Đại Chúa Tể

Chương 1425: Tiên Phẩm xuất thủ

- còn một trận nữa.

thanh âm không chút gợn sóng của Mục Trần truyền ra, dẫn đến vô số ánh mắt kỳ dị từ các cường giả, mà những ánh mắt bắn tới đã không còn cái vẻ chế giễu, thay vào đó là một ít ngưng trọng cùng kiêng kỵ.

có thể dựa vào thực lực linh phẩm sơ kỳ, 3 trận liên tiếp đập tan tác ba vị linh phẩm thiên chí tôn thực lực cao hơn, sức chiến đấu như thế đủ khiến tất cả mọi người rung động.

- Mục Trần này thật là một quái thai, thực lực rõ ràng chỉ linh phẩm sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu lại kinh khủng như vậy, không chừng, người này thật sự đúng là có năng lực khiêu chiến cấp càng cao hơn

- đúng là lợi hại, khó trách lại cuồng vọng như thế, muốn lấy sức một mình chiến huyền mạch, thì ra là đã có chuẩn bị mà tới

- Hiện giờ hắn đã thắng 3 trận, chỉ cần thêm 1 trận nữa thôi thì huyền mạch này thật sự phải nôn ra một ghế trưởng lão viện vừa mới tới tay rồi

- hắc, các ngươi cũng lại quá đề cao hắn rồi, qua 3 trận kịch chiến, Mục Trần này cũng đã lộ ra toàn bộ bài tẩy, muốn chân chính chống lại tiên phẩm thiên chí tôn sợ rằng không dễ dàng như vậy

- lúc trước ngươi cũng nói như thế mà...

dưới vô số tiếng bàn luận xôn xao trong thiên địa, đông đảo trường lão huyền mạch, ai ai cũng xanh mét mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Trần tựa như muốn nuốt sống vậy.

không ai ngờ rằng, huyền mạch bọn họ lại bị một tiểu bối ép đến mức chật vật như vậy.

đám người huyền la càng là mặt đen như đít nồi, lúc trước bọn họ còn chắc như đinh đóng cột rằng Mục Trần sẽ thất bại không thể nghi ngờ, kết quả mới ngẳn ngủi một lúc thôi đã bị bẽ mặt.

mạch thủ huyền mạch - huyền quang, thần sắc cũng có chút âm trầm, nhưng dù sao hắn cũng không phải người tầm thường, rất nhanh đã áp chế sự tức giận trong lòng xuống, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm Mục Trần, chậm rãi nói:

- Không ngờ lần này ánh mắt bản toạ lại vụng về như vậy, con trai của thanh diên tịnh, đúng là bất phàm

- quá khen

. Thần sắc Mục Trần bình thản.

tròng mắt huyền quang hơi rủ, nhàn nhạt nói:

- Ngươi đã có thể xông đến bước này, đã chứng tỏ bản lãnh của ngươi, có điều, sợ rằng trận thứ 4 này sẽ không dễ dàng như ngươi nghĩ, mong rằng bản thân ngươi có thể thận trọng một ít

Mục Trần cười một tiếng, nói:

- Cám ơn huyền quang mạch thủ quan tâm, nhưng ta nghĩ hẳn là mình còn chịu đựng được

Hiện tại đã hoàn toàn trờ mặt với huyền mạch, cho nên hôm nay muốn hắn thu tay lưu lại thể diện, đó là chuyện không thể nào.

Huyền quang nhìn Mục Trần thật sâu, sâu trong ánh mắt dường như thoáng hiện một tia lạnh lẽo, hắn lắc đầu một cái, nói:

- Ngu xuẩn mất khôn, đã như vậy, huyền mạch ta sẽ chờ ngươi một mình xông thẳng

- Hiện tại trên đài còn 4 người bọn ta, tuỳ ngươi chọn, dĩ nhiên, nếu ngươi có gan thì đến tìm bản toạ cũng được, dù sao mẫu thân ngươi bị tù nhiều năm cũng có công lao của ta

Nói đến đây, khoé miệng huyền quang hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, như chứa ý giễu cợt.

Con ngươi Mục Trần co rụt lại mãnh liệt, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng xuống, hắn nhìn chằm chằm huyền quang, một lúc lảu sau mới khẽ gật đầu, nói:

- Việc mà huyền quang mạch thủ ban tặng, ta cùng với gia mẫu cũng sẽ ghi nhớ trong lòng, có điều, hôm nay ta chĩ muốn đòi lại một ghế từ trong tay huyền mạch các ngươi mà thôi, sau này nếu có cơ hội, tất nhiên sẽ tới lãnh giáo huyền quang mạch thủ

Chân mày huyền quang khẽ cau lại, thật ra hắn dùng giọng điệu như vậy chính là muốn kích cho Mục Trần tức giận, khiến hắn mất đi minh mẫn, nếu như Mục Trần thật sự tức giận, muốn trực tiếp khiêu chiến hắn, huyền quang sẽ khiến hắn biết, dưới tay một vị tiên phẩm hậu kỳ thiên chí tôn, bất luận hắn có thủ đoạn gì đều sẽ không có bất kỳ tác dụng nào.

nhưng hiển nhiên là hắn còn đánh giá thấp tâm tính của Mục Trần, mặc dù lời của hắn đã khơi dậy sát ý trong lòng Mục Trần, nhưng Mục Trần cũng không tức giận mà mất đi lý trí, ngược lại vẫn chọn được biện pháp ổn thoả nhất.

