Đại Chúa Tể

Chương 501: Huyết Thiên Đô

Huyết Thần tộc.

    Lúc còn ở Bắc Thương linh viện, có một tên xuất thân từ Huyết Thần tộc tên là Huyết Thí phát hiện ra Lạc Li, cuối cùng bị Mục Trần trọng thương, nhưng chưa kịp giết hắn. Có lẽ tin tức về nàng đã truyền về, với sự quan trọng của Lạc Li đối với Lạc Thần tộc, chắc chắn Huyết Thần tộc sẽ bày trò.

    Chính vì thế, ánh mắt Mục Trần nhìn bọn tộc nhân Huyết Thần tộc kia trở nên lạnh lẽo vô song.

    Tây Thiên giới cách nơi này rất xa, ngay cả Chí Tôn muốn đến cũng cần thời gian không ngắn chút nào, hắn không tin bọn Huyết Thần tộc xuất hiện ở đây chỉ là trùng hợp. Bọn người kia, khẳng định là đến vì phía Lạc Li.

    Ánh mắt tập trung vào kẻ đứng đầu mười người áo đỏ kia. Gã đó cũng mặc đồng phục đỏ, nhưng tay áo lại có những đường viền kim sắc rất khác biệt, dáng vẻ tôn quý hơn. Có lẽ thân phận của hắn đặc biệt hơn.

    Gã đó khá đẹp trai, đôi môi càng thêm đỏ máu. Lúc này hắn cũng phát hiện và đang nhìn lại đoàn người Mục Trần, chính xác mà nói là nhìn thẳng vào Lạc Li. Chợt hắn mỉm cười, thanh âm mang theo linh lực tao nhã hiền hòa truyền tới:

    - Lạc Li, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi.

    Lạc Li cũng đang nhìn chằm chặp vào gã ta, tay không rời khỏi Lạc Thần Kiếm, giọng nói lạnh băng:

    - Huyết Thiên Đô, không ngờ tứ hoàng tử Huyết Thần tộc lại thân chinh đến nơi này.

    - Ngươi còn nhớ ta rõ như vậy, thật là vinh hạnh.

    Huyết Thiên Đô nở nụ cười, rồi dẫn theo đồng bọn bay đến. Dưới chân họ như có huyết khí bồng bềnh, mùi máu tươi khó ngửi tràn ngập.

    Mục Trần mặt không đổi sắc, đám Từ Hoang thì lập tức vận linh lực đề phòng.

    - Huyết Thần tộc...

    Ôn Thanh Tuyền quét mắt phượng nhìn sang Huyết Thiên Đô, sắc bén lóe lên.

    Huyết Thiên Đô dừng lại phía trước Lạc Li không xa lắm, rồi đảo mắt nhìn qua Mục Trần và Ôn Thanh Tuyền, gương mặt hơi có vẻ nghiêm trọng. Hẳn nhiên hắn nhận thấy hai người kia có một sự nguy hiểm không hề nhẹ, dao động linh lực cũng có vẻ khác hẳn.

    - Lúc trước Huyết Thí truyền tin bảo rằng ngươi xuất hiện ở Bắc Thương linh viện, thật tin tức đó khiến cho trong tộc ta sôi động không ít. Nữ hoàng kế nhiệm Lạc Thần tộc, hy vọng duy nhất của Lạc Thần tộc, nếu mà bắt được ngươi, chắc chắn Lạc Thần tộc sẽ sụp đổ, ta nghĩ ngay cả Lạc Thiên Thần cũng sẽ tức quá mà chết. Do vậy ta mới bị đặc phái đến đây.

    Huyết Thiên Đô mỉm cười

    - Huyết Thần tộc xem ra quan tâm kẻ khác thật đó!

    Lạc Li thản nhiên trả lời.

