Đại Chúa Tể

Chương 1372: Bạch Long cơ duyên

Ranh giới bắc vực, trên một ngọn núi lẻ loi.

Mục trần đứng trên đỉnh núi, hắn nhìn cương vực bát ngát trước mắt, hiện tại, tầt cả những khu vực này đều thuộc sở hữu của Mục phủ, dưới sự quản lý của Mục phủ, những nơi này đều dần dần phồn vinh trở lại.

Mục trần ngưng mắt nhìn cả vùng đất, một hồi lâu sau mới từ từ ngẩng đầu, nhìn trời cao, đôi môi mím chặt.

sau khi đột phá đến đại viên mãn, việc tu luyện của Mục trần đúng là có một chút lười biếng, hắn vốn cho rằng mình còn đầy đủ thời gian, nhưng sau khi thanh sương đến cũng làm cho hắn hiểu ra, ờ nơi này mỗi phút hắn nhàn nhã , thì có lẽ bên trong tổ tháp, mẫu thân của hắn cũng phải chịu thêm một phút khổ sở.

Cho nên, ngay tại thời điểm đó, sự lười biếng trong lòng hắn hoàn toàn vỡ nát, hắn biết, muốn để cho mẫu thân của hắn không bị phù đồ cổ tộc kiềm chế, như vậy hắn nhất định phải tiến vào thiên chí tôn.

"Phụ thản, lúc trước khi rời khỏi bắc linh cảnh, con đã đáp ứng với người..."

Hai tay Mục trần hơi siết chặt, tính toán thời gian thì hắn rời quê hương cũng đã nhiều năm, phụ tử chia lìa, không phải hắn không có nguyện vọng trở về, mà chỉ có điều, cam kết năm đó với phụ thân, hắn vẫn chưa có khả năng hoàn thành.

Có lẽ, hiện giờ phụ thân của hắn vẫn còn đang ở mảnh đất bắc linh cảnh nho nhỏ kia, ngày đêm mong mỏi hắn trở về.

Nơi đó, mặc dù không đặc sắc như đại thiên thế giới, nhưng vẫn làm cho Mục trần canh cánh không nguôi.

Tâm tình trong lòng giống như những đám mây trên trời, không ngừng biến đổi, một lúc lâu sau, Mục trần mới dần dần tĩnh tâm lại, khôi phục sự tỉnh táo.

"Thiên chí tôn chi lộ..."

Hắn tự lẩm bẩm, mặc dù hiện giờ hắn đang vô cùng cấp bách đột phá đến thiên chí tôn, nhưng hắn cũng rất hiểu rõ, một bước này rốt cục khó khăn đến mức nào.

Trên đại thiên thế giới, thiên tài nhiều như sao trời, tuy nói Mục trần bằng ấy tuổi đã đạt tới đại viên mãn, cũng coi là nhân trung long phượng*, nhưng cũng không coi là độc nhất.

*rồng phượng giữa loài người.

ở trong lịch sử đại thiên thế giới,có không ít nhân vật thiên kiêu tương tự như hắn, nhưng trong số đó, số người cuối cùng có thể thuận lợi đột phá rào cản, bước chân vào thiên chí tôn cảnh vẫn ít ỏi đến đáng thương.

Trong đó, đại đa số thiên kiêu càng là dừng chân ở đại viên mãn cảnh, một bước này nhìn như chỉ gần trong gang tấc, nhưng lại vĩnh viễn không cách nào chạm tới thiên chí tôn, cuối cùng họ đều trải qua năm tháng ăn mòn, hóa thành xương trắng....

Chênh lệch giữa thiên chí tôn cùng địa chí tôn, tựa như trời với đất.

Hiện giờ mục trần đã vững vàng ở tột đỉnh của địa chí tôn, nhưng ở trong mắt thiên chí tôn chân chính, hắn vẫn chỉ giống như con kiến.

Cho nên hắn cũng hiểu rõ, thiên chí tôn chi lộ này rốt cục gian nan cỡ nào, đó chính là giống như vạn người cùng qua cầu độc mộc,nhưng số người có thể thành công bước qua chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đối với con đường này, cho dù là tự tin như mục trần cũng không tránh khỏi một tia thấp thỏm sâu trong nội tâm.

phù...

