Đại Chúa Tể

Chương 576: Truy đuổi

Không khí an hòa trong sơn cốc chốc lát trở nên căng thẳng, năm người sắc mặt khó coi, phiền toái thình lình ập tới khiến họ không kịp trở tay.

    Dù rằng cũng đạt được cơ duyên không nhỏ giúp cho thực lực tinh tiến nhiều, nhưng chắc chắn vẫn chưa đủ sức trở thành đối thủ của đội ngũ cấp độ của Cơ Huyền.

    Nếu gặp gã kia, xem như số phận đã định.

    - Làm sao đây?

    Hạc Yêu biến sắc dò hỏi.

    Trầm Thương Sinh sắc mặt âm tình bất định, nghiến răng nói:

    - Ta cầm Viện Bài chạy trốn, mọi người phân tán ra!

    Lý Huyền Thông trầm mặc:

    - Khoảng cách này, bọn họ đã có thể phong tỏa chúng ta, cho dù một mình chạy trốn cũng vô dụng. Hơn nữa bắt được một mình ngươi hay bắt được bất kỳ ai trong chúng ta cũng có khác gì, chỉ cần một người trong chúng ta rơi vào tay họ, tất nhiên sẽ trở thành con tin để đối phó Mục Trần! Với tính cách tên kia, khó có thể khoanh tay đứng nhìn, nếu không thì lúc này cũng chẳng cần vội vã chạy tới đây!

    - Chúng ta cùng nhau đi, Cơ Huyền có lợi hại thì chúng ta cũng không phải đám bùn nhão!

    Dương Lân nghiến răng hào hùng.

    Trầm Thương Sinh siết tay nghe rốp rốp, mặt tái đi, cảm giác bị khuất nhục đầy trong lòng. Vốn là cao thủ kiêu hãnh của Bắc Thương linh viện, trước khi Mục Trần xuất hiện luôn là bá chủ Thiên bảng, thế mà hiện tại tình hình nguy ngập, hắn lại hoàn toàn bất lực.

    "Rầm!"

    Trầm Thương Sinh tức giận nện một quyền lên khối đá bên cạnh, khiến nó vỡ ra tan nát:

    - Trước tiên cứ lui đi đã, Mục Trần đang tới, bất kể thế nào cũng phải kéo dài thời gian chờ họ đến cứu viện, đến lúc đó mục đích của Cơ Huyền cũng thất bại.

    Lý Huyền Thông, Tô Huyên gật đầu, họ cũng không muốn rơi vào tay Cơ Huyền, thành con cờ cho tên kia đối phó Mục Trần.

    - Đi!

    Trầm Thương Sinh quát khẽ, lập tức bay lên bỏ trốn. Bốn người còn lại cũng cấp tốc đi theo.

    Cả năm người đều dùng tốc độ cao nhất xuyên qua không trung, tiếng xé gió ào ào vang khắp sơn mạch.

    Trầm Thương Sinh gương mặt âm trầm, nóng giận không hề che giấu, tay siết lại nổi cả gân xanh. Chạy trốn như thế này thật lần đầu tiên hắn phải làm, rất không cam tâm.

    Xa xa phía sau, tiếng không khí bị xé toạc truyền tới càng lúc càng dồn dập.

    - Đi mau!

    Trầm Thương Sinh biến sắc.

    - Ha ha, chư vị bằng hữu Bắc Thương linh viện, chúng ta từ xa chạy tới, các vị không tiếp đón lại rời đi có thất lễ quá không đó?

    Một tiếng cười thản nhiên vang lên.

    Nghe thấy giọng nói, năm người cảm thấy trong lòng cực kỳ nặng nề.

    - Đừng quan tâm, đi tiếp!

    Trầm Thương Sinh nghiến răng, thình lình dừng gấp lại, ánh mắt trợn tròn nhìn đỉnh núi trước mặt, một cái bóng áo trắng đang khoanh tay đứng đó như chờ đợi đã lâu.

    Gã áo trắng gương mặt anh tuấn, miệng nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, khiến người ta khó lòng phòng bị, nhưng Trầm Thương Sinh nhìn rõ gương mặt gã đó thì sắc mặt không khỏi kịch biến.

