Đại Chúa Tể

Chương 155: Bắc Thương linh viện

Dịch: luyentruyenchu.blogslot

Tuy nói Đại Thiên thế giới có vô số không gian mênh mông vô tận đếm không hết, nhưng Bắc Thương đại lục lại chính là một ngôi sao sáng chói ở trong đó.

 Ngọn nguồn của vinh quang chói mắt đó, đến từ tòa linh viện tọa lạc trong Bắc Thương đại lục này: Bắc Thương linh viện.

 Một trong Ngũ Đại Viện danh tiếng lẫy lừng Đại Thiên thế giới, vô số thiếu niên thiên tài hội tụ ở đây, trình diễn thiên phú tuyệt vời, rồi trở thành cường giả đỉnh cao của Đại Thiên thế giới.

 Đại Thiên thế giới quá mức rộng lớn, rất nhiều chủng tộc và thế lực cường đại có truyền thừa hùng hậu, dầu vậy những thiên tài xuất thân từ các nơi đó cũng lựa chọn tu luyện ở Ngũ Đại Viện, cho thấy họ có uy tín và hấp dẫn như thế nào mới có thể thu hút được đám thiên chi kiêu tử cao quý cam tâm từ bỏ trọng tâm bồi dưỡng của tộc mà thân chinh ngàn dặm xa xôi xuyên qua vô số lục địa để góp mặt ở Ngũ Đại Viện tu luyện.

 Bắc Thương đại lục vinh quang rực rỡ, khiến cho nơi này trở nên bất phàm. Nếu đem so với Bách Linh đại lục, đại lục rộng lớn chứa đựng quê nhà Bách Linh cảnh của Mục Trần, thật giống như so trăng rằm và đom đóm.

Trong Bắc Thương đại lục, Bắc Thương linh viện có địa vị độc lập mà siêu nhiên. Ở nơi đây cũng có không ít thế lực lớn nhỏ, chính thật là một nơi tàng long ngọa hổ.

 Có người từng nói, cho dù là cường giả chí tôn bước chân đến Bắc Thương đại lục cũng phải khiêm tốn một chút, cho thấy khu vực này cũng rất phức tạp và thâm sâu khó lường.

 Nhưng dù cho Bắc Thương đại lục có thâm sâu đến mức nào, hoặc có chuyện tình rung chuyển ra sao cũng không ảnh hưởng tới Bắc Thương linh viện. Vì bất cứ thế lực lớn nhỏ và cường giả ở đây đều biết, kia chính là một đầu cự long còn đang say ngủ, ngày thường không có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng nếu nó thức dậy hiển lộ hung uy, sẽ khiến cho khắp nơi run rẩy phục sát đất.

 Vả lại tòa linh viện kia, chỉ cần xem đến chiến lực bề ngoài mà người ta được phép xem thấy cũng đã vô cùng đáng sợ, huống gì đó chỉ là phần nổi của tảng băng.

 Mấy ngàn năm nay, không biết có bao nhiêu cường giả chui ra từ Bắc Thương linh viện, nhiều người còn là cường giả siêu cấp, dù rằng bọn họ rời khỏi linh viện, trở thành bá chủ một phương trời, nhưng cũng không hề vứt bỏ liên hệ với linh viện. Bình thường có thể chẳng thấy ai, thế nhưng nếu linh viện bị uy hiếp, tự dưng họ sẽ xuất đầu lộ diện trở về linh viện, trở thành chiến lực không thể cân đong đo đếm hết.

 Đó là sức mạnh của Bắc Thương linh viện!

 Có lẽ nó chưa phải là thế lực cường đại nhất Đại Thiên thế giới, nhưng với sự ủng hộ đông đảo đó, thì những thế lực siêu cấp hay chủng tộc viễn cổ có nội tình sâu xa vô ngần cũng phải e ngại.

 Mục Trần tiến vào cánh cổng lớn bằng đồng thau kia, một cảm giác chóng mặt liền xuất hiện trong não, đó là do hắn bước vào không gian truyền tống. Nhưng choáng váng đó cũng không xuất hiện lâu, thân thể hắn đột ngột trầm xuống, ánh sáng rực rỡ trước mặt.

 Nheo mắt lại, mọi người nhìn thấy trước mặt một thế giới xa lạ, rồi sự rung động kinh ngạc leo lên gương mặt mọi người.

 Mục Trần xuất hiện ở một quảng trường đá. Quảng trường lúc này đã đông nghịt người, nhìn ra phía trước là một cảnh trí nguy nga rộng lớn.

