Lúc nhóm người Mục Trần tiến đến gần biển linh quang lập lòe, lực lượng Linh Binh khổng lồ liền cảm nhận được dao động linh khí, rồi nhừng tiếng ù ù vang lên, vô số Linh Binh xoay lại lướt tới, hướng đến chỗ đám người ngoại lai xâm phạm lãnh thổ.
Linh Binh tuy không có linh trí, nhưng cảm ứng với linh khí lại rất nhạy bén, chỉ cần có linh khí khác lạ xuất hiện trong phạm vi cảm ứng, thì chúng nó sẽ điên cuồng tấn công đến khi mục tiêu đó bị tiêu diệt mới thôi.
Mục Trần nheo mắt nhìn đàn đàn lũ lũ Linh Binh kéo tới, số lượng chừng 100-200, linh lực bồng bềnh mạnh mẽ khiến hắn không dám coi thường.
- Chiến!
Mục Trần quát lên, linh lực hắc ám như khói đen bùng phát, quyền tung như mưa, vài luồng hắc ám có hắc viêm bao bọc dũng mãnh quét ngang, bất kể Linh Binh nào bị nó chạm phải cũng tức khắc nổ tung.
Rồi sau đó là những khối linh quang màu đỏ nhạt ngưng tụ thành, bị Mục Trần đưa tay hút hết. Thu hoạch phong phú như vậy so với đi đường cả nửa ngày lúc trước chỉ có hơn chứ chẳng kém, khiến hắn vui sướng ra mặt.
Quả nhiên điểm tụ tập chính là nơi thu hoạch linh quang tốt nhất Liệp Thú trường.
Hơn nữa, linh lực của Mục Trần dung hợp Cửu U hỏa, ngọn lửa này lại cực kỳ hiệu quả trong việc thiêu đốt linh lực, đối với đám Linh Binh ngưng tụ từ linh khí mà thành thì chính xác là kiếm lửa chém vào băng, khắc chế cực tốt.
Lao đến phía sau, mấy người kia thấy Mục Trần tung hoành ngang dọc chém giết cả một đội Linh Binh vừa lao tới, sắc mặt lập tức kinh hãi sợ sệt. Tuy đám Linh Binh không có linh trí thực lực chỉ Dung Thiên cảnh, mọi người ở đây ai cũng đối phó dễ dàng, nhưng mà muốn nghiền nát áp đảo theo dạng tàn sát như Mục Trần thì căn bản rất khó.
Mọi người liếc nhìn Mục Trần, rồi lại nhìn sang Lạc Li. Người con gái luôn đi theo bên phải Mục Trần, tay nắm trường kiếm chưa hề xuất vỏ, nhưng kiếm khí sắc nhọn vô hình cũng lập tức xé toang những con Linh Binh như thiêu thân lao đến, tốc độ thu hoạch thật chẳng kém Mục Trần bao nhiêu.
- Thật là lợi hại. . .
Nhóm của An Nhiên lẩm bẩm than thở, tốc độ chém giết của các nàng so ra ké hai người kia nhiều, thật khó mà có thể chấp nhận được. Hai tân sinh này quá ư khủng bố.
Khe núi lúc này đã huyên náo hơn, ngoại trừ nhóm Mục Trần bên này, ba chi đội khác cũng như mãnh hổ xuống núi, theo ba hướng khác nhau tấn công vào "doanh trại" của đám Linh Binh khổng lồ kia, chia cắt "trận hình" của chúng.
Họ có lợi thế về nhân số, nên hiệu suất thu hoạch cũng không tệ, thế nhưng xét theo số lượng thì có vẻ vẫn còn kém hơn đội năm người của Mục Trần.
Tất cả mọi người đều tận sức đánh sâu vào khe núi, vì họ biết trong kia chính là nơi tồn tại của Linh Tướng. Chém một con Linh Tướng, linh quang đạt được tuyệt đối sánh ngang 1000 con Linh Binh.
Càng xâm nhập vào sâu, áp lực đối với nhóm càn quét càng lớn. Vô số Linh Binh như dòng nước vô tận chẳng màng sống chết xông ra, linh lực trùng kích càng lúc càng nặng, khiến cho họ tiêu hao càng lớn.
Ba chi đội kia rất có kinh nghiệm trong việc càn quét điểm tụ tập. Họ dùng trận trùy hình (hình tam giác nhọn), không ngừng thay phiên nhau ở vị trí dẫn đầu trận, người đi trước vừa thoáng cảm thấy áp lực khó chịu, lập tức đổi ra phía sau cho người ở giữa tiến lên, liên tục tuần hoàn bổ sung cho nhau.
