Đại Chúa Tể

Chương 1427: Thần Mạch quyết đấu

Ào ào!

Khi thanh âm hơi mang vẻ lạnh lẽo của Huyền Tôn vang lên, trong thiện địa tựa như có tiếng nước chảy ào ào, tiếp sau đó, vô số ánh mắt chấn động nhìn thấy, một dòng hắc hà đen nhánh sềnh sệch từ trong cơ thể Huyền Tôn phun ra, nháy mắt đã che phủ hơn nửa vùng trời.

Hắc thuỷ cuộn trào, rõ ràng là dòng nước nhẹ bẫng, những lại khiến người ta có một cảm giác nặng tựa núi non, đồng thời còn tản ra một khí tức vô cùng âm hàn, trực tiếp khiến cho hơi nước trong thiên địa đều đông kết lại, hoá thành tuyết rơi đầy trời.

Huyền Tôn đứng trên huyền minh pháp thân, ánh mắt băng hàn nhìn chằm chằm Mục Trần, mà dòng hắc hà khổng lồ kia lại giống như một đầu hắc sắc cự long quanh co uốn lượn, tản ra uy năng kinh khủng.

Đạo linh mạch thần thông này của Huyền Tôn hiển nhiên đã phát huy chiến lực của bản thân hắn đến cực hạn, đối mặt với thế công bực này, cho dù là cường giả tiên phẩm cũng sẽ kiêng kỵ vô cùng, không dám cứng rắn đón đỡ.

Chiến cuộc đến bước này, ai cũng có thể nhìn ra được, Huyền Tôn đã nổi lên lửa giận, bắt đầu thi triển sát chiêu.

"Cái lão già này thế mà cũng là thần mạch sao?". Hắc thuỷ phản chiếu vào trong mắt Mục Trần, thần sắc của hắn cũng tỏ ra có chút ngưng trọng, hiển nhiên là cũng nhận ra uy năng to lớn của hắc thuỷ.

"Đi!"

Trong lúc Mục Trần ngưng thần, Huyền Tôn cũng không có nói nhảm nửa lời, đưa ngón tay ra, xa xa chỉ về phía Mục Trần.

ào ào!

Hắc thuỷ cuộn trào, trực tiếp từ trên trời giáng xuống, ùn ùn bao phủ về phía Mục Trần, tỷ tỷ tấn nước rơi xuống, trong nháy mắt không gian sụp đổ, công kích như vậy đủ để nghiền linh thể của một vị linh phẩm thiên chí tôn thành thịt nát.

Đối mặt với thế công bực này của Huyền Tôn, không ít người cũng toát mồ hôi lạnh thay cho Mục Trần một cái, đừng nhìn Mục Trần không ít thủ đoạn, nhưng nếu không ngăn cản được dòng hắc hà khổng lồ nay, cho dù hắn có nhất khí hoá tam thanh cũng sẽ bị nghiền áp.

Dưới đủ loại ánh mắt săm soi, Mục Trần cũng ngẩng đầu, ngưng mắt nhìn hắc hà ào ào rơi xuống, chợt hắn hít sâu một hơi, bên ngoài cơ thể cỏ từng đạo quang văn màu tím cổ xưa sáng lên.

1 đạo, 2 đạo, 3 đạo...8 đạo!

Khi 8 đạo quang văn màu tím sáng lên, trong miệng Mục Trần có tử viêm ngưng tụ, một khắc sau, miệng hắn há ra, hướng về phía hắc hà khổng lồ, phun ra một hơi.

phù phù!

Một dòng lửa màu tím từ trong miệng Mục Trần phun ra, tựa như một con tử sắc viêm long đang giơ nanh múa vuốt, nghênh đầu mà lên, cứng rắn va chạm với hắc hà.

xèo xèo.

Tử viêm cùng hắc hà va chạm với nhau, nhất thời bộc phát ra tiếng xèo xèo ngập trời, từng đợt khói mù bay lên, che kín bầu trời.

