Đại Chúa Tể

Chương 475: Đoạt Bảo

Lúc mọi người đến gần tòa cung điện cổ kia, họ liền cảm thấy ngay không gian dao động quanh thân, rồi cảnh tượng trước mắt thay đổi.

    Trước mắt trở thành một lối đi rộng, trang trí tông màu xanh xám. Dọc theo lối đi, hai bên nối tiếp nhau vô số những phòng ốc cung điện, không gian cực kỳ yên tĩnh.

    Mục Trần quan sát cảnh tượng trước mắt, ánh mắt trở nên cháy bỏng. Quả thật đây chính là một di tích viễn cổ, cái khung cách thế này không thể lầm vào đâu được.

    - Các vị, tranh thủ thời gian tự tìm bảo vật đi.

    Mục Trần vung tay lên.

    - Ha ha, hẹn gặp lại!

    Lâm Châu cười lớn, lập tức dẫn bốn đội viên của mình lao đi tức khắc. Đã đến được di tích, thành quả thu hoạch tiếp theo phải dựa vào bản thân thôi.

    - Chúng ta cũng đi trước đây, có vấn đề gì sẽ gửi tín hiệu.

    Đường Mị Nhi cũng nhanh nhạy cáo biệt, dẫn theo đội ngũ hướng đến một gian cung điện cổ kính khác.

    Quan hệ hợp tác, đến khi vào bảo khố nên tách ra tầm bảo vẫn tốt hơn, miễn cho việc gặp bảo khố lại tranh giành, trở mặt. Đến lúc đó lại để kẻ khác lợi dụng thời cơ.

    - Đi nào!

    Mục Trần cũng phất tay dẫn bốn người của mình chạy đi.

    Càng lúc càng có nhiều chi đội xuất hiện trong lối đi, sau khi đứng lại quan sát một lát, rồi tất cả như ong vỡ tổ tản ra khắp các gian cung điện, trong khu vực trở nên ồn ào.

    ...

    "Uỳnh!"

    Một cái cổng khá nặng đột nhiên nứt ra, rồi ầm ầm nổ tung.

    Mục Trần phủi tay, rồi rảo bước vào gian cung điện này. Căn phòng không quá lớn, lại còn có vẻ hẹp hơn nhiều so với những gian cung điện khác, thế nhưng bài trí cực kỳ phong cách và sang trọng.

    Trước đó họ cũng đã nhanh tay trước khi mấy đội ngũ kia kịp xông tới đây đã xông vào vài gian cung điện khoắng sạch sẽ, chỉ đáng tiếc không có mấy thứ hữu dụng. Mộc điện này có lẽ đã xa xưa lắm rồi, rất nhiều đồ vật bị tác dụng thời gian ăn mòn, vừa chạm vào đã rã thành tro, không dùng được gì cả.

    Còn gian cung điện này lại có vẻ khác một chút.

    Trong khu vực thoang thoảng mùi dược liệu, dường như là một chỗ cất giữ linh dược. Trên sàn có những chai lọ trong suốt như ngọc, có thể nhìn thấy vài loại linh dược kỳ lạ không rõ tên vẫn còn đang sinh trưởng trong đó, linh khí nồng đậm tản ra trong không khí.

    Linh dược thì Mục Trần không phải chuyên gia, cũng không mấy hứng thú, mà nhìn dáng vẻ thong thả của chúng nó cũng không hấp dẫn lắm, hắn lắc đầu cũng không định lấy mấy thứ đó đi tốn thời gian.

    - Hửm?

    Mục Trần đột nhiên khựng lại, phía cuối gian cung điện có một cái cây nhỏ đang lắc lư, sinh cơ bừng bừng. Cây chỉ cao khoảng một trượng nhưng lại có khá nhiều quả xanh biếc, trên vỏ còn có lưu quang kỳ dị chạy tới chạy lui.

    Mục Trần phát giác ra cái cây nhỏ kia, mấy người khác cũng liền nhìn lại nhận ra bảo vật trước mắt. Nhưng bất giác ba người kia thần sắc cẩn trọng, thậm chí chân cũng vô thức lùi lại một bước. Bởi vì cái thứ trái cây kia họ chỉ vừa mới thấy khi nãy, chính là cái thứ đã suýt nữa ăn thịt họ, và bao nhiêu kẻ đã trở thành mồi cho nó.... Ma Linh Thụ?

