Đại Chúa Tể

Chương 484: Chú ý

Trên đỉnh núi đá, không khí bỗng dưng lắng đọng.

    Hai mắt Cơ Huyền dán chặt vào Viện Bài sáng lung linh, nụ cười trên gương mặt hoàn toàn tắt lịm, tay run run chỉ vào một cái tên trên đó. Từ lúc nãy đến giờ hắn không nói một tiếng nào cả, nhưng bốn đội viên của hắn có thể cảm nhận rõ sát khí lượn lờ cực kỳ đáng sợ.

    Gã đội viên tên là Mộ Phong lên tiếng, lúc còn ở trong linh viện đã được nghe Cơ Huyền nói một chút về cái tên Mục Trần này:

    - Xem ra đối thủ của ngươi xuất hiện rồi.

    Cơ Huyền đột nhiên nói:

    - Hắn bây giờ chưa chắc có tư cách trở thành đối thủ của ta.

    - Chi đội Hạ Hầu hoàn toàn biến mất khỏi top 16, còn bọn người Bắc Thương linh viện kia lại đột nhiên bay lên top....

    Gã tóc vàng kinh nghi lẩm bẩm, ánh mắt tỏ ra kinh dị

    - Hay là... Hạ Hầu bị bọn người Bắc Thương linh viện đó đánh bại?

    - Chắc không đâu! Đội ngũ Hạ Hầu rất mạnh, thực lực bản thân hắn cũng đã vượt qua linh lực nan, trong đại tái linh viện hiện nay không có mấy đôi ngũ dám đối phó với họ....

    Gã to con nhíu mày phản bác.

    Cơ Huyền lắc đầu hờ hững:

    - Không cần phải đoán già đoán non, Hạ Hầu thật sự đã bị Mục Trần đánh bại. Chẳng phải từ trước đã không thấy phương hướng của Hạ Hầu, lúc này cũng không thấy phương hướng của chi đội Bắc Thương linh viện kia hay sao? Điều đó chứng minh họ đã vào một di tích nào đó...

    Mộ Phong giật mình, quả nhiên không có địa điểm phương hướng nào của chi đội hạng 9 kia.

    - Hé hé, cái đám xui xẻo kia bây giờ nhục mặt, lại còn thua bởi Bắc Thương linh viện, xem ra từ nay bọn chúng hết cách ngạo mạn trước mặt chúng ta.

    Gã tóc vàng bĩu môi cười nhạo. Dù họ đều xuất thân từ Thánh linh viện, nhưng trong viện cũng không phải hòa thuận, tranh đấu khốc liệt. Bây giờ bọn người kia gặp bất trắc, tự nhiên hắn rất hả hê.

    Mộ Phong liếc nhìn sang Cơ Huyền, hỏi:

    - Cần tìm bọn chúng trước không? Chắc chắn chúng không thể ở mãi trong di tích. Chỉ cần vừa thò đầu ra, thì chúng ta sẽ tìm thấy phương vị của chúng.

    Cơ Huyền vuốt ve Viện Bài, ánh mắt lạnh lùng vẫn không rời khỏi cái tên Mục Trần, lắc đầu:

    - Không cần thiết, nếu hắn có bản lĩnh thì cuối cùng cũng sẽ gặp ta. Còn nếu hắn không thể, thì nào có tư cách khiến ta phải chú ý?

    Mộ Phong gật đầu, hiện tại cũng không phải là lúc lãng phí thời gian với chi đội Mục Trần kia.

    - Đến lúc rồi, chuẩn bị hành động. Nhớ kỹ, một tên cũng không tha!

    Cơ Huyền nhìn vào trung tâm dãy núi, dao động linh lực đã yếu đi nhiều. Xem ra giao tranh trong đó đã có kết quả, cũng là lúc hắn đến thu dọn tàn cuộc.

    "Vù!"

    Khẽ phất tay, bốn gã đội viên nhanh như chớp lao đi, cấp tốc hướng về mục tiêu.

    Cơ Huyền nhìn theo bọn họ, ánh mắt hướng về phương trời xa, sắc bén mà lạnh lẽo.

    "Mục Trần, ngươi cứ cố gắng mà leo lên đi. Lúc đến trước mặt ta, ngươi sẽ thấy được chênh lệch giữa ta và ngươi. Lần này ta sẽ khiến cho ngươi vạn kiếp bất phục!"