Mục trần thở mạnh ra một hơi, xóa sạch một tia thấp thỏm trong lòng, bởi vì hắn biết, hắn cũng không còn đường để quay lại nữa,nếu muốn cứu được mẫu thân từ trong chủng tộc cổ hủ như phù đồ cổ tộc, đàm phán trong hòa bình cũng không phải là không thể, nhưng điều đó nhất định phải dựa trên cơ sở là khi nắm đấm của hắn đủ cứng.

Tâm cảnh dần dần hồi phục, sắc mặc của mục trần cũng dần dần trở nên nghiêm nghị, hắn xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay chợt có bạch quang hiện lên , một khắc sau, một viên hạt châu mượt mà như thủy tinh, to chừng nắm đấm xuất hiện trong lòng bàn tay.

Trên Viên hạt châu màu trắng này có sương mù nhàn nhạt, bên trong có linh vụ dũng động, loáng thoáng như có hình Bạch Long hiện lên.

"Bạch long linh châu..."

Mục trần ngưng mắt nhìn viên bạch long linh châu này, trong mắt cũng hiện lên một vẻ hoài niệm, viên linh châu này chính là năm đó ở bắc thương đại lục, vị bạch long chí tôn kia đã đề lại, vào lúc đó , mục trần biết, vị bạch long chí tôn này đến từ hạ vị diện, mà bạch long chí tôn lả một trong những người sống sót còn lại của cả vị diện đó.

Khi lấy được bạch long linh châu, cũng từ linh ảnh bạch long chí tôn để lại mà mục trần biết được bí ẩn trong đó, hơn nữa, thời khắc cuối cùng, vị bạch long chí tôn kia còn nói cho hắn biết, nếu có một ngày, Mục trần có thể trợ giúp hắn đánh đuổi ngoại vực tà tộc ở trong vị diện đó, đưa hắn quay về cố hương, thì hắn sẽ tặng cho mục trần một cơ duyên không cách nào tưởng tượng nổi.

Tuy năm đó trong mắt Mục trần, Bạch Long chính là cường giả chí tôn cao không thể với tới, nhưng hiện giờ mà nói, hiển nhiên hắn đã xa xa vượt qua bạch long chí tôn...

Bất quá, Mục trần lại có cảm ứng rõ rệt rằng, có lẽ cơ duyên kia sẽ có trợ giúp không nhỏ đối với thiên chí tôn chi lộ của hắn.

Mục trần tay cầm bạch long linh châu, thúc giục linh lực, nhưng linh châu không hề có chút phản ứng nào, mặc dù hắn có thể mơ hồ cảm giác được sâu trong viên linh châu này còn che giấu một linh ấn rất nhỏ, nhưng nếu hắn mạnh mẽ làm tới thì linh ấn nhỏ yếu kia rất có thể sẽ vỡ vụn.

"xem ra chỉ có thể đi tới vị diện kia mới có thể gọi linh ảnh của bạch long chí tôn ra được..."

Mục trần thấy vậy, không khỏi trầm ngâm tự nói, một lúc lâu sau, hắn khép hờ hai mắt, cảm ứng kĩ càng từng góc nhỏ trong cơ thể, năm đó bạch long chí tôn đã lưu lại một đạo ấn ký trong cơ thể hắn, có nói, chỉ cần tới lúc mục trần đạt tới một cấp độ nhất định, hắn tự nhiên sẽ thúc giục được đạo ấn ký kia, nó sẽ chỉ cho hắn tọa độ tới vị diện đó...

Cảm giác của mục trần len lỏi qua từng góc nhỏ trên cơ thể, ngay cả sâu trong huyết nhục cũng không bỏ qua.

Sự dò xét kĩ càng của hắn kéo dài chừng một nén nhang,sau đó hắn chợt mờ 2 mắt ra, linh lực khởi động, ánh mắt đột nhiên nhìn về mu bàn tay của tay trái.

Chỉ thấy nơi đó, giữa huyết nhục có một tia bạch quang rất nhỏ hiện ra, bạch quang ngưng tụ từng chút một, thấm qua huyết nhục của hắn, cuối cùng biến thành một đường long văn to cỡ ngón tay cái.