    - Đừng lo lắng, có vẻ như cây này thật sự là Tiên Linh Thụ...

    Mục Trần nhìn chằm chằm vào cái cây nhỏ xanh biếc như phỉ thúy kia, nhẹ giọng nói.

    Ba người kia nhẹ thở ra, nhưng vẫn cẩn trọng như cũ.

    Mục Trần chậm rãi đi tới. Càng đến gần hắn càng nhận thấy rõ linh lực tinh khiết hùng hậu từ cái cây tỏa ra, hắn mỉm cười, giơ tay định hái năm quả còn đang lủng lẳng trên cành kia.

    "Ầm!"

    Đột nhiên một làn sương xuất hiện, rồi kình phong cuồng bạo ập tới, như núi cao dội xuống đầu Mục Trần.

    - Cẩn thận!

    Lạc Li lập tức phát hiện ra, nàng quát lên đồng thời lao tới, tay vung lên, ngọc chưởng mang theo linh lực vô cùng tận xuyên qua làn sương, đối kháng với bàn tay khô héo từ trong đó thò ra.

    "Uỳnh!"

    Một chưởng đối chiến, Lạc Li nhẹ nhàng lui lại, sương mù tản đi, để lộ một bức tượng gỗ cao đến mười trượng. Đôi mắt nó mang hào quang xanh biếc, thân thể khô như khúc củi, hoàn toàn chẳng khác một cái cây. Khó trách nó đứng cạnh thủ hộ Tiên Linh Thụ từ ban đầu mà Mục Trần hoàn toàn không hề nhận ra.

    Mục Trần thoáng liếc nhìn bức tượng gỗ, nhưng cũng không kinh ngạc hay hoảng sợ. Con golem gỗ này thực lực cũng không tệ, xem ra ngang ngửa cường giả thân thể nan.

    "Grooooo!"

    Đôi mắt xanh lè của bức tượng gỗ chằm chằm tập trung vào Mục Trần, vì hắn đứng gần Tiên Linh Thụ nhất, rồi nó gào lên, quyền kình lại ập tới.

    Mục Trần cười nhạt, không thèm chạy, tay nắm lại, hắc lôi lẹt xẹt bắn ra, lôi văn hiện lên trên ngực, lôi quyền dũng mãnh nhanh như điện xuyên qua không gian nện vào nắm đấm của bức tượng gỗ kia.

    "Uỳnh!"

    Giao tranh trong khu vực hẹp khiến lực trùng kích càng mạnh bạo hơn, đẩy lui ba người còn lại trong đội ra gần đến cổng. Bức tượng gỗ lắc lư, gỗ vụn rơi xuống, cả thân hình to lớn văng đi.

    Mục Trần chấn động, hắn cũng xoa xoa bàn tay, gương mặt kinh dị. Bức tượng gỗ khá cứng rắn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Cao thủ thân thể nan thật cũng không thể so sánh được với nó.

    "Vút!"

    Kiếm khí sắc bén quét ngang, một tia sáng trắng từ trong tay Lạc Li bay ra, cắm vào đầu bức tượng gỗ, nhẹ nhàng xuyên thủng qua, gỗ vụn rơi lả tả.

    "Oang!"

    Trường kiếm sau khi xuyên đầu tượng cấp tốc quay về, trở vào trong vỏ. Đôi mắt xanh biếc của bức tượng nhanh chóng biến mất, nhẹ nhàng ngã xuống nện một cái "rầm" xuống sàn, khiến cho cả gian cung điện rung chuyển.

    Ba người kia lồm cồm bò dậy, hoàng hồn lại, khẽ liếc Mục Trần và Lạc Li. Đôi tình nhân này phối hợp thật lưu loát, thật là cặp đôi bá đạo a...

    Mục Trần nhẹ nhàng phủi tay, thoáng nhìn lại bức tượng gỗ đang nằm liệt trên sàn. Golem này khá lợi hại, lực phòng ngự cực kỳ chắc chắn, nếu Lạc Li không có Lạc Thần Kiếm, e rằng hai người có liên thủ cũng phải chiến thống khoái một hồi mới giải quyết được.

