Đại Chúa Tể

Chương 1404: Cường ngạnh

"Thủ hạ lưu tình"

Ba thanh âm mênh mông hùng vĩ, tựa như từ ngoài hư vô truyền tới, vang dội thiên địa, cùng lúc đó, ba luồng sức mạnh khủng bố không cách nào hình dung từ hư vô truyền tới, đánh về phía thủy tinh tháp, hiển nhiên là định cứu Huyền Thiên Lão Tổ ra khỏi tuyệt cảnh.

Thế công bất ngờ cũng khiến cho vô số cường giả trong thiên địa rung động, bởi vì từ tiếng quát của Huyền Thiên Lão Tổ, bọn họ đã biết được người vừa ra tay rốt cục là ai.

Tử khí linh động, Tử khí chân nhân!

Lôi âm đại tự, lôi tôn giả!

Long Điêu động, Long Điêu đại đế!

Ba phe thế lực này rõ ràng cũng là ba siêu cấp thế lực trên đại thiên thế giới, mà người vừa mới xuất thủ này chính là thiên chí tôn trong tam đại siêu cấp thế lực đó.

Vốn dựa theo quy củ của thiên la đại lục, thiên chí tôn không được phép nhúng tay vào tranh chấp trên thiên la đại lục, nhưng hiện tại, hiển nhiên thiên chí tôn của tam đại siêu cấp thế lực này không thể nào nhẫn nại được nữa.

Bọn họ đã nhìn rõ sự cường thế của Mục Trần, nếu để mặc cho hắn trấn áp Huyền Thiên Lão Tổ, vậy sợ rằng thanh thế của hắn sẽ không ai bì kịp, toàn bộ bắc vực đều sẽ là đồ trong túi mục phủ.

Thế lực do bọn họ khổ cực nâng đỡ bao nhiêu năm cũng sẽ thành công cốc.

Cho nên, bọn họ tuyệt đối không thể để Mục Trần tiếp tục khí thế hung mãnh như vậy, phải nhân cơ hội này đè ép khí thế của hắn xuống!

"Lão tổ xuất thủ rồi!"

Ba người tử vân chân quân thấy một màn này thì lộ vẻ mừng như điên, ba vị thiên chí tôn ra tay, nhất định có thể thay đổi cục diện, dưới uy thế này, cho dù là Mục Trần kia cũng phải ngoan ngoãn xuống.

Trên bầu trời, Mục Trần nhìn ba luồng sức mạnh khủng bố phá không tới, con ngươi đen nhánh cũng thoáng hiện vẻ lạnh lùng, ba vị thiên chí tôn này đang mưu tính cái gì,dĩ nhiên hắn cũng rõ như lòng bàn tay.

"Trước kia coi như kiêng kỵ các ngươi nên mới không chiếm đoạt bắc vực, nhưng hôm nay nếu các ngươi dám nhúng tay, vậy thì đừng trách ta!"

Mục Trần cười lạnh, chợt hắn bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện trên đỉnh phù đồ tháp, hắn một tay kết ấn, ức vạn đạo ánh sáng tử kim bộc phát ra, chớp mắt sau đó, một thân ảnh tử kim khổng lồ mấy vạn trượng đã xuất hiện sau lưng.

Bất hủ kim thân!

Lúc này, so với trước khi Mục Trần đột phá thì bất hủ kim thân đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ nói nguyên hình thể cũng đã lớn hơn gấp mười mấy lần, từ ngàn trượng lên tới mấy vạn trượng.

Hơn nữa, toàn thân bất hủ kim thân tràn đầy ánh sáng tử kim, thân thể to lớn ngưng luyện giống như thực chất, nếu như nói trong quá khứ, bất hủ kim thân phần lớn chỉ là dạng quang ảnh, thì lúc này đã chân chính là một tôn đại phật khổng lồ.

Trên thân thể khổng lồ của bất hủ kim thân, có những văn lộ tựa như hình thành từ thủa thiên địa sơ khai, tản ra ánh sáng bất hủ, sự bất hủ ấy tựa như coi thường năm tháng ăn mòn..

Bất hủ kim thân xuất hiện sau lưng Mục Trần, há to miệng, nhất thời một tử kim hà (dòng sông từ kim) cuồn cuộn phun ra, dòng sông vừa phun ra, cả mảnh không gian này đều không ngừng sụp đổ, tựa như không chịu nổi sức nặng của nó.

Mục Trần ngẩng đầu nhìn tử kim hà, khẽ gật đầu, tử kim hà này chính là từ bất hủ thần văn biến thành,theo hắn đoán chừng, số lượng bất hủ thần văn trong đó hẳn là đạt tới 480 đạo.

phải biết, trước khi tấn nhập thiên chí tôn, cho dù là thời điểm Mục Trần tạm thời dung hợp 2 đạo hóa thân vào thân thể thì cũng chỉ miễn cưỡng thúc giục được ba00 đạo bất hủ thần văn mà thôi.