Long văn hơi giãy dụa một chút, nhưng sau đó lại nằm yên ắng như vật không có bất kỳ hành động gì chứ đứng nói là chỉ dẫn phương hướng, dáng vẻ an tĩnh đó tựa như đang chờ đợi điều gì.

Hai mắt mục trần híp lại, trầm tư một chút, thấp giọng nói "Đang muốn kiểm tra thực lực của ta sao..."

năm đó, bạch long chí tôn đã từng nói, chỉ khi nào thực lực của hắn đạt tới trình độ nhất định thì đạo ấn ký này mới đưa ra chỉ dẫn cho hắn, nếu không đủ thực lực thì dù có dẫn hắn tới vị diện kia đi chăng nữa, cũng chỉ là tự tìm đường chết.

oanh!

vì vậy, mục trần giậm chân một cái, trong con ngươi, thủy tinh tháp hiện ra, toàn bộ linh lực cuồn cuộn dốc sạch vào trong tháp, một khắc sau, linh lực thủy tinh cuồn cuộn vô tận chảy xuôi bên trong cơ thể Mục trần.

Một cỗ uy áp linh lực vô cùng cường hãn tràn ngập trên thiên địa.

Làm xong bước này, mục trần một tay kết ấn, ánh sáng tử kim sau lưng quét ra, bất hủ kim thân hiện lên, sừng sững giữa thiên địa, tản ra bất hủ uy.

"Đủ chưa?"

Thúc giục thực lực của bản thân đến mức tận cùng, mục trần ngưng mắt nhìn đạo long văn màu trắng trên lòng bàn tay, nếu như vậy mà vẫn không thể nào khởi động long văn này, vậy thì, thiên chí tôn chi lộ của hắn có lẽ phải tìm phương pháp khác vậy, chẳng qua nếu như vậy, không nghi ngờ gì sẽ trì hoãn thêm thời gian của hắn.

Dưới ánh mắt của Mục trần, đạo long văn này vẫn an tĩnh như cũ, bất quá, sự an tĩnh này chỉ kéo dài thêm mấy hơi thở, liền thấy trên long văn nở rộ ra ánh sáng rực rở, mơ hồ như có một tiếng long ngâm tràn đầy sự vui mừng vang lên.

lúc này, Đầu rồng của long văn bắt đầu di chuyển, tựa như la bàn, chỉ sang một phương hướng khác.

"ở hướng đó sao?"

Mục trần vui mừng ngẩng đầu, ở hướng kia hình như là phía tây nam của đại thiên thế giới, chỉ là không biết tòa vị diện của bạch long chí tôn nằm ờ vị diện tiết điểm* nào của phía tây nam (*chỗ tiếp xúc giữa 2 vùng không gian)

Nhưng mà, bất kể tòa vị diện kia xa gần thế nào, ít nhất Mục trần cũng đã có một cái mục tiêu, hắn chỉ cần không quản đường xá, không ngừng chạy tới là được.

Mục trần thu liễm sự vui mừng trong lòng lại, sau đó hắn cúi đầu một lần nữa, nhìn cương vực của Mục phủ, lúc này, ở tổng bộ, có lẽ mấy người mạn đà la, linh khê cùng đang nhìn hắn...

"Chờ ta trờ lại, đến lúc đó, ta sẽ khiến Mục phủ xưng bá toàn thiên la đại lục..."

Mục trần hướng về phương hướng Mục phủ, thấp giọng tự nói, tựa như đang cam kết với bọn họ, tiếp đó, hắn không do dự chút nào nữa, tay áo vưng lên, bất hủ kim thân sau lưng tản đi, mà thân ảnh của hắn cũng hóa thành một đạo lưu quang, hướng về phía tây nam, phóng lên cao.

ở bên ngoài một tòa đại điện của Mục phủ.

Lúc này, mạn đà la, linh khê đều có cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn phía tây nam xa xa, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, liếc nhìn nhau cười một tiếng.

Các nàng tin tưởng, đợi đến lúc Mục trần một lần nữa trở lại Mục phủ, khi đó, cả thiên la đại lục đều sẽ chấn động...