Đại Chúa Tể

Chương 389: Học trưởng kiêu hãnh

Ngẩng lên nhìn không trung, từng đường sáng đan xen lại cực kỳ phức tạp, khiến Mục Trần hoa mắt chóng mặt, hoảng sợ cúi mặt xuống. Thành tựu linh trận như hắn vậy mà vẫn không thể nhìn thẳng vào quỹ đạo của linh trận kia, chẳng biết nó mạnh mẽ đến mức nào.

    Linh Khê không hỗ là Linh Trận đại sư, thành tựu của hắn so với nàng chênh lệch quá lớn.

    - Cách này dĩ nhiên không vấn đề gì.

    Mục Trần cười nói. Thiên địa linh khí có hùng hậu đến mức nào, thì đều là ngoại vật. Hấp thu được hay không phải xem bản lĩnh của hắn, khác hẳn với việc hắn chẳng cần làm gì vẫn có linh lực bổ sung liên miên cuồn cuộn tăng trưởng thực lực nhanh chóng.

    - Vậy hôm nay bắt đầu, ngươi vào trong đó tu luyện đi, ta sẽ mở linh trận, xé một lỗ của Tụ Linh trận cấp 8 kia, dẫn ra một ít linh khí.

    Linh Khê nói:

    - Còn có thể đột phá Thông Thiên cảnh hay không, phải xem chính ngươi...

    - Ừm, làm phiền Linh Khê tỷ.


    Mục Trần gật đầu, ánh mắt kiên định. Thông Thiên cảnh mà không tự lực xông qua, thì tư cách nào hoàn thành lời hứa với Lạc Li, trở thành cường giả cái thế, bảo hộ cho nàng, đạp bằng chông gai?

    - Bắt đầu đi.

    Linh Khê tay hợp lại kết ấn, mấy luồng hào quang theo đó bắn ra, xông lên cao hướng thẳng vào những đường sáng đan xen.

    "Ầm!"

    Một tiếng nổ trầm thấp vang trên không trung, ánh sáng chói mắt bắn ra, rồi hình thành một luồng lốc xoáy khổng lồ.

    Lốc xoáy như cái phễu cắm phần đáy vào không gian hư vô, từ nơi đó ùn ùn trào ra linh lực cực kỳ hùng hậu, như núi lửa sắp phun trào.

    Mục Trần hít một hơi lấy can đảm, lắc mình bay đến ngọn núi ngay phía dưới lốc xoáy kia, ngồi xếp bằng.

    Linh Khê vung tay lên, khiến cho lốc xoáy chuyển động xoay tròn. Linh khí nơi đó lập tức dày đặc hơn, một làn sương bốc lên.

    Bên trong lốc xoáy, linh lực hùng hậu như hồng thủy đổ ra, bao phủ lấy ngọn núi, hoàn toàn che khuất bóng dáng Mục Trần.

    Linh Khê hài lòng phủi tay, rồi liếc nhìn nơi xa xôi nào đó, xoay người bỏ đi.

    Một ngọn núi tít xa xa, nhóm người của Thái Thương viện trưởng chỉ biết méo miệng nhìn cảnh tượng bên này.

    - Linh Khê lại hút lấy một phần linh khí trong tòa Tụ Linh trận cấp 8...

    Mạch U điện chủ lắc đầu chép miệng. Tụ Linh trận cấp 8 chính là nền tảng của Bắc Thương linh viện. Năm xưa thành lập linh viện, Bắc Minh đại nhân phải trả giá rất cao để trao đổi với một thế lực thần bí trong Đại Thiên thế giới. Ai mà ngờ linh trận cấp độ như vậy vẫn bị Linh Khê nhẹ nhàng xé ra một đường, thật là lợi hại a.

    - Bỏ đi!

    Thái Thương viện trưởng mỉm cười, chẳng mấy quan tâm đến Tụ Linh trận cấp 8 kia, chỉ chăm chú quan sát cột sáng linh lực như thác đổ xuống kia, lẩm bẩm:

    - Bây giờ thì chờ. Ta muốn xem cuối cùng hắn có thể dùng nửa tháng còn lại tự mình đột phá hay không...

    Có lẽ linh viện của lão sẽ lại sinh ra một yêu nghiệt khó có.

    . . .

    Động thái của Linh Khê lần này tạo ra không nhỏ, cột sáng khổng lồ trên trời cao giáng xuống chiếu sáng khắp Bắc Thương linh viện, khiến cho vô số đệ tử thất sắc kinh hãi.

    Nhưng bọn họ cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân, rồi lại trở nên kinh ngạc. Mục Trần lại muốn đột phá Thông Thiên cảnh ư?

    Tên kia. . . thật đúng là biến thái a.

    Vô số đệ tử sợ hãi than thở. Mục Trần vẫn chưa ở Bắc Thương linh viện được tròn một năm, vậy mà tiến bộ vượt bậc khiến cho lão sinh phải cúi mặt xấu hổ. Nhưng nghĩ lại tên ác bá như Ma Long Tử còn phải bại dưới tay Mục Trần, thì cái tên này chẳng thể nào xét theo lẽ thường được, đâu cần phải so sánh với cái thứ như thế, cần gì tự làm khổ lòng làm chi.

    Trên thế giới này có nhiều kẻ không giống người cho lắm.

    Một đỉnh núi kia, Lý Huyền Thông giương mắt nhìn luồng sáng chói mắt, rồi lại nhìn về hướng khu tân sinh. Một cô gái khiến hắn không thể quên được đang ở đó, nhưng hắn biết bản thân chẳng có cơ hội nào.