 Một địa vực bao la không thấy điểm cuối, vô số điện phủ lộng lẫy điểm xuyến trên núi non ngang dọc, ngẫu nhiên có thác nước trắng xóa phủ mái tóc bạc lên vách đá xanh um, khung cảnh trùng trùng điệp điệp hùng vĩ vô cùng.

 Cảnh trí trước mặt vô cùng lộng lẫy, chỉ xét quảng trường mà Mục Trần đang đứng đây rất rộng lớn, nhưng so với cảnh trí kia lại rất nhỏ bé, nó chỉ là một phần trong đó.

 Trong không trung của linh viện, vô số bóng người bao phủ không gian xuyên qua xuyên lại, trong vài nơi luyện tập, người người bay ngang, linh lực hùng hồn vang lên những tiếng va chạm nặng nề.

 Trong linh viện đồ sộ đó, chỗ thu hút ánh mắt người ta nhất là một tòa núi khổng lồ ngay chính giữa, hình dáng kỳ lạ, như một con thần điểu đang giang cánh, một áp lực khó tả từ điểu sơn tỏa ra bao phủ mảnh thiên địa nơi đây.

 Hai bên điểu sơn khổng lồ, đều có một tấm bia cao cả vạn trượng, hào quang lóe ra chói mắt, đứng bất kỳ đâu trong linh viện cũng có thể thấy rõ.

 Mục Trần nhìn qua tấm bia đá khổng lồ bên trái, phía trên cùng kim quang lóng lánh, hội tụ tại ba chữ lớn.

 Thần Phách bảng!

 - Thần Phách bảng?

 Mục Trần thì thào lẩm bẩm, cái danh từ này trước đó có nghe qua An Nhiên nhắc tới, không lẽ là Thần Phách bảng đó sao?

 - Đây là Thần Phách bảng của linh viện.

 Tiếng nói nhẹ nhàng từ bên cạnh vang lên, Mục Trần quay đầu, liền nhìn thấy An Nhiên đi tới cạnh hắn. Nàng ta nhìn vào tấm bia khổng lồ, môi khẽ hớt lên.

 - Thần Phách bảng là cái gì?

 Mục Trần nghi hoặc hỏi.

 - Tên như ý nghĩa, là bảng danh sách các đệ tử thực lực Thần Phách cảnh, là bảng xếp hạng sơ cấp nhất của linh viện, chỉ cần có thực lực Thần Phách cảnh thì có tư cách được xếp hạng, bất quá cả bảng này chỉ ghi lại 1000 hạng đầu tiên.

 An Nhiên nói.

 Mục Trần giật mình, hắn hiện tại có thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ, không biết trong Thần Phách bảng này sẽ ở thứ hạng bao nhiêu?

 - Ngươi nếu nghĩ rằng trên Thần Phách bảng này chỉ có thực lực Thần Phách cảnh, thì cũng khờ lắm.

 An Nhiên cười khẩy:

 - Mười tên khốn xếp hàng đầu Thần Phách bảng, thực lực không yếu hơn ta.

 Mục Trần sửng sốt mà kinh dị. Hắn nhờ vào sức mạnh cộng hưởng của Cửu U Tước mới chiến thắng được An Nhiên, chẳng lẽ 10 tên mạnh nhất Thần Phách bảng này lại có được linh thú ngang ngửa Cửu U Tước? Nhưng không thể nào bọn họ cũng có được kết nối huyết mạch chứ?

 - Mấy tên kia chỉ biết lách luật mà thôi, bình thường xếp hạng Thần Phách bảng là như thế này, ngươi rót linh lực của mình vào linh trị bài, nó sẽ đánh giá mức độ mạnh yếu của linh lực, rồi đưa mức đánh giá đó lên Thần Phách bảng, lập tức ngươi sẽ được xếp hạng.

 - Mấy cái tên khốn 10 hạng đầu  Thần Phách bảng lợi dụng cái trò tiểu xảo đó mà làm thế này, ngay một khắc trước khi tấn chức Dung Thiên cảnh, bọn kia thúc giục linh lực rót vào linh trị bài, lúc đó vẫn là linh lực Thần Phách cảnh nhưng lại ở cảnh giới cao nhất, dĩ nhiên xếp hạng đỉnh cấp không ai sánh bằng, đám Thần Phách cảnh tầm thường làm sao mà so được?

 Mục Trần chép miệng, vậy là mười tên đầu tiên của Thần Phách bảng tuy được xếp hạng trong lớp Thần Phách, nhưng thực lực chân chính lại là Dung Thiên cảnh.