Có điều, sự bá đạo của tử viêm hiển nhiên khiến người khác khiếp sợ, chỉ thấy, ở nơi tử viêm thiêu đốt, bất luận hắc hà có cuồn cuộn tới như thế nào cũng không thể tiến thêm.

"Khó trách tử viêm này bá đạo như thế, thì ra là linh mạch thần thông mà bát thần mạch của Mục Trần diễn biến ra"

Mà khi thấy cảnh này, rốt cục mọi người cũng hiểu ra lai lịch của tử viêm bá đạo kia, lúc trước Mục Trần chỉ thi triển sơ qua một lần, cho nên bọn họ cũng không phát hiện ra bát thần mạch của Mục Trần, nhưng lần này dưới sự thúc giục toàn lực của Mục Trần, bát thần mạch tự nhiên cũng hiển lộ ra ngoài cơ thể.

Khi những thành viên của huyền mạch thấy bát thần mạch của Mục Trần thì sắc mặt có chút âm trầm, đặc biệt là mạch thủ huyền mạch -huyền quang. Phải biết, nhưng năm gần đây ở phù đồ cồ tộc bọn họ, duy chỉ có một mình thanh diên tịnh là có bát thần mạch, vậy mà hôm nay, đạo bát thần mạch thứ 2 lại xuất hiện trên người Mục Trần.

Cái này chẳng phải đã nói rõ, trong phù đồ cổ tộc bọn họ, Thanh Diên Tịnh cùng Mục Trần mới là người có huyết mạch tinh khiết nhất?

Mà so với sự ghen tỵ của huyền mạch, bẽn phía Thanh Mạch ngược lại bạo phát ra vài tiếng hoan hô, đặc biệt là đám người thanh thiên, thanh huyên thì càng là thờ phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, thiên phú như thế, thật không hồ là con trai của Thanh Diên Tịnh.

Nhưng mà, trong lúc tộc nhân các mạch của Phù Đồ cổ tộc đang có những tâm tình bất đồng, thì trên đỉnh chủ phong, đại trường lão Phù Đồ Huyền cũng dùng ánh mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chằm Mục Trần, hắn nhìn quang văn màu tím trên thân thể Mục Trần, một lát sau mới hừ lạnh một tiếng, thanh âm hơi chút tức giận vang lên: "Hừ, cái gì mà bát thần mạch, đạo thần mạch này rõ ràng là của thanh diên tịnh, xem ra năm đó thời điểm nàng ta mang thai hắn đã tự bóc thần mạch ra, trồng lên người của hắn"

Phù đò huyền dù sao cũng là thánh phẩm thiên chí tôn, hơn nữa hiểu rõ về bát thần mạch của thanh diên tịnh năm đó, cho nên hôm nay khi Mục Trần thi triển ra, hắn liền phát hiện được, hơn nữa nhìn thấu điểm mấu chốt.

Mà khi những tộc nhân phù đồ cổ tộc nghe được đại trưởng lão nói thế thì lại là sửng sốt, chợt không ít người ê ẩm nói: "Thật là có một mẫu thản tốt!"

Huyền la nghe vậy cũng tỏ ra ghen tị dị thường, nhưng ngoài miệng lại là cười lạnh nói: "Khỏ trách Mục Trần này thiên phú kinh người, thì ra là thanh diên tịnh đem bát thần mạch của bản thân cho hắn"

"Nếu không nhờ bát thần mạch này, một tội tử như Mục Trần cũng dám so sánh với bọn ta sao?"

Những tộc nhân huyền mạch xung quanh cũng rối rít gật đầu, bọn họ còn tưởng Mục Trần không có chút tư nguyên, tay trắng gảy dựng sự nghiệp, nhưng hiện giờ xem ra, hiển nhiên là do thanh diên tịnh để lại cho hắn một cái kho báu không gì sánh nổi.

Mặc dù cũng không phải cứ có bát thần mạch là có thể có thành tựu kinh người, nhưng ít ra có thể tăng tỉ lệ thành công, hơn nữa con đường tu luyện cũng sẽ vượt lên trước so với người thường.