    Lý Huyền Thông thần sắc phức tạp, một thiếu niên trước đây hắn chẳng xem vào đâu, vậy mà chưa đầy một năm sau đã bay cao đến mức vượt qua cả hắn. Mọi thứ đã chứng minh ánh mắt của người con gái kia thật xuất chúng.

    Lý Huyền Thông là một người kiêu hãnh, thiên phú không hề kém cạnh. Phương diện nào đó xem như tình địch của Mục Trần. Tên kia đúng là có tiềm lực đủ khiến cho Lạc Li ái mộ, nhưng cái cảm giác bị qua mặt như thế thật chẳng hay ho.

    - Ha ha, xem ra chúng ta đều đã bị vượt qua mất rồi.

    Đằng sau có tiếng cười vang lên, Lý Huyền Thông quay lại đã thấy Trầm Thương Sinh thong dong ngồi trên một tảng đá to. Diện mạo của hắn không anh tuấn như Lý Huyền Thông, không sắc sảo như Mục Trần, nhưng khí độ tuyệt hảo.

    Trầm Thương Sinh vốn có danh vọng tuyệt đối ở Bắc Thương linh viện hội. Cho dù Mục Trần đánh bại Ma Long Tử uy danh hiển hách, nhưng danh vọng đó vẫn không thể lấn áp bá chủ Thiên bảng. Vì điều đó không phải do thực lực, mà bản thân Trầm Thương Sinh chính là một người có nhân cách rất thu hút.

    Lý Huyền Thông cũng nhảy qua ngồi xuống tảng đá đó, thản nhiên nói:

    - Sao? Bá chủ Thiên bảng Bắc Thương linh viện chúng ta suy sụp rồi à? Chẳng giống ngươi chút nào.

    - Mục Trần... tên nhóc này rất lợi hại.

    Trầm Thương Sinh nhìn ra cột sáng tận trời kia, cười lớn:

    - Nhìn khắp Bắc Thương linh viện xưa nay, trong vòng một năm mà có được thành tựu như vậy, đếm không quá mười ngón tay. Ta nhớ vị gần nhất cũng cách đây đã trăm năm. Tên của hắn là Tần Chiến Thiên. Năm xưa đại tái linh viện, vô số thiên tài khắp các linh viện khác đều phải phủ phục dưới chân hắn. Ngay cả thánh tử của Thánh linh viện năm ấy cũng bại trong tay hắn. Bách chiến bách thắng, không ai cản nổi! Đó là năm mà Bắc Thương linh viện chúng ta kiêu hãnh nhất trong trăm năm nay.

    - Tần Chiến Thiên ư? Nghe nói hiện giờ hắn cũng đã là cự phách một phương trên Đại Thiên thế giới, thực lực chống trời.

    Trầm Thương Sinh hào khí ngút trời, cười nói:

    - Hắn là mục tiêu của ta, ngay lúc tiến vào Bắc Thương linh viện ta đã đặt mục tiêu phải được như hắn! Cho nên. . .

    Trầm Thương Sinh nhếch mép nhìn sang Lý Huyền Thông.

    - Ta sẽ xin phép viện trưởng, vào Bắc Thương Môn tu luyện!

    Lý Huyền Thông chấn kinh, nhìn lại Trầm Thương Sinh:

    - Bắc Thương Môn? Cái nơi bao nhiêu đệ tử nổi điên vì không thể chịu nổi áp lực đó ư?

    Nơi đó hung danh nổi tiếng khắp Bắc Thương linh viện. Năm xưa có nhiều đệ tử ưu tú tiến vào, nhưng rồi áp lực quá lớn khiến tinh thần bấn loạn, đến nỗi Bắc Thương linh viện đã phải đóng cửa vô thời hạn. Dường như cũng vì lý do đó mà nhiều năm nay thành tích của Bắc Thương linh viện trong đại tái thường khá thấp.

    Và bây giờ Trầm Thương Sinh muốn đến chỗ đó tu luyện?

    Trầm Thương Sinh cười nói:

    - Nếu chừng đó mà cũng e ngại, thì còn nói đến vượt qua Tần Chiến Thiên làm gì. Lý Huyền Thông, ta muốn đến đại tái linh viện, ganh đua cao thấp với bọn thiên tài khắp nơi, ngươi thì sao? Chẳng lẽ cứ bình bình ổn ổn chờ Mục Trần chân chính vượt mặt sao?

    Lý Huyền Thông trầm tư, hai tay gác sau đầu ngả lưng ra, ánh mắt đột nhiên lóe lên.

    - Bắc Thương Môn à? Cũng tốt, ta cũng rất muốn biết cái chỗ đó đáng sợ ra sao. Ngươi dám đi, tự nhiên ta cũng dám đi. Muốn ta làm kẻ muôn thuở về nhì, Trầm Thương Sinh ngươi còn chưa đủ! Hơn nữa, nói như thế nào cũng không thể để tên Mục Trần kia một mình uy phong thần vũ ở đại tái linh viện được!

    - Ha ha, nói hay lắm!

    Trầm Thương Sinh đứng dậy cười to.

    - Đến khi chúng ta trở ra từ Bắc Thương Môn, thì giáo huấn tên tiểu tử Mục Trần một chút. Tuy hắn cứu chúng ta, nhưng phải cho hắn hiểu, qua mặt học trưởng không phải là chuyện dễ dàng!