 - Làm vậy thì có lợi gì?

 Mục Trần nghi hoặc, dùng tiểu xảo chiếm hạng cao, xem ra cũng không được người ta kính nể cho lắm.

 - 50 hạng đầu Thần Phách bảng mỗi ngày yên vị trên đó đều được thưởng một lượng linh trị nhất định theo thứ hạng, cái chuyện ngồi không hưởng lợi như thế bọn nó làm sao không động tâm? Đám Thần Phách cảnh bình thường kẻ nào dám đi khiêu chiến cướp hạng? Bất quá bọn kia chỉ có thể ra vẻ vậy thôi, sau này lên một bước, tiến vào Thiên bảng, đừng nói hạng 10, ta e rằng ngay cả hạng 1000 cũng không tranh nổi.

 An Nhiên khinh thường cất tiếng.

 Mục Trần tỉnh ra, không ngờ có ưu đãi như thế, hèn gì bọn họ thực lực Dung Thiên cảnh vẫn còn ham hố ở lỳ Thần Phách bảng không chịu đi.

 - Vậy Thiên bảng là cái gì?

 Mục Trần như cậu bé non nớt vô cùng tò mò hỏi liên tục.

 - Thiên bảng!

 An Nhiên bất chợt tỏ ra phấn khích và cuồng nhiệt, ngẩng đầu nhìn tấm bia đá bên phải, mây mù lượn lờ, kim quang ngẫu nhiên lóe sáng, mấy cái tên trên đó đều là danh chấn Bắc Thương linh viện.

 - Thiên bảng, đó là bảng xếp hạng những đệ tử thực lực Tam Thiên cảnh. Đó là chuẩn mực đánh giá sức mạnh của một đệ tử Bắc Thương linh viện. Vô số thiên tài vì cơ hội leo lên Thiên bảng mà cam chịu cô tịch đau khổ tu luyện. Mỗi lần Thiên bảng thay đổi vị trí mười hạng đầu, đều là một trong những việc trọng đại nhất Bắc Thương linh viện.

 Mục Trần nhận thấy ngữ khí của An Nhiên cực kỳ nghiêm trang mà cuồng nhiệt, hắn cũng bất giác nhìn lên tấm bia đá cao vạn trượng. Những danh hào lóe kim quang tỏa sáng rực rỡ, mang lại vinh quang cho chủ nhân của nó, mang lại sự tôn sùng của vô số đệ tử Bắc Thương linh viện.

 Bên cạnh Mục Trần. Lạc Li, Diệp Khinh Linh và cả đám người cũng dõi mắt nhìn lên chuẩn mực chân chính của Bắc Thương linh viện.

 - Thiên bảng hạng 10, Chu Phàm.

 - Thiên bảng hạng 9, La Hoa.

 - Thiên bảng hạng 8, Vương Chung.

....

 - Thiên bảng hạng 3, Tô Huyên.

 - Thiên bảng hạng 2, Lí Huyền Thông.

 Cái tên của người hạng 2 lọt vào mắt Mục Trần, hắn không nhận thấy Lạc Li bên cạnh nhíu mày.

 - Hạng 1....

 Vô số ánh nhìn ngưỡng mộ dời lên phía trên cùng, vị trí cao nhất, một cái tên đầy áp lực, như bao trùm lấy đám tân sinh.

 - Thiên bảng đệ nhất, Trầm Thương Sinh.

 - Trầm Thương Sinh?

 Chỉ là một cái tên, lại như một tòa núi thông thiên khổng lồ nặng nề phủ bóng xuống, khiến cho mọi người run rẩy.

 Đám tân sinh chỉ vừa đặt chân vào Bắc Thương linh viện, nơi tập hợp vạn vạn thiên tài quái tài sinh sống. Bọn họ chỉ vừa đặt bước chân đầu tiên, đã nhìn thấy cái bóng to lớn của vị cường giả đỉnh cấp phủ xuống họ.

 Mục Trần cũng nhìn chăm chú vào cái tên khí phách kiệt ngạo kia, bất chột cảm giác máu trong người nóng lên như sắp sôi trào.

 Đây là Bắc Thương linh viện hắn đêm ngày chờ mong a! Dù là tranh đoạt trong Linh Lộ cũng kém một bậc so với nơi này. Muốn chứng tỏ bản thân, nơi đây chính là chỗ tôi luyện tốt nhất.

 Sẽ có một ngày, hắn sẽ siêu việt hơn đám thiên chi kiêu tử kia, cái tên Mục Trần sẽ chiếm cứ vị trí cao nhất đó!