Mặc dù vậy, tốc độ chém giết vẫn kém hơn hai người Mục Trần và Lạc Li.
Nhưng dần dà tốc độ bên phía Mục Trần cũng đột ngột chậm lại. Có vẻ như đám Linh Binh cảm nhận thấy phía bên này có uy hiếp lớn nhất, thành ra một số lượng lớn tập trung hướng về công kích bọn họ.
- Bọn họ ở buông lỏng áp lực khiến cho chúng ta thu hút Linh Binh.
Lạc Li nheo mắt, thì thào.
Nàng nhận thấy rõ ba tiểu đội kia bí mật giảm tốc độ, do đó đám Linh Binh giảm đi cảm nhận linh khí, tự nhiên phải bắt đầu đánh về nơi huyên náo linh khí nồng đậm nhất.
- Bọn kia thật đáng giận!
An Nhiên phẫn nộ, không ngờ bọn họ lại âm thầm giở thủ đoạn.
Mục Trần chỉ cười nhạt, cả bốn chi đội đều có quan hệ cạnh tranh, cái gọi là hợp tác thực ra là sợi dây không bền, mấy người kia thấy mình mạnh, đương nhiên sẽ giở thủ đoạn.
- Bọn họ thích mau mau đi vào sâu thì cứ để họ đi, chúng ta tiêu diệt đám Linh Binh này là được.
Mục Trần vẫn bình tĩnh nói.
Hắn cũng chẳng nôn nóng đi sâu vào trong. Vì hắn cảm nhận rõ dao động linh lực rất mạnh bên trong đó, hẳn nhiên đám Linh Tướng không dễ đối phó như Linh Binh, bọn kia muốn bỏ họ lại đi ăn Linh Tướng cũng chẳng dễ dàng gì.
An Nhiên thấy Mục Trần vẫn bình chân như vại, gật đầu tán thành, cũng không mè nheo cằn nhằn nữa, tiếp tục hỗ trợ theo sát Mục Trần thu lấy linh quang ngưng tụ sau khi Mục Trần và Lạc Li chém giết Linh Binh.
Quả nhiên ba đội kia lập tức chớp thời cơ, khi áp lực bên này đều dồn hết qua chỗ Mục Trần, bọn họ bất thình lình bùng nổ, mạnh mẽ xuyên qua tầng tầng Linh Binh, tăng tốc hướng vào sâu trong khe núi.
Mục Trần ở đằng xa chỉ liếc nhìn bóng lưng bọn họ, cũng chẳng mấy quan tâm trách móc. Cái ý tưởng muốn ăn trọn "miếng bánh to" một mình thật là ngây thơ, hắn bình thản đối phó liệp sát Linh Binh cùng với Lạc Li.
Càng lúc càng nhiều Linh Binh tan nát dưới tay đồ sát của hai người, hóa thành linh quang đỏ nhạt bay lượn quanh họ, tất cả đều bị An Nhiên thu hết.
- Mục Trần, chúng ta đã lấy được hơn 800 linh quang!
Ba cô gái kia mừng rỡ báo cáo doanh số, 800 linh quang, thu hoạch cực nhiều a!
Mục Trần cũng mỉm cười, đảo mắt nhìn ra phía trước, Linh Binh trong khu vực đã thưa thớt đi hẳn, phần lớn đều bị bọn họ chém giết.
"Rầm rầm!"
Thình linh phía sâu trong kia bộc phát linh lực kinh người, sóng khí bùng nổ lan ra tận bên ngoài này vẫn còn có thể thấy bằng mắt thường, đất đá đứt gãy, những khe nứt lan tràn khắp nơi, đồi núi rung chuyển.
"Aaaaa!"
Vài tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ trong đó, rồi linh lực cuồng bạo lại bùng nổ, xem ra vòng chiến trong kia đã đến hồi ác liệt.
- Đi vào trong đó nào.
Mục Trần thấy vậy cũng vung tay dẫn mọi người bay sâu vào trong. Xem tình thế dường như ba đội kia đang ác chiến với Linh Tướng.
Ba đội kia xuyên vào sâu khiến cho trên đường Linh Binh cũng thưa thớt đi nhiều, đội của Mục Trần rất dễ dàng lướt qua nhanh chóng, cảnh tượng bên trong đã hiện ra trong mắt hắn.
Một khu vực khá bằng phẳng, ba đội kia bị linh quang lấp lánh bao vây. Trong đám linh quang đó có đến 7-8 con cao lớn dị thường nhưng vẫn mờ ảo mơ hồ.
Nó cao đến mấy trượng, nhìn có vẻ hùng dũng mạnh mẽ hơn Linh Binh rất nhiều, linh lực dao động từ chúng toát ra đã sánh ngang cường giả Hóa Thiên cảnh. Đặc biệt là con đứng giữa, độ ngưng tụ của nó đã đạt tới trình độ Hóa Thiên cảnh trung kỳ.