    Mục Trần nhanh chóng chú ý lại thứ quan trọng hơn, tay giơ lên gập lại, năm quả cây xanh biếc nhẹ nhàng rời cành bị hút vào tay hắn.

    Năm quả như ngọc thạch nằm trong tay, dao động tinh khiết mà hùng hậu vô song.

    - Xem ra may mắn của chúng ta vừa hợp đấy.

    Mục Trần mỉm cười, ngẩng lên nhìn ba người kia đang chăm chăm nhìn vào quả cây quý giá trên tay. Vung tay ném ra, mỗi người kia đều nhận được một quả.

    - Cất đi trước đã, đợi ra khỏi đây rồi tìm chỗ luyện hóa nó sau. Rồi thử xem tiến lên thân thể nan, mong rằng sẽ thành công vượt qua.

    Mục Trần hào hứng cười nói. Nếu ba người kia có thể thành công vượt qua thân thể nan, thì chiến lực tổng thể của đội ngũ sẽ tăng cực kỳ cao, thậm chí vượt qua luôn cả chi đội kia của Hạ Hầu.

    Cả ba đều kích động vô cùng, gật đầu lia lịa. Tiên linh quả cũng không thể giúp họ chắc chắn vượt qua thân thê nan, nhưng cũng có thể bảo vệ họ một chút, vậy thì dù thất bại cũng còn có cơ hội thứ hai.

    Mục Trần đưa một quả khác cho Lạc Li. Nàng cũng đã có một khỏa tinh thể tẩy lễ do hắn đem ra cho, nhưng mấy bảo vật tăng cường thực lực này dĩ nhiên có thêm càng nhiều càng tốt.

    Ngắm nghía quả còn lại trong tay, Mục Trần trầm tư. Hiện giờ hắn cũng là Thông Thiên cảnh hậu kỳ, nếu ăn quả này vào, hẳn là cũng có thể vượt qua thân thể nan. Chỉ có điều chỗ này không thích hợp cho lắm.

    Mục Trần cất đi báu vật, nhìn lại gốc Tiên Linh Thụ phía trước, hắn nhếch mép cười. Năm quả quý cực kỳ hiếm có, nhưng nếu tính giá trị, thì làm sao so sánh được với gốc Tiên Linh Thụ kia.

    Tiên Linh Thụ trước mặt có vẻ chưa trưởng thành, nhưng với các thế lực cường đại nó cũng là thần vật, chí bảo. Một nguồn cung cấp cường giả không dứt.

    Bảo bối thế này mà bỏ đi thì quả không phải phong cách khua khoắng sạch sẽ của Mục Trần. Hắn tiến tới, tay đặt vào thân cây, đang định bứng rễ nhổ lên đem đi.

    "Vút vút!"

    Thình lình những tiếng xé gió vang lên, mấy cái bóng với tốc độ kinh khủng từ đâu ập tới, công kích liên tiếp hướng vào những yếu huyệt trên cơ thể Mục Trần.

    "Vù! Vù!"

    Kiếm khí sắc bén lập tức lao tới bảo hộ Mục Trần, kiếm ảnh gào thét cực kỳ chính xác chém lên những cái bóng kia.

    "Phập phập!"

    Kiếm ảnh biến mất, những cái bóng kia cắm lên mặt sàn, thì ra là những chiếc mâu bằng cây sắc bén vô song. Đầu mâu đen đúa, chất lỏng từ trong đó chảy ra khiến cho mặt sàn kêu lên xèo xèo rồi bị ăn mòn đi mất. Những chất lỏng đó dĩ nhiên là kịch độc.

    - Kẻ nào?

    Từ Hoang biến sắc quát lên.

    Mục Trần nhìn qua, ngay cổng vào có vài cái bóng lướt tới, như quỷ mị hiện ra.

    Năm người xuất hiện đều vận đồ đen, mũ trùm hạ xuống một chút, lộ ra phân nửa gương mặt trẻ tuổi mà tái nhợt.

    - Ha ha, không ngờ lại bị ngươi đoạt trước.

    Một gã có vẻ là đầu lĩnh khẽ cười.

    Mục Trần nhìn bọn họ, chợt ánh mắt trừng lên, chậm rãi nói:

    - Các ngươi chính là đội ngũ ám muội kia? Sao? Cuối cùng đã chuyển mục tiêu sang chúng ta ư?