- Vậy bản toạ sẽ ở đây nhìn xem ngươi còn thủ đoạn gì nữa

. Huyền quang lạnh lùng nhìn Mục Trần một cái, nói.

- Chắc hẳn sẽ không khiến huyền quang mạch thủ thất vọng

Mục Trần khẽ cười một tiếng, cũng không để ý đến huyền quang nữa, thản hình vừa động, liền xuất hiện trên một toà thạch đài, ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, ờ nơi đó, có một lão giả dáng vẻ gầy khô, mặc áo xám tro, lẳng lặng đứng thõng tay.

khi Mục Trần xuất hiện, vị lão giả áo xám này cũng đưa tầm mắt dán thật chặt lên người Mục Trần, hai mắt nhìn có vẻ vẩn đục, nhưng lại cất giấu sự sắc bén như chim ưng, khiến người khác tim đập mạnh.

Mục Trần nhìn vị lão giả áo xám khô gầy này, sắc mặt lại trở nên ngưng trọng một chút, vị lão giả trước mắt này tên là huyền tôn, thực lực tiên phẩm sơ kỳ, xét trong toàn bộ phù đồ cổ tộc cũng là có địa vị cực cao.

Chớ nhìn huyền tôn này chẳng qua chỉ là tiên phẩm sơ kỳ, nhưng Mục Trần hiểu rõ, giữa tiên phẩm cùng linh phẩm rốt cục có bao nhiêu chênh lệch, những cường giả bước vào linh phẩm thiên chí tôn cũng phải tốn bao nhiêu năm tháng tích luỹ mới có thể có cơ hội chạm tới tiên phẩm.

3 trận trước hắn thắng rất gọn gàng dứt khoát, nhưng hắn biết, trận này mới là quan trọng nhất.

chỉ khi thắng trận này mới coi như hắn thật sự chiến thắng, nếu không,

3 trận thắng trước cũng sẽ tan biến vào hư vô.

- Huyền tôn trưởng lão, đã có người muốn làm nhục Huyền Mạch ta, vậy huyền mạch ta cũng chỉ có thể ăn miếng trả miếng, cho nên, không cần nương tay, bất kỳ hậu quả gì đều do bản toạ gánh chịu

. Thanh âm của Huyền quang truyền tới, trong đó tràn đầy lãnh ý.

huyền quang trưởng lão nghe vậy, cũng hơi khom người, giọng nói sâm nhiên:

- Tuân mệnh Mạch thủ

Thanh âm vừa dứt, 2 mắt hơi xám xịt của hắn lại ngưng tụ trên người Mục Trần, không nói một lời, nhưng ai cũng có thể cảm giác được, một luồng uy áp linh lực cực kỳ cường hãn đang chậm rãi tản ra từ trong cơ thể hắn.

ầm

bầu trời của toà thạch đài này đều chấn động vì luồng uy áp linh lực cường hãn đó, tựa như trời sập vậy.

cảm thụ được linh lực uy áp tản ra từ thân thể huyền tôn trưởng lão, đông đảo cường giả ở đây đều thần sắc ngưng trọng, có so sánh mới thấy cao thấp, so sánh với 3 vị linh phẩm thiên chí tôn lúc trước, Huyền tôn trưởng lão hiện giờ đúng là mạnh hơn không chỉ một cấp bậc.

- Trận giao thủ này mới thật sự đặc sắc

dược trần, lâm điêu nhìn cảnh này mới khẽ mỉm cười, sức chiến đấu của Mục Trần quá mạnh mẽ, cho nên 3 vị trưởng lão huyền mạch lúc trước, cho dù là hắc quang linh phẩm hậu kỳ cũng không thể tạo ra bao nhiêu uy hiếp đối với Mục Trần, chỉ khi tiên phẩm thiên chí tôn xuất thủ mới có thể bức Mục Trần thi triền ra thủ đoạn chân chính.

bọn họ cũng đang rất muốn xem thử xem, đối diện với tiên phẩm thiên chí tôn, Mục Trần liệu cỏ thể tạo nên thêm một kỳ tích nữa hay không?

- Mục Trần chắc chắn sẽ không thua đâu.