- Bảy con Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, một con Hóa Thiên cảnh trung kỳ.
Đội hình như thế Mục Trần cũng phải nghiêm túc đối diện. Không ngờ trong này lại hình thành một đám thực lực cao như thế, khó trách cả ba đội kia liên thủ vẫn rất gian nan.
An Nhiên đã nhận thấy Linh Tướng đáng sợ thế nào, sắc mặt khẽ biến, quay sang hỏi:
- Chúng ta làm gì đây?
- Chờ đi!
Mục Trần bình tĩnh mặt lạnh như tiền, đứng khoanh tay nhìn vào trong. Nếu bọn kia đã thích giành trước, thì cứ cho chúng làm tiên phong mở đường. Dù sao đám Linh Tướng bảy con Hóa Thiên cảnh sơ kỳ, một con Hóa Thiên cảnh trung kỳ thì phiền toái không nhỏ chút nào, cứ để họ tiêu hao chúng nó, dĩ nhiên là chuyện tốt.
Vốn hắn vẫn định hợp tác vui vẻ, cùng nhau chia sẻ, nhưng bọn người kia muốn dùng họ làm thế thân để tiến lên, thì hắn cũng chẳng cần phải khách khí.
Ba đội kia cũng đã phát hiện nhóm Mục Trần đến nơi, đang bị vây công nên thấy cứu viện liền mừng rỡ ra mặt. Bất quá khi thấy hắn khoanh tay đứng nhìn, sắc mặt lại trở nên không quá tự nhiên, dĩ nhiên họ cũng hiểu rõ hành động vụ lợi lúc nãy đã khiến hắn có ác cảm.
- Mục Trần, chúng ta đã nói là hợp tác cơ mà? Sao lại không ra tay?
Trần Bằng căm phẫn nghiến răng, bất chấp mặt mũi quát lên.
Hai đội kia cũng hơi đỏ mặt, da mặt bọn họ không dày như Trần Bằng, chỉ cố gắng chống đỡ công kích của đám Linh Tướng, không nói tiếng nào.
- Đáng chết! Rõ ràng các ngươi muốn bỏ lại chúng ta trước, khiến chúng ta làm con mồi hấp dẫn Linh Binh!
An Nhiên nổi cáu quát tháo.
Trần Bằng nghiến răng tức tối, nhưng chẳng nói được gì nữa. Dù sao hắn cũng là người cao ngạo, chuyên này đã bị vạch trần, thành ra cũng khó mà cầu viện tên kia nữa:
- Chúng ta bị đánh bại, các ngươi cũng không ăn được đám Linh Tướng này!
Mục Trần cười hắt ra, chẳng có dấu hiệu gì muốn ra tay, chỉ an tĩnh chờ họ bị đánh tan tác.
"Rầm rầm!"
Những chấn động vang dội lại tiếp tục lan ra, thế công cuồng mãnh bùng nổ của tám con Linh Tướng càn quét tứ phía, ba đội kia không ngừng có người bị đánh bay đi.
Trận hình phòng ngự chắc chắn đã bắt đầu tan rã.
"Uỳnh!"
Con Linh Tướng Hóa Thiên cảnh trung kỳ như một cơn lốc cuốn tới chỗ Trần Bằng, đất đá bị cuốn lên ầm ầm, tên kia sắc mặt trắng bệch hộc máu bay lui.
- Rút!
Trần Bằng không chịu nổi nữa, cố gắng cất tiếng ra lệnh.
Nghe tiếng quát, đội viên của hắn vội vàng lui lại. Họ hiểu rõ đám Linh Tướng này đã không thể ăn được nữa.
Một đội bại lui, hai đội khác cũng nhanh chóng rút đi, nhưng vẫn còn cách phạm vi công kích của Linh Tướng một đoạn, hẳn nhiên không cam lòng bỏ qua.
- Mục Trần! Lúc nãy bọn ta có lỗi, bất quá đám Linh Tướng kia ngươi ăn cũng không được, phải liên thủ với chúng ta thì may ra, mọi người đều có lợi ích.
Trần Bằng không cam lòng tỏ vẻ nhún nhường nói với Mục Trần, ngũ khí êm dịu hạ mình rất nhiều.
Đội trưởng hai đội kia tuy không nói ra, nhưng cũng nhìn lại đây, cùng một ý tưởng như thế.
Mục Trần lạnh nhạt nhìn họ, chợt cười lên, nhưng nụ cười không mấy thân thiện.
- Ai nói chúng ta ăn không được?