    Cơ Huyền bắn người lên, để lại một tiếng nổ và mặt đất vỡ nát, hóa thành luồng hào quang bay lên cao, tốc độ kinh khủng chỉ chốc lát đã vượt qua bốn người đi trước.

    Ngay sau đó, ngọn núi đột nhiên chấn động, những khe nứt lan tràn khắp núi, núi đá to lớn ầm ầm đổ sụp...

    

    Ở một địa điểm nọ cực kỳ cách xa đám người Cơ Huyền, cả trăm ngàn đội ngũ tập trung trong vùng sơn cốc rộng lớn, hình thành một khu vực giao thương mậu dịch. Khu vực này có một quy định bất thành văn, đó chính là tuyệt đối không giao chiến. Bất kỳ kẻ nào phá vỡ quy tắc đó, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người.

    Những tiếng tranh cãi mua bán ầm ĩ vang trong sơn cốc, nhưng bất giác ai cũng thấy được dường như ánh mắt mọi người thỉnh thoảng đều khẽ liếc về một nơi nào đó trên vách núi.

    Một bóng dáng rất tinh tế xinh đẹp, kim chiến giáp bọc lấy cơ thể, làm lộ rõ những đường cong hút hồn. Đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc khoe ra hấp dẫn bao con mắt. Mái tóc đen dài thả xuống tận mông, hai tay khoanh trước ngực, nâng lên cặp tuyết lê khiến nó càng khiêu khích, khiến nhiều kẻ trong sơn cốc thầm nuốt nước bọt.

    Hấp dẫn là vậy, nhưng nơi này chẳng có kẻ nào càn rỡ dám nhìn thẳng, chứ đừng nói đến can đảm bước lên đến gần nàng ta. Hầu hết đều có thể nhìn ra vẻ thèm thuồng mà sợ hãi trong đám sắc lang cả đàn kia, vì người con gái nọ tên là Ôn Thanh Tuyền, đội trưởng chi đội hiện đang chiếm vị trí đỉnh bảng xếp hạng điểm số đại tái linh viện vòng sơ loại.

    Mọi người đều đang mơ hồ chú ý đến nàng, nhưng không ai thấy rõ được nàng đang trầm tư nhìn Viện Bài trong tay. Chính xác mà nói, nàng đang chăm chú nhìn vào cái tên vừa xuất hiện trên đó.

    - Bắc Thương linh viện, Mục Trần...

    Ôn Thanh Tuyền nheo mắt mơ hồ.

    - Là Huyết Họa Giả trong Linh Lộ sao?

    Ôn Thanh Tuyền mỉm cười phấn khích. Tuy rằng chưa bao giờ gặp Mục Trần, nhưng với một hồi huyết họa máu tanh kia nàng cũng nghe rõ, như sấm nổ bên tai, và đặc biệt mấu chốt chính là, khi ấy Mục Trần đi cùng Lạc Li.

    - Nếu hắn là đội trưởng, vậy thì Lạc Li ắt cũng phải ở trong đội này.

    Ôn Thanh Tuyền tay chống cằm, khúc khích cười, cực kỳ hưng phấn.

    - Đội trưởng, mục tiêu kế tiếp của chúng ta là chi đội Bắc Thương linh viện này sao?

    Phía sau nàng, hai cô gái lên tiếng hỏi.

    Hai người đều vận áo xanh, diện mạo xinh đẹp giống nhau như đúc, dĩ nhiên là một cặp song sinh. Cả hai nhìn thấy Ôn Thanh Tuyền mỉm cười hứng chí như vậy, ánh mắt lại dán chặt vào cái tên kia cũng không khỏi tò mò.

    Ôn Thanh Tuyền khúc khích cười, gật đầu:

    - Tần Nhi, Nhạc Nhi, chú ý chi đội này cho ta. Bất kể khi nào xuất hiện phương vị của họ, thì chúng ta sẽ lập tức truy đuổi!

    Hai cô gái nhìn nhau nghi hoặc:

    - Như vậy, chẳng phải khiến kế hoạch của chúng ta trễ nãi sao?

    Có vẻ như trước đó họ đã có một dự định nào đó, và nó không liên quan gì đến chi đội này của Bắc Thương linh viện.