Bên cạnh, Lâm Tĩnh không chút do dự nói, niềm tin trong đó sợ rằng còn mãnh liệt hơn so với sự tự tin của bản thân Mục Trần.

Tiêu tiêu nghe vậy, mỉm cười một tiếng, mà dược trần, lâm điêu cũng bất đắc dĩ lắc đầu, không biết rốt cục từ đâu mà Lâm Tĩnh lại có niềm tin mạnh mẽ như vậy đối với Mục Trần.

Mà những người khác, ví dụ như đám trưởng lão Thanh Thiên, Thanh Sương thì lại không có coi trọng Mục Trần như vậy, trên khuôn mặt hiện vẻ rầu rĩ, dù gì thì bọn họ cũng hiểu rất rõ chênh lệch giữa tiên phẩm cùng linh phẩm, sự chênh lệch này, cho dù Mục Trần có dùng những thủ đoạn kinh thiên lúc trước, sợ rằng cũng không thể thủ thắng.

- Kết cục thanh mạch ta thế nào, liền xem cuộc chiến này đi

. Thanh Thiên cảm thán một tiếng, nói.

Những tộc nhân thanh mạch, trong mắt cũng tràn ngập lo lắng, nếu không phải là tràng diện không thích hợp thì chỉ sợ lúc này bọn họ đã không nhịn được mà hò hét trợ uy cho Mục Trần.

- tiểu tử này rốt cục cũng gặp phải nhân vật lợi hại chân chính rồi, lần này xem hắn xui xẻo ra sao

. Ma ha u 2 tay ôm ngực, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn bạch ngọc thạch đài nơi xa xa, lẩm bẩm nói.

- Tiên phẩm thiên chí tôn, quả nhiên bất phàm

Đối với đủ loại ánh mắt từ 4 phương 8 hướng bắn tới, Mục Trần đều tự động bỏ qua, ánh mắt của hắn toàn bộ tập trung lên thân ảnh khô gầy phía trước, thần sắc ngưng trọng.

Uy áp linh lực tản ra từ trên người huyền tôn xa xa vượt qua đám người hắc quang, xem ra, trận đấu này phải chân chính dùng hết toàn lực.

Vừa nghĩ tới đây, đôi mắt đen nhánh của Mục Trần không chỉ không có chút sợ hãi, ngược lại còn trở nên hừng hực, hiện giờ trong tầng thứ linh phẩm thiên chí tôn, hắn hầu như đã là vô địch, chỉ khi đối mặt với tiên phẩm thiên chí tôn mạnh hơn mới cỏ thể kích thích chiến ý của hắn, khiến hắn trải qua chiến đấu ma luyện, không ngừng cường đại lên.

Hai tay huyền tôn trưởng lão chậm rãi khép lại, trong nháy mắt, thân thể còng còng đột nhiên cao vút lên, mái tóc xám trắng biến thành tóc dài màu đen với tốc độ kinh người, khuôn mặt già nua lúc này hoá thành một trung niên tản ra khí tức hung hãn.

ong!

cùng lúc đó, linh quang mênh mông dâng lên tựa như mặt trời mọc lên từ mặt biển, từ trong cơ thể bộc phát ùn ùn mãnh liệt ra, mà thân thể của hắn lúc này cũng biến thành linh thể sáng chói trong nháy mắt.

So sánh với linh thể của linh phẩm thiên chí tôn, linh thể của huyền tôn trưởng lão này không nghi ngờ gì là càng tỏ ra ngưng luyện hơn, từ xa nhìn tới tựa như làm bằng bảo thạch, vừa cực kỳ mạnh mẽ, lại vững chắc không thể phá huỷ.

bên ngoài thản thể bảo thạch này càng khắc rõ vô số phù văn màu xanh nhạt, phù văn giống như giọt nước, nhìn thì hơi nhỏ, nhưng lại khiến người ta có cảm giác nặng tựa núi non.

Linh thể bảo thạch sáng chói, trở thành điểm chú ý nhất trong thiên địa, mà sau khi đã triển khai toàn bộ sức chiến đấu, huyền tôn trưởng lão cũng đưa ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mục Trần, thanh âm trầm thấp vang lên.

- Muốn cướp được ghế từ tay lão phu, thì còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!

Mục Trần nhìn Huyền Tôn trường lão thanh thế kinh người, cũng là hít sâu một hơi, thân thể phát ra linh quang vạn trượng, cũng hoá thành linh thể rực rỡ, chiến ý phóng lên cao.

cùng lúc đó, ảm thanh lạnh lùng của hắn vang lên.

- Ghế này ta nhất định phải đoạt được, hôm nay huyền mạch các ngươi cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho

- khẩu khí thật lớn, không biết sống chết!

Huyền tôn trợn mắt, sát ý dâng lên, không gian vỡ vụn.

vào giờ phút này, tiên phẩm thiên chí tôn của huyền mạch, rốt cục cũng xuất thủ.