    - Cơ Huyền!

    - Chư vị, ở lại đi!

    Cơ Huyền cười nói.

    - Nằm mơ!

    Trầm Thương Sinh liếc mắt ra hiệu với bốn người kia, nháy mắt tất cả bắn đi theo nhiều hướng khác nhau.

    Cơ Huyền nhìn thấy chỉ thở dài, ánh mắt khó hiểu. Chợt hắn vung tay lên, linh lực cường hãn như dòng sông từ trong tay bắn ra.

    Dòng linh lực bắn ra liền chia làm năm ngả, xuất hiện truy đuổi năm người trên không, rồi hóa thành năm hình thái cự chưởng đè xuống đối phương.

    "Ầm!"

    Tiếng động như sấm sét vang vọng.

    Cả năm người bị bức phải bắn lui về, ngoại trừ Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chỉ hơi lảo đảo, ba người còn lại thì kêu lên đau đớn, mặt tái nhợt.

    Thực lực Cơ Huyền lại khủng bố đến như thế, một chưởng bức lui cả năm người.

    Bọn họ buộc phải trở lại với nhau, ánh mắt đầy chấn động, sự mạnh mẽ của Cơ Huyền vượt xa dự đoán.

    Thực lực bọn họ hiện tại, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông đều là nhất trọng Thần Phách nan đỉnh phong, gần như đã chạm tới nhị trọng. Tô Huyên, Hạc Yêu, Dương Lân đều đã có thực lực linh lực nan, đội hình này đã rất khá, nếu không cũng khó mà chen chân vào top 16.

    Dù vậy, đội hình như thế chỉ một mình Cơ Huyền đã có thể chặn đứng.

    - Chư vị bằng hữu Bắc Thương linh viện, các ngươi hẳn phải biết rõ mục tiêu của ta không phải các ngươi, chỉ cần các ngươi bó tay chịu trói, ta sẽ không làm khó.

    Cơ Huyền tỏ ra ôn hòa.

    Trầm Thương Sinh không trả lời, ánh mắt lóe lên.

    "Vù"

    Phía sau họ, tiếng gió vang lên, bốn bóng người khác lại xuất hiện, bao vây tứ phương, phong tỏa hoàn toàn khu vực này. Xem ra chính là đội viên của Cơ Huyền.

    Năm người bị vậy sắc mặt ảm đạm, cục diện này đã không còn dễ trốn thoát nữa rồi.

    Họ nhìn nhau, sắc mặt bình tĩnh dần chuyển sang sắc lẹm. Cho dù hết cơ hội trốn thoát, thì cũng không thể bó tay chịu trói, phải tranh thủ thời gian!

    - Động thủ!

    Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông cùng lúc lao ra, trường thương trường kiếm xuất hiện, kiếm ảnh thương ảnh liên miên bất tận hướng tới công kích Cơ Huyền.

    Cùng lúc đó, Tô Huyên, Hạc Yêu, Dương Lân cùng hướng về một chỗ, liên thủ đánh bại một người để mở đường máu thoát khỏi phong tỏa.

    "Ầm! Ầm!"

    Công kích dữ dội phá tan nát đỉnh núi Cơ Huyền đang đứng, đá lở ầm ầm. Cơ Huyền bước trong không trung nhẹ nhàng bay lên, áo vẫn trắng như cũ, không hề vương một chút bụi. Công kích liên thủ của Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chẳng thể làm khó được hắn.

    - Xem ra các ngươi không tán thành đề nghị của ta?

    Cơ Huyền ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, rồi nhẹ nhàng bước tới.

    "Vù!"

    Chân vừa hạ xuống, thân hình như thuấn di xuất hiện trước mặt hai người, lướt qua. Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chỉ vừa kịp trợn mắt.

    "Ầm!"

    Hai người phản ứng cực kỳ nhạy bén, phản xạ tung chưởng, linh lực hùng hậu vồ tới Cơ Huyền.

    "Đùng!"

    Ngay lúc đó, Cơ Huyền cũng giơ chưởng đón đỡ, ba luồng chưởng kình đối chiến.