    Ôn Thanh Tuyền quay lại, miệng cười duyên:

    - So với nàng ta, kế hoạch gì cũng không quan trọng.

    Tần Nhi, Nhạc Nhi nghe vậy cũng vâng dạ gật gù.

    Ôn Thanh Tuyền ngẩng mặt lên nhìn phương trời xa xôi, thản nhiên cười. Nụ cười sáng lạn như mặt trời rọi xuống sơn cốc, khiến nhiều kẻ nuốt một tiếng "ực" vào trong bụng.

    Con phượng hoàng kiêu hãnh kia thật khiến người ta thần hồn điên đảo. Ai cũng biết muốn hàng phục nữ chúa kia thì còn khó hơn cả lên trời, nhưng nam nhi là thế, càng khó chiếm được, thì trong lòng lại càng ngứa ngáy khó dằn.

    Những ánh mắt hừng hực nóng cháy đổ dồn lên vách núi khiến cho Ôn Thanh Tuyền phát giác. Mí mắt lóe lên, quét xuống dưới.

    Thấy ánh mắt của nàng phóng tới, nhất thời khiến những kẻ dưới sơn cốc run rẩy, vội quay đi chỗ khác. Cô gái kia có xinh đẹp như thế nào, thì họ cũng không đủ can đảm mà đối thị với sức mạnh kinh khủng kia.

    - Nữ nhân này ngon lành thật.

    Bất ngờ có một kẻ không hề tỏ ra tránh né, hắn và bốn gã trong đội đều giương đôi mắt hừng hực dục vọng nhìn lên. Đội ngũ này thực lực cũng rất khá, gã đội trưởng tuy chưa đạt đến linh lực nan, nhưng cũng ngang ngửa Đường Mị Nhi. Đội viên của hắn cũng có hai gã thân thể nan, đội hình này thậm chí còn mạnh hơn một số chi đội của Ngũ Đại Viện.

    Thế nhưng đội ngũ như thế, đối với mọi người chỉ có sự thương hại chứ không một chút kính nể. Những kẻ đứng gần đó vội vã quay đi, nhanh chân tránh xa khỏi đội ngũ kia, ra chiều không hề liên quan.

    Trên vách núi, Ôn Thanh Tuyền nhìn chăm chăm vào đội ngũ nọ, nhất thời nở một nụ cười quyến rũ, tiếng cười khúc khích thanh thúy như chuông bạc:

    - Thật vậy chăng?

    Gã đội trưởng sững người lãnh mình, hẳn nhiên không nghĩ tiếng lẩm bẩm nhỏ của hắn mà nàng có thể nghe được từ xa như thế. Hắn méo miệng cười gượng, rồi bất ngờ quay đầu bay đi bỏ trốn. Bốn gã đội viên cũng hoảng hồn chạy theo.

    Ôn Thanh Tuyền cười khanh khách, linh lực tuôn ra, như hóa thành một đôi cánh phượng sặc sỡ hoa lệ.

    "Véo!"

    Chỉ nghe tiếng gió, thân hình nàng biến mất tại chỗ.

    "Uỳnh!"

    Ngay giây lát sau, người ta cảm nhận được dao động linh lực hung hãn bùng lên đằng xa, ánh mắt nhìn lại kinh hãi và thương xót, cả năm kẻ kia nhất tề rụng xuống từ trên cao.

    "Vụt"

    Ôn Thanh Tuyền quỷ dị xuất hiện sát bên gã đội trưởng, tay túm cổ hắn, nở một nụ cười đầy quyến rũ. Thình lình một chưởng nện vào ngực hắn, khiến thân hình hắn bay ngược về sơn cốc, rơi xuống đất lăn lóc.

    - Điểm của hắn cho các ngươi.

    Nàng nhẹ nhàng bay đi mất, tiếng cười êm tai theo gió truyền lại.

    Bốn cô gái trong đội của nàng cũng nhanh chóng bay lên, hóa thành tia sáng đuổi theo.

    Trong sơn cốc, những ánh mắt dõi theo bóng hình xinh đẹp, đến khi các nàng khuất dạng, cũng chính những đôi mắt đó lại trở nên tham lam, vẻ mặt bất hảo nhìn lại gã đội trưởng xui xẻo tê tái đang quằn quại trên mặt đất....