Mà bây giờ, hắn tâm niệm vừa động, bất hủ kim thân một hớp đã có thể phun ra gần 500 đạo bất hủ thần văn, như vậy có thể thấy được, hiện giờ rốt cục thực lực của hắn đã tăng lên bao nhiêu.

Dù sao, càng về sau này, muốn ngưng tụ thêm một đạo bất hủ thần văn thì còn khó hơn lên trời, huống chi mấy trăm đạo.

Tử kim hà chảy trên không trung, sau đó, cùng với việc tâm niệm Mục Trần vừa động, liền quanh co vặn vẹo, cuối cùng biến thành một con tử kim thần long hung hãn.

Hống!

Thần long gầm thét, long ngâm rung trời.

Vù!

Dưới vô số ánh mắt chăm chú, tử kim thần long phóng lên cao, mang theo uy năng vô tận, nghiền ép hư không, cứng rắn đụng vào ba luồng sức mạnh khủng bố đang giáng xuống.

Va chạm trong nháy mắt, thiên địa dường như đều yên tĩnh lại, mặc dù cũng không có tiếng nổ kinh thiên động địa nào vang lên, nhưng phía trên 9 tầng trời, không gian nơi đó bắt đầu sụp đổ, cuối cùng tạo thành một lỗ hổng đen ngòm to mười mấy vạn trượng.

Vào lúc này, tử kim thần long cùng ba luồng sức mạnh đều sụp đổ.

Nhìn cảnh này, vô số cường giả không kìm được mà nuốt nước miếng một cái, ánh mắt kinh hãi, không ai ngờ rằng, Mục Trần lại cứng rắn ngăn cản được công kích của ba vị thiên chí tôn.

"Làm sao có thể?"

Mà đám người tử vân chân quân cũng trợn mắt há mồm, tuy nói ba vị thiên chí tôn cũng không toàn lực xuất thủ, nhưng dù gì cũng là sức mạnh của ba người, hiện giờ lại bị Mục Trần cản được, cái này hiển nhiên cho thấy sức chiến đấu của Mục Trần rốt cục có bao nhiêu hung hãn!

"Hừ, giương oai ở Mục phủ ta thì phải do Mục phủ ta xử lý, còn chưa tới lượt các ngươi nhúng tay". Mục Trần đứng trên đỉnh phù đồ tháp, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn hư không, tiếng quát lạnh như băng vang vọng chân trời, ẩn chứa trong đó là cảm giác uy nghiêm khiến lòng người rung động.

Bên ngoài hư vô hoàn toàn yên tĩnh, tựa như ba vị thiên chí tôn đều bị sự cường thế xuất thủ của Mục Trần làm cho kinh hãi.

Nhưng mà Mục Trần cũng không để ý tới bọn họ, lòng bàn chân nặng nề dẫm lên phù đồ tháp một cái, nhất thời phù đồ tháp rung lên, bộc phát ra ánh sáng thủy tinh, trực tiếp bao phủ lên Huyền Thiên Lão Tổ đang đau khổ chống đỡ phía dưới.

"a!"

Đột nhiên, Huyền Thiên Lão Tổ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy lúc này tòa pháp tướng cực kì khổng lồ của hắn trở nên ảm đạm, cuối cùng vèo một tiếng, cả người, thậm chí cả pháp tướng đều bị thủy tinh phù đồ tháp trấn áp xuống, hút vào trong tháp.

Thủy tinh phù đồ tháp sừng sững trong hư không, tản ra ánh sáng thần thánh, cơ mà khi tất cả ánh mắt nhìn tới thì đều hiện lên cảm giác sợ hãi nồng đậm.

Bởi vì khung cảnh một vị thiên chí tôn bị cứng rắn trấn áp ở ngay trước măt, thật quá mức rung động.

"Mục chủ"

"Mục chủ vô địch!"

sự yên tĩnh trong thiên địa kéo dài một hồi lâu, đột nhiên có tiếng gào đinh tai nhức óc vang lên, lúc này, vô số cường giả trong mục phủ đều điên cuồng gào thét đến rách cổ họng, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Mục Trần tràn đầy cuồng nhiệt và tôn sùng.

Hôm nay Mục phủ vốn bị Huyền Thiên Lão Tổ chèn ép không ngóc đầu lên được, nhưng ai cỏ thể ngờ tới, Phủ chủ của bọn họ cường thế trở về, thậm chí ngay cả thiên chí tôn cũng bị hắn trấn áp.

Chiến tích hiển hách như thế khiến cho mỗi thành viên Mục phủ đều kiêu ngạo cùng tự hào.

Mục phủ bọn họ có một vị phủ chủ như thế, từ nay về sau, cả bắc vực này, thậm chí cả thiên la đại lục này, còn có ai dám là kẻ địch của Mục phủ bọn họ.