    Cơ Huyền chẳng hề suy suyển, còn Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông như trúng đòn nặng, đau đớn văng ra, lảo đảo trên không trung một hồi. Cả hai cánh tay run rẩy, đau nhức như xương cốt bị chấn nát.

    - Ta nghĩ các ngươi ở Bắc Thương linh viện cũng là những cao thủ hàng đầu, thế mà bây giờ lại để Mục Trần một tên tân sinh lên đầu ngồi, có lẽ cũng thấy không thoải mái lắm chứ? Đã vậy chi bằng liên thủ với ta giải quyết Mục Trần, ta lấy danh nghĩa Thánh linh viện cam đoan bảo vệ các ngươi tiến vào vòng quyết chiến.

    Cơ Huyền ra lời dụ dỗ hai người.

    Hắn ở Thánh linh viện cũng là tân sinh, nên cũng biết rõ những đệ tử ưu tú lâu năm cảm thấy ghen ghét thiên tài tân sinh như thế nào. Nghĩ đến Mục Trần cũng giống như hắn, tình cảnh có lẽ cũng không khác bao nhiêu, những người này có lẽ cũng chẳng có hảo cảm gì với Mục Trần.

    Thế nhưng dự đoán của hắn rõ ràng là sai lầm, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông chẳng nghe theo lời hắn du thuyết chỉ mở miệng cười sằng sặc châm chọc.

    Cái vẻ châm chọc của họ khiến gương mặt cười ấm áp của Cơ Huyền dần tan đi.

    Nếu đổi lại là đám người Thánh linh viện, Cơ Huyền dám khẳng định họ sẽ ngay lập tức đem hắn ra bán. Không ngờ mấy cái tên Bắc Thương linh viện này lại tỏ ra ủng hộ Mục Trần.

    Như thế này chẳng phải là Mục Trần ở Bắc Thương linh viện thể hiện hoàn mỹ hơn so với hắn hay sao?

    - Thật là không biết suy nghĩ.

    Cơ Huyền cười nhạt, rồi bóng dáng của hắn lại thình lình biến mất.

    "Bùm!"

    Kinh người linh lực lần thứ hai bùng nổ mở ra, Trầm Thương Sinh và Lý Huyền Thông lại bị đẩy lui, khóe miệng ứa máu, nhưng họ còn chưa kịp phản ứng thì Cơ Huyền lại xuất hiện, công kích sắc bén dữ dội lại ập tới.

    "Uỳnh! Uỳnh!"

    Cả hai chật vật liên tiếp bại lui, dù liên thủ vẫn hoàn toàn bị Cơ Huyền áp đảo, không thể đánh trả. Chỉ chốc lát mà thương thế của họ càng lúc càng nặng thêm.

    "Đùng!"

    Phía bên kia, ba người còn lại đang liên thủ đột phá một hướng, thế nhưng gã thanh niên Thánh linh viện một mình vẫn chiếm thượng phong.

    - Ha ha, các ngươi chọn chỗ của ta để phá vòng vây, vì nhìn bề ngoài ta có vẻ yếu nhất ư?

    Gã thanh niên đang cười nói kia, chính là tên Mộ Phong.

    Ba vị trí khác, ba gã đội viên Thánh linh viện phong tỏa vòng vây chỉ đứng nhìn không tham chiến. Với họ, nếu ba người kia đột phá sang một trong 3 vị trí bên này, thì có lẽ còn có cơ hội, thế nhưng lại chọn nhầm sang vị trí của Mộ Phong, thực lực tên kia trong đội ngũ này gần với Cơ Huyền nhất.

    Tô Huyên và hai đồng đội mặt mày khó coi, nhưng không nói gì, chỉ công kích càng thêm mạnh mẽ.

    - Mộ Phong, không cần tha nữa.

    Mộ Phong còn muốn chọc ghẹo một hồi, thì giọng Cơ Huyền lạnh lẽo truyền tới.

    - Xem ra các ngươi xui rồi!

    Mộ Phong nghe thấy liền cười, nụ cười càng thêm quái dị.