc hung mãnh chấn lui Mục Trần.

    - Phong Thứ!

    Mục Trần lui lại, Liễu Thanh Vân nhanh nhẹn như gió, kích ảnh liên miên dung hòa vào gió, rồi lặng lẽ công kích khắp các yếu huyệt Mục Trần.

    Công kích của Liễu Thanh Vân sắc bén tàn nhẫn, nhưng cũng có chút cẩu thả.

    Mục Trần tập trung, cánh tay rung rung, Phệ Long Ma Thương cũng rít lên hoang dại, thương ảnh ngập tràn phía trước.

    "Keng keng beng beng!"

    Thương kích giao thoa chiến đấu, mỗi lần va chạm âm thanh lại vang lên chói tai, hoa lửa tóe ra như pháo bông sặc sỡ mà đầy hiểm nguy đáng sợ.

    Mọi người dễ dàng nhìn ra, cả Mục Trần và Liễu Thanh Vân đều còn chưa dốc tận lực, nhưng công kích của họ, cao thủ Thần Phách nan cao thủ bị đánh trúng thì cũng nháy mắt để lại một lỗ.

    Chỉ trong chốc lát mà thương kích đã giao đấu cả ngàn hiệp, tốc độ khiến người ta kinh nghi bất định.

    Nhưng người ưu tú thì cau mày phát hiện, đối chiến càng kịch liệt, Mục Trần càng dần rơi vào hạ phong.

    Chính xác thì chính là hung thương của hắn đang bị thần kích của Liễu Thanh Vân áp đảo.

    Thình lình kích tỏa ánh sáng xanh lục, hình thành một cơn lốc khổng lồ như phong long gào thét hướng tới như muốn ăn thịt Mục Trần.

    Mục Trần trừng mắt, Phệ Long Ma Thương cũng sáng rực huyết quang, hung sát khí bùng lên như biển máu quét ngang.

    "Đùng!"

    Công kích hung hãn va chạm, nhưng phong long nhanh chóng thắng thế, Mục Trần bị đánh bay đi xa.

    Khán giả kinh ngạc, những người ủng hộ cổ vũ Mục Trần đều thất thần. Hạng 1 Mục Trần vậy mà chỉ giao đấu thời điểm đầu tiên đã bị Liễu Thanh Vân áp đảo.

    - Liễu Thanh Vân mạnh như vậy?

    Đệ tử Bắc Thương linh viện kinh nghi sảng hồn. Diệp Khinh Linh, Tô Linh Nhi, Vũ Hi cũng không tin vào mắt mình.

    - Vũ khí của Mục Trần quá yếu.

    Linh Khê thản nhiên nói.

    Nhãn lực của nàng dĩ nhiên dễ dàng nhìn ra, cây kích trong tay Liễu Thanh Vân chắc chắn là chuẩn thần khí, còn Phệ Long Ma Thương chỉ là binh khí tuyệt phẩm.

    Giao đấu cấp độ này, tăng phúc chiến lực của chuẩn thần khí đương nhiên ảnh hưởng rất lớn.

    - Mục ca làm sao đây?

    Duẩn Nhi lo lắng.

    - Gấp cái gì? Trò hay lúc này mới bắt đầu.

    Linh Khê mỉm cười, xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Duẩn Nhi.

    Trên chiến đài, Mục Trần nhìn lại Phệ Long Ma Thương đã nhạt rất nhiều hung khí, chiến đấu khi nãy đã khiến nó bị tổn hại.

    Ngẩng lên, Liễu Thanh Vân khẽ nói:

    - Xem ra trận đầu ta chiếm một chút thượng phong.

    Liễu Thanh Vân ngay sau đó bay lên trời cao, linh lực mênh mông quét ra, hội tụ vào Phong Thần Kích.

    "Ù ù"

    Lốc xoáy hình thành dữ dội khắp nơi rồi quấn quanh thân hình Liễu Thanh Vân.

    - Phong Thần Kích, Phong Long Thôn Thiên!

    Phong Thần Kích rời khỏi tay, ánh sáng bích lục lóe lên hấp thu hết tất cả cuồng phong, rồi nhanh chóng phình to thành một con phong long khổng lồ.

    Phong long như sinh vật thực thể, trên mình đầy những vảy rồng, gào thét dữ tợn.

    Không những thế, nó còn toát ra long uy chân thật, có lẽ vì thanh Phong Thần Kích này khi luyện chế có dung hòa được tinh huyết long tộc.

    - Đi!

    Liễu Thanh Vân chỉ tay về phía Mục Trần.

    "Gráoooo!"

    Thanh long gầm rú, uốn lượn xoay vần, rồi lấy tốc độ cực cao hướng tới Mục Trần.

    Cuồng bạo, hoang dại, lốc xoáy khiến cho không gian chiến đài như bị xé ra từng mảng.

    Mọi người đều vì công kích của Liễu Thanh Vân mà kinh nghi chấn động. Vòng quyết chiến đây sao? Quả nhiên người thường không đủ tư cách tham gia...

    Công kích bậc này Mục Trần tiếp được hay không?

    Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về hắn.

    Mục Trần vẫn bình tĩnh hít một hơi, sắc mặt lạnh lẽo.

    - Chuẩn thần khí ư?

    Hắn lẩm bẩm, tay kết ấn, ánh sáng màu đỏ tươi dâng lên hai mắt.

    "Vù!"

    Một tiếng gió như ác ma viễn cổ xuyên thời gian gào to. Mọi người nhìn thấy một cột hào quang đen ngòm từ đỉnh đầu Mục Trần bay vụt lên trời.

    Nó là một cái trụ lớn. Mục Trần bước tới, hai tay ôm phía trước, lôi điện lóe sáng, gân xanh như vảy rồng lấp lánh.

    - Ma thương không được, vậy thì nếm thử ma trụ xem nào, xem ngươi còn áp đảo được nữa hay thôi!

    Ma trụ đầy hung sát khí ầm ầm nện xuống, còn hung hãn hơn Phệ Long Ma Thương rất nhiều lần.

    Mọi người đều trợn mắt nhìn.

    Hắc ma trụ hung hãn nện vào phong long đang gào thét!