    - Do vậy, Lạc Li, nàng nên theo ta đi thôi. Tây Thiên giới chiến loạn không ngừng, Lạc Thần tộc liên tiếp bại trận, chỉ cần nàng cùng ta trở về Huyết Thần tộc, ta sẽ lập tức xin tộc trưởng cho phép cưới nàng. Lúc đó Huyết Thần tộc và Lạc Thần tộc không còn phân biệt, không tranh chiến lẫn nhau, mà chúng ta cũng có thể xóa sổ hai thần tộc còn lại. Lúc đó Tây Thiên giới sẽ chân chính là thiên hạ của hai tộc ta. Lạc Thần tộc cũng được bảo vệ an toàn.

    Huyết Thiên Đô chợt trở nên hiền hòa và mong mỏi, hắn mỉm cười trìu mến:

    - Vậy thì thần dân Lạc Thần tộc sẽ bớt đi bao nhiêu là tổn thất?

    Lạc Li nghe vậy, tay càng thêm nắm chặt Lạc Thần Kiếm, ánh mắt lưu ly càng thêm lạnh lẽo.

    Nhưng nàng chưa kịp nói nữa, thì Mục Trần đã lên tiếng:

    - Thật đáng tiếc, hoa đã có chủ, hơn nữa với đức hạnh của các hạ, muốn mượn việc này trở thành đại công thần Huyết Thần tộc e rằng vẫn còn kém.

    Huyết Thiên Đô nheo mắt nổi giận nhìn Mục Trần, nhưng giọng nói thản nhiên:

    - Ngươi là kẻ nào? Ta vào Lạc Li nói chuyện, có chỗ cho ngươi xen mồm vào ư?

    - Ngươi nghe không hiểu hắn nói sao?

    Lạc Li thản nhiên trả lời thay Mục Trần.

    Huyết Thiên Đô trừng mắt lên, rốt cuộc ánh mắt nhìn Mục Trần trở nên đằng đằng sát khí, đôi môi đỏ máu cong lên châm chọc:

    - Lạc Li, nàng thật khiến ta bất ngờ. Tây Thiên giới vô số tuấn kiệt bối cảnh siêu việt đủ khiến người ta say mê điên cuồng, nàng lại không để ý tới, cố tình chạy đến Bắc Thương linh viện bé xíu để thích một tên như thế này? Nàng nên biết tin tức này truyền lại Tây Thiên giới thì sẽ mang bao nhiêu phiền toái cho Lạc Thần tộc không? Nàng nên nhớ rõ, Tây Thiên giới không ít những thế lực đang dòm ngó nữ hoàng kế nhiệm Lạc Thần tộc đó!

    Ngữ khí đầy ghen tị và căm ghét, hắn nói với Lạc Li như chửi đổng Mục Trần. Hắn nhiên chuyện Lạc Li yêu mến kẻ khác khiến hắn khó chịu.

    - Việc của ta liên quan gì đến ngươi? Muốn dòm ngó Lạc Thần tộc ta, thì cứ việc ra tay, nhiều năm nay những thủ đoạn đê tiện của các ngươi còn ít sao? Dù cho Lạc Thần tộc bị diệt cũng sẽ khiến Huyết Thần tộc nguyên khí đại thương, đến lúc đó số phận các ngươi cũng chẳng khác Lạc Thần tộc chúng ta bao nhiêu cả!

    Lạc Li lạnh lùng đáp lời.

    Gương mặt Huyết Thiên Đô biến sắc khó coi:

    - Ngươi đã khăng khăng như vậy, thì ta sẽ thô bạo bắt ngươi đem về Tây Thiên giới.

    Mục Trần nghe thấy chỉ cười khẩy, nhưng sát khí không hề che giấu, lôi điện xẹt ra quanh thân, lãnh khốc nhìn Huyết Thiên Đô:

    - Ta thấy bây giờ ngươi khoan hãy tính đến chuyện làm sao đem nàng đi, mà nên lo xem ngươi có thể còn sống trở về hay không đã....

    - Hử?

    Đôi mắt Huyết Thiên Đô trở nên đỏ như máu, miệng nhếch lên khinh bỉ:

    - Thật là một tên ngông cuồng, thực lực chỉ mới thân thể nan cũng dám cả gan kêu gào trước mặt ta?

