Một vùng đất như tiên cảnh, không trung xanh thẳm trong suốt như gương, mây trắng phiêu đãng, không khí mát mẻ, sương mù lượn lờ rất kỳ lạ, hạ xuống đất cũng không tiêu tan mà lơ lửng, theo gió đong đưa, ngẫu nhiên có những dao động kỳ lạ.
Đám sương lượn lờ đó chính là linh khí thiên địa hóa thành!
Sâu trong một khe núi tiên cảnh, có một thác nước thật lớn như cự long ầm ầm đổ xuống, tiếng động rền vang cả khu vực.
Trong thác nước có một sắc thái sặc sỡ và dao động khủng bố của linh lực, nếu cẩn thận cảm ứng, sẽ thấy thác nước kia cũng do linh lực biến thành!
Cảnh tượng khu vực này nếu để cho tân sinh Bắc Thương linh viện nhìn thấy, e rằng sẽ càng sợ hãi và sùng bái. Ở nơi tu luyện hạch tâm này, lượng linh khí kinh khủng kia không hề dành cho những người bình thường.
Đôi khi, không phải linh khí càng hùng hồn càng tốt. Khu vực này nếu đệ tử đệ tử đi vào, chỉ sợ chưa đứng nhìn được bao lâu, đã bị linh khí khiến cho kinh mạch trương phồng, rồi nổ tan xác....
Vì ở nơi đó, tọa lạc đến 10 Tụ Linh trận lừng danh Bắc Thương linh viện.
Bên dưới thác nước tuôn đổ, có một khối đá xanh xám nhô ra, trên đó là một thanh niên yên lặng ngồi xếp bằng. Trong thân thể hắn bộc phát ra một lực hút mãnh liệt thu lấy sương mù xung quanh, tham lam cắn nuốt tất cả.
Hào quang bao phủ thân thể hắn hóa thành cầu vồng rực rỡ. Chỗ hắn ngồi cũng cực kỳ quỷ dị, rõ ràng mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng trong cảm giác lại như hư không trong thiên địa, không thể chạm tới.
Tầm nhìn tiến lại gần mới có thể thấy rõ người thanh niên áo xanh, tóc dài xõa sau đầu, gió nhẹ thổi làn tóc tung bay, gương mặt anh tuấn, đường nét gương mặt tinh xảo rất nam tính hấp dẫn.
"Hô"
Tu luyện hồi lâu, hắn mở hai mắt. Trong đôi mắt có thêm hào quang huyễn lệ chuyển động. Một lúc lâu sau, hắn mới thở nhẹ ra một hơi bạch khí.
"Uỳnh!"
Bạch khí đột ngột bừng lên cuồng bạo, như ẩn chứa linh lực đáng sợ. Bạch quang bắn ra, như một thanh đao lớn trảm vào thác nước, chặt đứng luồng nước trong chớp mắt.
Thanh niên áo xanh sắc mặt bình thản nhìn thác nước dần trở lại nguyên trạng, hắn ngẩng lên nhìn không trung xa xa, có một bóng người như lưu tinh đang cấp tốc bay đến. Chỉ vài giây sau, người kia đã đứng bên cạnh hắn.
- Có tin gì của Trầm Thương Sinh không?
Thanh niên áo xanh xoay người, hỏi.
- Hắn nhận một nhiệm vụ thiên cấp, lại đi ra ngoài. Theo ta biết hắn đi truy tung Cửu Âm tông, mấy tên chuột nhắt đã giết hết mười mấy vị đệ tử của chúng ta đi rèn luyện thực tiễn ở Bắc Thương đại lục.
Người đến là một gã thanh niên áo đen, nhanh nhẹn trả lời.
- Cửu Âm tông?
Thanh niên áo xanh cười nói:
- Tuy chỉ là một cái thế lực tàn tạ, nhưng nghe nói tông chủ của chúng nó có thực lực Hóa Thiên cảnh rồi nhỉ? Vả lại bọn chúng rất am hiểu ẩn thân, ám sát. Cái nhiệm vụ này thuộc loại nhiệm vụ tổ đội a, Trầm Thương Sinh một mình cũng dám đi săn giết, tài cao gan cũng lớn quá.
- Ngươi sợ hắn giải quyết không được?
Tên áo đen cười nói.