Nhưng hiện giờ đang mang thành kiến với Mục Trần, cho nên đám người này hiển nhiên là quy chụp tất cả những thành công của hắn đều là từ bát thần mạch mà thanh diên tịnh để lại.

Thanh âm của phù đồ huyền cũng lọt vào trong tai Mục Trần, nhưng hắn ngay cả mắt cũng không dao động lấy chút nào, chỉ là ngẩng đầu chăm chú nhìn nơi tử viêm cùng hắc hà va chạm.

Mặc dù 2 bên đang trong thế giằng co, nhưng 2 mắt Mục Trần vẫn là híp lại, bởi vì hắn cảm giác mơ hồ, bên trong hắc hà kia dường như còn ẩn chứa một luồng sức mạnh còn chưa có bộc phát.

Tầm mắt của hắn quét về phía Huyền Tôn cách đó không xa, quả nhiên thấy Huyền Tôn vẻ mặt hờ hững, cũng không tức giận vì thế cục giằng co.

Huyền Tôn nhận ra được ánh mắt của Mục Trần, cũng đưa tầm mắt bắn tới, chợt cười lãnh đạm một tiếng, hơi giễu cợt nói: "bát thần mạch này của thanh diên tịnh đúng là lợi hại"

Mục Trần mặt không đổi sắc, tựa như chưa từng nghe thấy hắn châm chọc.

Huyền Tôn đứng chắp tay, nói: "Có thể ngăn trở được huyền minh tịch diệt hà của ta, tử viêm của ngươi thật có chút không đơn giản, nếu ta và ngươi cùng một tầng thứ, ta nghĩ Huyền Minh tịch diệt hà này không ngăn nổi ngươi"

Tuy nói huyền minh tịch diệt hà này chẳng qua chỉ là linh mạch thần thông do thất thần mạch diễn biến ra, nhưng dù thế nào đi nữa, huyền minh cũng là tiên phẩm thiên chí tôn, mà Mục Trần chẳng qua chỉ là linh phẩm, chênh lệch giữa 2 người là ở chỗ đó.

"Chỉ đáng tiếc là, trên thế gian này cũng không có cái gì lả công bằng tuyệt đối, nếu ngươi đã muốn khiêu khích huyền mạch ta, tự nhiên cũng phải tính đến nước thật bại"

Nói đến đây, Huyền Tôn lắc đầu một cái, chợt hắn hít sâu một hơi, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp phun vào hắc hà.

ầm ầm ầm!

Một ngụm máu tươi này rơi xuống, chỉ thấy mặt sông vốn bình lặng chợt điên cuồng cuộn trào, hơn nữa thể tích cũng nhanh chóng rút đi, giữa màu đen kịt lại hiện thêm một chút đỏ sậm.

xèo xèo!

Cùng với chuyển biến như vậy, tử viêm cự long vốn có thể ngăn cản, lúc này lại phát ra sương trắng nồng nặc, đối diện với hắc thuỷ thôn phệ, từng tia tử viêm bắt đẩu tiêu tán đi với tốc độ kinh người.

Thấy cảnh này, trong thiên địa, vô số cường giả trờ nên xôn xao, còn những tộc nhân thanh mạch thì sắc mặt đại biến.

Ai nấy đều nhận ra, thế công của Huyền Tôn bắt đầu hiển lộ ra thắng thế, mà Mục Trần chung quy cũng thua thiệt ờ thực lực chênh lệch, cho dù có bát thần mạch cũng không cách nào cứng rắn đấu được.

Hắc hà gầm thét nghiền ép, tử viêm cự long liên tiếp bại lui.

"Mục Trần đã thua"

Thấy cảnh này, đông đảo cường giả tiếc hận lắc đầu, cục diện đến bước này, ưu thế hoàn toàn bị Huyền Tôn nắm trong tay, chỉ cần nghiền ép một cái, Mục Trần tẩt bại không thể nghi ngờ.