    Mục Trần cười, thình lình bắn ra, sát khí tràn ngập. Huyết Thiên Đô dám lấy Lạc Thần tộc ra đe dọa Lạc Li. Thủ đoạn ti tiện như vậy đã chọc giận hắn, lúc này bản lĩnh nam nhi không cho phép hắn tiếp tục đấu võ mồm với Huyết Thiên Đô nữa, trực tiếp ra tay sát thủ mới là việc nên làm.

    - Muốn chết!

    Đám lâu la sau lưng Huyết Thiên Đô thấy Mục Trần lướt tới, quát lên định ra tay, nhưng Huyết Thiên Đô cản lại. Gương mặt điển trai cũng trở nên hiếu sát hung tàn. Lúc này hắn không cần kẻ khác nhúng tay.

    Thân là hoàng tử Huyết Thần tộc, kiêu hãnh đâu để cho kẻ kém cỏi như vậy khiêu khích?

    Một làn sương máu tử cơ thể bùng lên, thân ảnh như huyết quang bắn đi nhanh như chớp.

    "Ầm!"

    Không trung sáng sủa trở nên đỏ như máu, Huyết Thiên Đô trừng trừng nhìn Mục Trần, tay biến ấn pháp, tiếng quát dữ tợn vang khắp không trung:

    - Huyết Thần chưởng!

    Chưởng kình tung ra, huyết khí đầy trời hội tụ thành một bàn tay đỏ máu cả trăm trượng, vồ xuống chụp lấy Mục Trần.

    Uy lực một chưởng đó khiến những cường giả thân thể nan như Từ Hoang cũng biến sắc. Huyết Thiên Đô giọng lưỡi đáng ghét, nhưng thực lực cực kỳ mạnh mẽ, một chưởng này e rằng cao thủ linh lực nan cũng phải lo mà né tránh.

    - Thực lực của hắn ta rất mạnh!

    Tần Nhi cũng khẽ tấm tắc trước uy thế của Huyết Thiên Đô.

    - Mục Trần chịu nổi không?

    Nhạc Nhi lại tỏ ra hơi lo lắng.

    - Huyết Thiên Đô cũng có bản lĩnh. Nhưng các ngươi đừng coi thường Mục Trần, kẻ này ẩn giấu rất sâu.

    Ôn Thanh Tuyền nhíu mày nhìn theo Mục Trần.

    Huyết chưởng ập xuống, nhanh đến mức có vẻ như Mục Trần không thể tránh né, nhưng thực ra hắn không tránh né, khựng lại, rồi hai tay kết ấn.

    "Rẹt rẹt!"

    Hắc lôi bao bọc cơ thể hắn càng thêm dày đặc.

    Trên ngực Mục Trần, lôi văn nhanh chóng hiện ra, chỉ chớp mắt đã xuất hiện bốn đường.

    Nhưng lôi điện không ngừng lại, phía trên đường lôi văn thứ tư, hắc lôi tiếp tục đổ dồn vào ngực hắn, điện quang chớp nhoáng, một đường lôi văn nữa nhanh chóng dài ra.

    Ngũ văn lôi thể!

    Lôi Thần Thể của Mục Trần lại có tiến cảnh!

    "Ầm!"

    Hắc lôi như sóng lớn trào ra từ cơ thể Mục Trần, hắn cao thêm nửa xích, đôi mắt đen tràn ngập lôi điện.

    Sức mạnh kinh người như núi lửa bùng lên.

    Huyết chưởng lúc này đã ập sát đến, hắn vung tay lên đón đỡ.

    "Bùm!"

    Một tiếng sét vang giữa trời xanh, hắc lôi từ thiên không nện xuống, xuyên thủng huyết chưởng đáng sợ kia!

    Một cột sét chói lóa khiến mọi người trong vòng trăm dặm phải chú ý.

    Huyết chưởng tan náy, vỡ ra thành vô số những đốm sáng đỏ như máu, tan biến.

    Mục Trần cười khẩy nhìn qua Huyết Thiên Đô, chậm rãi nói:

    - Hoàng tử Huyết Thần tộc, chẳng qua chỉ có thế.