- Tên kia cũng là quái vật, khiến ta không thể qua nổi, thì một Cửu Âm Tông muốn khiến hắn lật thuyền, còn chưa đủ sức.
Người áo xanh lắc đầu, nói.
- Đại hội tân sinh năm xưa, ngươi bất quá chỉ thua hắn có một chiêu mà thôi.
- Có đôi khi, chỉ một chút chênh lệch, chính là khoảng cách a. Bất quá cả năm nay chưa giao thủ lại với hắn, ta cũng hơi ngứa tay, thật rất muốn biết Thẩm Phán thần quyết của hắn đã mạnh đến mức nào.
- Xem ra Thiên Huyền thần quyết của ngươi cũng đã có đột phá.
- Có chút tiến bộ. Gần đây Bắc Thương linh viện có chuyện gì thú vị chuyện không? Ta bế quan dường như cũng ba tháng rồi. . . có tên nào không an phận không vậy?
- Bọn Thẩm Phán đoàn vẫn bá đạo như xưa, cũng không có biện pháp, Trầm Thương Sinh tọa trấn bên đó. Những thế lực khá thì hiện tại vẫn vô cùng im lặng, xem ra đều đang toàn lực tu luyện chuẩn bị cho Thú Liệp chiến nửa năm tới.
- Thẩm Phán đoàn tuy bá đạo, bất quá cũng phải nể mặt Huyền bang chúng ta, đâu dám động thủ nhỉ? Ngược lại cái đám kia mới đáng đau đầu, cái tên Hạc Yêu vẫn luôn có mưu mô với ta, dù rằng chỉ xếp hạng 4 Thiên bảng, nhưng nếu thật sự đánh nhau, Tô Huyên cũng khó ngăn nổi hắn, chỉ vì hắn thích nàng nên mới không đoạt đi vị trí của nàng mà thôi.
- Thành ra hắn sẽ tranh với ngươi?
Thanh niên áo xanh cười gật đầu, thần sắc mệt mỏi lại nói:
- Bất quá cũng không có gì, mười tên đứng đầu Thiên bảng, có ai mà đơn giản, người nào cũng có sát chiêu ẩn giấu, ta lại có thể áp chế bọn họ nhiều năm như thế, cũng không dễ mà đá ta xuống....
Thanh niên áo đen gật đầu tán thành, đối với lời nói khí phách tự tin của tên kia hắn không hề nghi ngờ, vì kẻ đang đứng trước mặt hắn, chính là người được xếp thứ 2 vô cùng mạnh mẽ của Thiên bảng Bắc Thương linh viện, Lý Huyền Thông.
Trong Bắc Thương linh viện này, người có thể đứng trên hắn, chỉ có tên quái thai Trầm Thương Sinh mà thôi.
- Đúng rồi, Bắc Thương linh viện vừa đón thêm tân sinh, ngày mai chính là đại hội tân sinh, nghe nói năm nay cũng có nhiều nhân vật lợi hại.
- Ai thế?
Lý Huyền Thông phất tay, thuận miệng hỏi.
- Chính xác thì có năm người đáng chú ý. Dương Hoằng, Mộc Khuê, lại còn có một tên Mục Trần, cái tên tân sinh này thú vị nhất, tu vi Thần Phách cảnh hậu kỳ đã có thể đánh bại Mạch Luân đã nửa bước tiến vào Dung Thiên cảnh trung kỳ, hắn xem như hắc mã. Hai vị kia lã nữ tử, thực lực cũng vô cùng xuất chúng, một người đến từ Băng Linh tộc Băng Thanh, người còn lại tên là Lạc Li, không rõ lai lịch.
Hắn vừa nói xong, bất giác giật mình nhìn thấy sắc mặt cứng đờ của Lý Huyền Thông, tên kia chậm rãi quay đầu, hơi tròn mắt kinh ngạc, hỏi lại:
- Tên gì?
Thanh niên áo đen hơi sửng sốt, rồi lặp lai hai cái tên cuối cùng. Khi hắn lần nữa nhắc đến tên Lạc Li, hắn có thể thấy rõ kẻ trước mặt há to mồm thở hắt ra cách khó nhọc.
- Lạc Li? A. . . sao lại thế này? Nàng sao lại đến Bắc Thương linh viện a? Hình dáng dung nhan nàng ta thế nào?
Tên kia tỏ ra kỳ quái, rồi cũng miêu tả hình dáng Lạc Li một chút.