Mà trong lúc mục phủ bên này hoan hô như biển gầm, cũng có không ít thế lực cường giả mặt vàng như đất, toàn thân lạnh như băng, bởi vì trước kia chính những thế lực này do thấy tình hình Mục phủ không ổn cho nên tự lựa chọn thoát khỏi mục phủ, không muốn sống chết cùng mục phủ.

Vốn bọn họ còn tưởng mục phủ hôm nay khó bảo toàn, , nhưng làm sao mà ngờ, cục diện sẽ đảo ngược nhanh như thế.

"Lần này xong rồi, từ nay về sau, bắc vực này không còn chỗ dung thân rồi!". Sắc mặt bọn họ trắng bệch, như chết cha chết mẹ, khó coi vô cùng.

Nghe tiếng hoan hô đinh ai nhức óc ở vùng đất phía dưới, Mục Trần xòe bàn tay ra, thủy tinh tháp to lớn bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.

Mục Trần liếc mắt một cái, lúc này hắn đã thúc giục bát bộ phù đồ, trấn áp Huyền Thiên Lão Tổ lại bên trong đó, nhưng mà hiện giờ còn chưa phải thời điểm hắn xử lý.

Tay cầm thủy tinh tháp, hắn ngẩng đầu lên, nhìn bên ngoài hư vô, thanh âm bình thản vang vọng trong thiên địa :"Ba vị nếu đã xuất thủ thì hiện thản đi, giấu đầu lòi đuôi cũng không phải tác phong của thiên chí tôn đâu"

Cùng với việc thanh âm Mục Trần hạ xuống, bên ngoài hư không, có ba cột sáng giáng xuống, cuối cùng biến thành ba bóng người khí thế mênh mông trên hư không.

Ba đạo thân ảnh đứng vững vàng trên không, khí thế như vực sâu, khiến cả bầu trời chấn động.

Hiển nhiên, ba vị này chính là tử khí chân nhân, lôi tôn giả, Long Điêu đại đế xuất thủ lúc trước.

Mà lúc này, ba vị thiên chí tôn này sắc mặt cũng hơi khó coi, lúc trước ba người đồng thời xuất thủ, cũng không thể cứu được Huyền Thiên Lão Tổ ra khỏi tay Mục Trần, hiển nhiên là cực kỳ mất mặt.

Nhưng mà, Mục Trần cũng không để ý tới sắc mặt của bọn họ, ánh mắt u thâm, thản nhiên nói: "Huyền Thiên Lão Tổ này tới chặn đại môn Mục phủ ta, hẳn là cũng do các ngươi cổ động đi, vậy hôm nay, các ngươi cũng phải cho mục phủ ta một câu trả lời"

Nghe Mục Trần nói thế, ánh mắt ba vị thiên chí tôn cũng ngưng lại, chợt Long Điêu đại đế ánh mắt sắc bén, cười lạnh nói : "a? Mục chủ muốn chúng ta phải làm thế nào?"

"Từ nay về sau, bắc vực này toàn bộ thuộc về mục phủ chúng ta, toàn bộ thế lực của các ngươi rút lui ra". Ánh mắt Mục Trần hơi rủ, tùy ý nói.

Lời vừa nói ra, vô số người chấn động, mà ba vị thiên chí tôn này cũng trở nên giận dữ, bọn họ không nghĩ tới rằng, đối mặt với ba người bọn họ, Mục Trần lại vẫn dám phách lối như thế.

"Mục chủ nói vậy không khỏi hơi quá đáng một chút đi.". Tử khí chân nhân mặc áo bào tím, cả người tản ra khí tức mờ ảo, nhướng mày nói.

Long Điêu đại đế tính tình hung hãn, lạnh lẽo nói : "Nếu chúng ta không muốn, ngươi có thể làm thế nào?"

"Làm thế nào ư?"

Mục Trần nghe vậy, trên thân hình chợt có sát ý kinh thiên cuồn cuộn như gió lốc, không chút kiêng kỵ bộc phát ra, cùng lúc đó, hắc bạch Mục Trần đạp không tới, xuất hiện bên cạnh Mục Trần, ánh mắt lạnh lùng, xa xa nhìn chằm chằm vào ba người Long Điêu đại đế.

Toàn bộ thiên địa yên tĩnh, ai cũng có thể cảm giác được, thần sắc bình thản của thanh niên kia rốt cục hàm chứa khí sát phạt mãnh liệt bực nào, hiển nhiên lần này Huyền Thiên Lão Tổ đến chặn cửa đã khiến vị Phủ chủ Mục phủ này thật sự nổi giận.

để chấn nhiếp toàn bộ thiên la đại lục, dù trước mắt là ba vị thủ lĩnh của siêu cấp thế lực, nhưng hắn vẫn chọn tư thái cường ngạnh cùng bá đạo nhất.

Dưới vô số ánh mắt chấn động, trên bầu trời, thanh niên thản nhiên cười một tiếng, sau đó âm thanh lạnh lùng vang lên.

"Còn có thể thế nào? Đã vậy thì làm một trận, cho ta xem ai sống ai chết đi"