Đại Chúa Tể

Chương 569: Lữ Thiên

 Cát vàng mênh mông, bão cát cuồn cuộn, vài người thình lình xuất hiện từ trong cơn bão, rồi dừng lại cách chiến trường khoảng chừng trăm thước. Gã đi đầu chính là Mục Trần.

    Hắn đang mỉm cười quan sát chiến trường kịch liệt, rồi tập trung nhìn lại Lâm Châu đang tròn mắt kinh ngạc, cất tiếng nói:

   

    - Lâm đội trưởng, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau!

    - Mục Trần?

    Lâm Châu khó hiểu khi nhìn thấy sự xuất hiện của Mục Trần, rồi giật mình nhớ lại cục diện hiện tại, hốt hoảng hét lên:

    - Ngươi tới đây làm gì? Đi mau!

    Chỗ này chẳng phải chỗ tốt gì, đương nhiên Lữ Thiên sẽ không bỏ qua những chi đội đơn độc, thế mà Mục Trần lại đột nhiên xông vào nhận tai họa.

    Lần trước hợp tác ở phân điện Mộc Thần Điện, Lâm Châu cũng biết Mục Trần thực lực không đơn giản, nhưng đã vài tháng trôi qua, mà lúc này tiếng tăm Mục Trần đã kém đi nhiều, cũng không có trong danh sách top 16, dĩ nhiên hắn không thể nào nghĩ rằng tên kia lại có thể so sánh được với cao thủ tiếng tăm lừng lẫy Lữ Thiên.

    - Đi?

    Chu Nhai nghe thấy, cười khẩy. Ánh mắt lóe lên, miệng cười nhưng lòng đầy dao găm nhìn Mục Trần:

    - Mới nãy là ngươi nói?

    Mục Trần lại không trả lời hắn, chỉ ngẩng lên nhìn đám người trên cao lúc này cũng đã chú ý đến hắn:

    - Xem ra chúng ta tìm người không sai...

    - Muốn chết!

    Chu Nhai cười gằn, kình lực phun ra nện vào lồng ngục Lâm Châu, đánh bay đối phương phun máu.

    Ngay sau đó, hắn lập tức vận linh lực, cấp tốc lướt tới, hướng thẳng đến Mục Trần.

    - Cẩn thận!

    Lâm Châu đau đớn ôm ngực, hét lớn cảnh giới.

    Mục Trần vẫn nhìn chằm chằm vào Lữ Thiên trên cao, chẳng hề để tâm đến Chu Nhai.

    - Chán sống!

    Chu Nhai nhìn thấy Mục Trần không hề quan tâm đến hắn, sắc mặt nổi giận đến tái xanh, kình lực tụ vào lòng bàn tay, mơ hồ nhìn thấy xương cốt trắng hếu bên trong máu thịt trong suốt, mạnh mẽ vỗ tới Mục Trần.

    Lâm Châu nhìn thấy, sắc mặt sợ hãi lo lắng.

    "Vù!"

    Chưởng kình hung hãn đáng sợ của Chu Nhai còn chưa kịp áp tới Mục Trần, một tia kim quang đột nhiên từ phía sau hắn bắn ra, hiện rõ là một thanh kim chiến thương nhanh như sấm sét quét tới đập ngang vào ngực Chu Nhai.

    "Đùng!"

    Tiếng vang rền mặt đất, gương mặt hung tợn của Chu Nhai lập tức biến sắc, nhăn nhó méo mó, lúc xanh lúc đỏ, thân hình run rẩy văng ngược trở về.

    Chu Nhai văng đồi cát, bắn cát lên tung tóe, nảy lên nảy xuống mấy lần, rồi lún vào trong một đồi cát vàng khác. Cố gắng gượng dậy, cả nửa thân người hắn đều ngập trong cát vàng.

    Máu tươi phun phì phèo từ trong miệng, nhiễm đỏ cả khoảng cát vàng trước mặt hắn.

    Kịch chiến nháy mắt ngưng lại, yên tĩnh.