- Đúng thật là nàng. . . không ngờ a.
Lý Huyền Thông nở nụ cười, thần sắc mệt mỏi đã hoàn toàn tiêu tán.
- Ngươi biết này Lạc Li?
Người áo đen kinh ngạc hỏi, lần đầu tiên hắn thấy Lý Huyền Thông tỏ ra như thế khi nghe thấy tên của một người con gái.
- Ha ha.
Lý Huyền Thông cười gật đầu.
Người áo đen bất đắc dĩ xua tay, nói:
- Nếu ngươi thích nàng, ta cũng chia buồn với ngươi, nàng dường như là có người yêu rồi, chính là tên tân sinh Mục Trần kia, nếu ta nhớ không lầm thì cả hai còn ở chung một nơi.
Lý Huyền Thông nhíu mày nhăn mặt, lẩm bẩm:
- Tại sao có thể như vậy. . . Khó trách a, xem ra ta điều ta nghe thấy đúng là thật.
Người áo đen suy nghĩ, nói:
- Cần ta bảo tên tân sinh kia biết điều một chút không?
- Làm vậy chỉ khiến nàng nóng máu thêm.
Lý Huyền Thông lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, nói:
- Nàng tính tình rất quật cường, ta cũng không muốn nàng đối đầu với mình.
- Vậy. . .
- Chuyện này ngươi đừng lo.
Hắn cười, mắt đăm chiêu nhìn về một phương xa xa. Lát sau hắn nói:
- Quên đi, ta đi nhìn mặt nàng một chút, nhiều năm không gặp, để xem chuyện gì xảy ra... cái tin này thật sự làm cho người ta buồn phiền.
- Tình địch a? Ngươi ưu tú như thế, chẳng lẽ nàng cũng không chú ý?
Người áo đen nhịn không được hỏi.
- A. . . Xưa nay vẫn xem nàng như muội muội.
Lý Huyền Thông cười cười, nhưng thấy tên kia trề môi, cũng bất đắc dĩ nói:
- Tuy cũng có hơi thích, nhưng nàng cũng không thích ta, bất quá chuyện của nàng rất phức tạp. Haizza, bất quá. . . Mục Trần kia, nàng không nên ở bên cạnh hắn.
Lý Huyền Thông bước tới một bước, hào quang chuyển động quanh người, thân hình lóe lên đã đi xa hơn cả nghìn mét, thêm một cái lóe nữa đã biến mất không thấy đâu.
Người áo đen chỉ nhún vai thở dài. Xem ra tên kia thật sự yêu thích cô gái tên Lạc Li, cả tu luyện cũng tạm thời ngưng lại.
. . . . . .
Khu tân sinh.
Trên quảng trường, đông đảo tân sinh tụ tập, Mục Trần và Lạc Li còn bị vây giữa sân, hai người nhìn đám thành viên Lạc Thần hội đang khổ tu cũng mỉm cười hài lòng.
Lạc Li vén sợi tóc, định nói chuyện gì đó với Mục Trần, đột nhiên đôi mắt tỏ ra kinh nghi, ngẩng mặt nhìn về một bóng áo xanh đang thiểm lược bay đến ngoài quảng trường.
Bóng người kia rất kỳ lạ, mắt thường thì thấy rõ hắn, nhưng mọi người xung quanh lại không cảm nhận được hắn, để mặc hắn xuyên qua mười mấy người tiến vào quảng tràng.
Mục Trần cũng vừa hay nhận ra cảnh tượng bên ngoài, ánh mắt gắt gao nhìn vào người mới đến, thần sắc tỏ ra nghiêm trọng, vì người kia toát ra dao động cực kỳ nguy hiểm.
Bóng người áo xanh vừa xuất hiện, đã nhanh chóng đến trước mặt Mục Trần và Lạc Li, hắn mỉm cười nhìn nàng:
- Lạc Li, đã lâu không gặp!
Lúc này, đám đông tân sinh mới nhận ra vị khách không mời, liền nhanh chóng xúm lại, ánh mắt cảnh giác nhìn vào kẻ mới đến.
Đôi mắt lưu ly của Lạc Li vẫn không rời khỏi hắn từ khi xuất hiện, mày liễu nhăn lại, khẽ gật đầu.
- Lý Huyền Thông, đã lâu không gặp!