Đám người thanh thiên, thanh huyên sắc mặt tái nhợt, không ngờ Mục Trần hát vang tiến mạnh, rốt cục lại bại ở bước cuối cùng này.

Nhưng mà bọn họ cũng hiểu, Mục Trần đã là tận tâm tận lực, có thể lấy thực lực linh phẩm sơ kỳ chiến đấu đến mức như vậy, đã đủ nói rằng hắn bất phàm.

"Sau ngày hôm nay, bất kể như thế nào, thanh mạch ta cũng phải toàn lực bảo vệ Mục Trần". Thanh thiên sắc mặt âm trầm nói, hắn biết sau chuyện này đám người huyền mạch chắc chắn sẽ không bỏ qua, cho nên thanh mạch bọn họ cũng không thể trơ mắt đứng nhìn.

Thanh huyên, thanh vân đều gật đầu

"Đại cục đã định", mạch thủ huyền mạch - huyền quang cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, chợt mắt lộ hàn quang, nếu Mục Trần này đã không thể được như ý, như vậy sau này huyền mạch bọn họ cùng với mặc mạch có thể nắm trưởng lão viện trong tay, đến lúc đó, nhất định phải bắt tiểu tử này trả giá thật lớn!

ầm ầm!

Hắc hà gào thét mà tới, tử viêm cự long đã sắp tiêu tán, Huyền Tôn nhìn cảnh này, sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mục Trần, lãnh đạm nói: "Ngươi thua"

"Tiên phẩm quả nhiên vẫn có ưu thế"

Mục Trần cũng không để ý tới hắn, mà là có chút cảm thán nói, nếu 2 bên cùng một tầng thứ, hắn có lòng tin trực tiếp dùng tử viêm đốt sạch sẽ cái huyền minh tịch diệt hà này.

Huyền Tôn lạnh lùng nhìn Mục Trần, thấy Mục Trần cũng không tỏ ra sợ hãi, cái này cũng làm cho hắn hơi chút bất mãn, hiển nhiên đang cho là Mục Trần cậy mạnh mà thôi, vì vậy hắn cười lạnh một tiếng, vung tay áo lên.

ầm!

Hắc hà nghiền áp xuống, tử viêm cự long hoàn toàn bị dập tắt, hắc hà cuồn cuộn gào thét, bao phủ về phía Mục Trần.

"Đợi lão phu bắt được ngươi rồi, sẽ để ngươi cảm thán thật sâu sắc cái sự ngu xuẩn của mình đi"

ào ào!

dưới vô số tầm mắt, hắc hà cuồn cuộn, phô thiên cái địa bao phủ xuống Mục Trần, cục diện như vậy hiển nhiên đã là tất bại.

Đông đảo cường giả âm thầm lắc đầu, thật là đáng tiếc, Mục Trần cách thành công cũng chỉ một bước nữa, không ngờ vẫn bị cản lại, Huyền mạch này không hổ là Đại mạch đứng đầu phù đồ cổ tộc.

Hắc hà phản chiếu vào trong mắt, nhưng đối với tuyệt cảnh như vậy, thần sắc Mục Trần vẫn là không mừng không lo, dường như tự lẩm bẩm nói: "Nếu bát thần mạch không thể lấp đầy nổi chênh lệch này, vậy thì đổi đi"

Hai tay hắn chậm rãi khép lại, tiếp sau đó, trên thân thể bắt đầu bộc phát ra ánh sáng chói chang.

Cùng lúc đó, 8 đạo quang văn màu tím cổ xưa bên ngoài thân thể dường như cũng hoá thành màu sắc hỗn độn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hơn nữa, sau đạo thứ 8, lại có một luồng ánh sáng hỗn độn ngưng tụ, dần dần biến thành đạo quang văn thứ 9.

Thời điềm khi đạo quang văn thứ 9 hình thành trên thân thề Mục Trần, bên trên chủ phong, đại trưởng lão phù đồ huyền vẫn duy trì lạnh nhạt, đột nhiên biến sắc, đứng phắt dậy, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía đạo thân ảnh xa xa trên bầu trời kia.