    Lâm Châu thì há tròn cả cái miệng, kinh hãi trước diễn biến vừa xảy ra. Thật không thể ngờ Chu Nhai vừa nãy có thể áp đảo hắn không có lực chống trả lại nháy mắt bị đánh như một con chó chết.

    Ánh mắt khó tin nhìn lại chuôi kim thương sặc sỡ kia, ngay lập tức bắt gặp dung nhan tuyệt mỹ của người con gái trong bộ kim chiến giáp vàng óng đứng cạnh Mục Trần.

    Cô gái yểu điệu thướt tha, nhưng bộ chiến giáp tôn lên vẻ chiến binh cao quý dũng mãnh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve chiến thương, đôi mắt phượng thản nhiên nhìn Chu Nhai, hờ hững như chẳng thèm ngó.

    - Ôn... Ôn Thanh Tuyền!

    Chu Nhai run rẩy thốt lên vài chữ, ánh mắt kinh hãi.

    Ôn Thanh Tuyền?

    Lâm Châu chấn kinh. Cái tên nghe như sấm bên tai, đại tái linh viện hiện tại, đội ngũ Ôn Thanh Tuyền thống lĩnh đã vươn lên hạng 2, cái thứ hạng mà cho hắn mơ cũng không dám mơ tới.

    Sau chấn kinh, thì thần tình lại chuyển sang chóng mặt mơ hồ nhìn Mục Trần, không thể giải thích được vì sao Ôn Thanh Tuyền lại xuất hiện bên cạnh Mục Trần, lại còn ra tay cho hắn.

    Mục Trần lúc này cũng chưa hề ngó sang Chu Nhai, vẫn nhìn lên không trung, mọi ánh mắt phía trên đó lúc này đều đang tập trung lại chỗ hắn.

    Ngay khi họ nhận rõ ràng Ôn Thanh Tuyền, sắc mặt đều biến đổi, tỏ ra đầy kinh sợ.

    - Ôn Thanh Tuyền... sao nàng ta xuất hiện chỗ này? Lại còn ra tay đánh chúng ta?

    Mười mấy gã đội trưởng kia kinh ngạc hoảng hốt, dĩ nhiên danh tiếng Ôn Thanh Tuyền đầy tính đe dọa.

    Lữ Thiên sắc mặt cũng khá khó coi nhìn Ôn Thanh Tuyền, trầm giọng nói: 

    - Ôn Thanh Tuyền, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, ngươi làm vậy là có ý gì?

    Ôn Thanh Tuyền quét mắt nhìn lên cao, rồi lặng lẽ thu thương, đứng qua một bên Mục Trần.

    - Ha ha, vị kia có phải Lữ Thiên đội trưởng không? Tại hạ Mục Trần của Bắc Thương linh viện, hôm nay đến đây muốn nhờ Lữ đội trưởng giúp một chuyện.

    - Mục Trần?

    Lữ Thiên trợn mắt, cái tên Mục Trần đương nhiên hắn có nghe biết, lại cũng biết ân oán to lớn giữa  Mục Trần và Cơ Huyền.

    Lữ Thiên mắt lóe lên, nhưng mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:

    - Hả? Ta dường như đâu có giao tình gì với ngươi... muốn hỗ trợ e rằng khó có khả năng.

    - Chuyên này đối với Lữ đội trưởng thật ra rất đơn giản.

    Mục Trần cười.

    - Hử? Nói thử xem nào.

    Mục Trần nhìn chằm chằm Lữ Thiên, gương mặt tuấn tú ra vẻ ôn hòa, nhẹ giọng nhưng lớn tiếng:

    - Ta muốn Lữ đội trưởng thông cáo rằng, ngươi và Cơ Huyền giải trừ quan hệ đồng minh.

    Lữ Thiên lập tức biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt Mục Trần, miệng cười châm chọc:

   

    - Này, cái chuyện đùa này chẳng hề hài hước chút nào.

    Mục Trần nhíu mày:

   

    - Lữ đội trưởng không muốn vậy sao?

    - Mục Trần, ta biết ngươi và Cơ Huyền có ân oán, bất quá ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nói khó nghe thì ngươi và Cơ Huyền không thể so sánh với nhau được. Ngươi kém hắn rất xa!

    Lữ Thiên cười lạnh.

    - Xem ra đàm phán sụp đổ rồi.

    Mục Trần ngao ngán thở dài bất đắc dĩ.

    - Đàm phán sụp đổ? Ngươi cho rằng tìm Ôn Thanh Tuyền làm chỗ dựa, thì có thể nghênh ngang ở đây sao?

    Lữ Thiên phất tay, lập tức đám đội trưởng thực lực nhất trọng Thần Phách nan đều gom lại, giương mắt bất hảo nhìn xuống đám người Mục Trần.

    Bọn họ dù sao cũng đã đồng hội đồng thuyền với Lữ Thiên, dĩ nhiên cũng không muốn thấy Lữ Thiên đơn độc bị đánh bại. Dù rằng Ôn Thanh Tuyền khiến họ rất e sợ, nhưng sau lưng Lữ Thiên lại còn có Cơ Huyền chống lưng.

    Và kẻ kia chính là đội trưởng chi đội hạng 1 bảng điểm.

    Nếu có thể lên con thuyền cùng kẻ đó, thì có lẽ khu vực trung tâm này không có ai dám dòm ngó đến họ.

    Đám lâu la vừa nãy còn kịch chiến bên dưới cũng nhanh chóng trở về, hình thành thế trận uy hiếp đến nhóm người vừa xuất hiện.

    Lữ Thiên khoanh tay trước ngực, ánh mắt hờ hững nhìn xuống. Tuy bên phe Mục Trần có Ôn Thanh Tuyền, nhưng đội ngũ trong liên minh bên này của hắn có đến cả trăm, mà đội trưởng thực lực nhất trọng Thần Phách nan lại có mười mấy người. Đội hình như vậy chắc chắn là áp đảo.

    - Mục Trần, ân oán của ngươi và Cơ Huyền tự nhiên hắn sẽ tìm ngươi, ta không màng đến. Nể mặt Ôn Thanh Tuyền, bây giờ ngươi chủ động rời đi, ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi đả thương Chu Nhai.

    Lữ Thiên hờ hững nói.

    - Thật là đáng tiếc a...

    Mục Trần thở ra, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo. Hắc lôi trong cơ thể đột nhiên bùng phát.

    "Véo!"

    Chỉ nghe tiếng gió, thân ảnh Mục Trần như hóa thành sấm sét, ngay tức khắc xuất hiện trước mặt Lữ Thiên, chưởng tung ra.

    "Ầm!"

    Lữ Thiên sớm đã có phòng bị, do vậy công kích bất ngờ của Mục Trần không khiến hắn bối rối, mà chỉ cười khẩy:

    - Sớm nghe danh Mục Trần ngươi, hôm nay ta cũng muốn thỉnh giáo xem ngươi có bao nhiêu năng lực!

    Lữ Thiên tung chưởng đối chiến, bàn tay sáng lên, một bộ quyền sáo bạch cốt đầy xương nhọn hiện ra trong tay, là một thứ binh khí uy lực rất mạnh.

    Lữ Thiên cũng thật nham hiểm, thời cơ vừa đến liền gọi ra bộ quyền sáo đối địch, khiến cho Mục Trần có muốn rụt tay lại cũng không kịp.

    Nếu cố sức thu chiêu, thì tiếp theo sẽ nhận lấy trọn công kích Lữ Thiên, bị áp đảo hoàn toàn.

    Nhưng lúc ấy, Lữ Thiên không phát hiện ra khóe môi Mục Trần cũng nhếch lên quỷ dị, rồi một tia sáng lóe lên, hiện ra là khối thạch ấn cổ xưa.

    Thạch ấn màu xanh tối, hoa văn ẩn hiện hình một con rùa.

    Huyền Quy Ấn vừa xuất hiện, đột nhiên trọng lực tăng thêm mấy lần, cả không gian cũng như bị kéo trì xuống, linh lực cực kỳ nặng nề.

    Nụ cười trên khóe môi Lữ Thiên sững lại, thay vào đó là vẻ hoảng sợ kinh hoàng.

    Dao động này... thạch ấn trong tay Mục Trần là thần khí?!