"Xin lỗi,chúng tôi đã cố gắng hết sức."Cố Mộc Hy như vỡ òa,cô thấy bác sĩ kéo khăn trắng trùm kín mặt mẹ cô rồi đưa đi.
"Mẹ,không được.Mẹ,đừng bỏ con."Cô gào khóc bất lực,trơ mắt nhìn người mẹ bất động dưới lớp khăn trắng.
"Đừng,mẹ,đừng đi.Các người đừng đưa mẹ tôi đi."Cô chạy theo,nhưng chiếc xe đã xa dần,xa dần rồi mất hút.
"Đừng."Cố Mộc Hy hét lên một tiếng,cũng giật mình tĩnh giấc,giấc mơ đó cũng đã theo cô suốt 20 năm qua.
Cố Mộc Hy bật người dậy,trên trán rịt mồ hôi,cô đưa tay đè lòng ngực,ngay trong giấc mơ bà cũng bỏ cô đi.
Lãnh Thiên Kiệt mất mát hơi ấm trong ngực cũng nhíu mày tỉnh lại.
Cô gái nhỏ đang ngồi ôm lòng ngực,trên mặt mơ hồ rất sợ hãi,đèn ngủ mờ nhạt chíu lên khuôn mặt cô càng thấy rõ ràng mồ hôi trên trán,áo sơ mi trắng của anh trên người cô cũng nhăn nheo.
"Gặp ác mộng?"Anh ôm cô vào ngực,khuôn mặt nhỏ nhắn của cô áp chặt lên lòng ngực rắn chắt,anh chưa từng thấy cô hoảng hốt như thế.
"Bà ấy lại bỏ tôi đi.Hức hức,ngay cả trong mơ cũng vậy,bà ấy không thương tôi nữa."
Cô khóc,nước mắt cứ thế ướt đẩm lòng ngực anh,nóng hổi.
Tay cô bấu chặt hông anh,không ngừng hoảng sợ thút thít "Mẹ tôi,bà ấy không thương tôi nữa,bà ấy nhẫn tâm bỏ tôi đi."
Khoảng khắc lúc cô 5 tuổi nhìn người mẹ cô yêu nhất ra đi ngay trước mặt,đã trở thành bóng ma trong lòng.
"Ngoan,đừng khóc."Anh trước giờ chưa từng dỗ con cái,nhìn cô run rẫy nước mắt không ngừng rơi,lòng có chút nao nao.
Cố Mộc Hy vẫn không ngừng khóc,hoảng loạng vẫn còn rõ trên khuôn mặt.
"Bà ấy không bỏ cô,bà ấy thương cô nhất."Anh khẽ nói,cũng áp chặt cô vào lòng.
"Anh nói dối."Cô bấu chặt vào hông anh,một lát sau khóc mệt liền ngủ thiếp đi trong ngực anh,như con mèo nhỏ đáng yêu.
....
8h hơn,Cố Mộc Hy mới lờ mờ tĩnh giấc.
Cô dụi mắt nhìn căn phòng xa lạ,đầu óc tua lại những hình ảnh mập mờ giới hạn độ tuổi tối qua.
Lãnh Thiên Kiệt, quân khốn nạn.
Cô rời giường vào phòng tắm,bên trong có một bộ y phục công sở chuẩn bị sẵn,cô cũng không do dự mặc vào liền đón xe đến công ti.
Anh ta hẵn đã đến công ti từ sớm.
"Boss,tôi có chuyện riêng muốn nói với anh."Cô vào phòng,nhìn anh ta ngồi chống cầm suy tư trên ghế.
"Tỉnh rồi sao,sao không ngủ thêm chút nữa."
"Không ngủ ngiết gì hết.Tôi là nghiêm túc,có chuyện muốn nói."
"Đang trong giờ làm việc,em muốn nói gì."
"Hảo,tôi cũng thích vòng vo."Cô lạnh mặt,không thể tiếp tục nhường nhịn.
"Anh coi tôi là gì?Tình nhân hay công cụ làm ấm giường?"Cô tức tối,đùa giỡn cô như vậy thích lắm sao.
Anh ta có quyền có chức thì hay lắm sao,có thể mang cô ra đùa giỡn.
Hết lần này đến lần khác,đều áp chế hung hắn cường ép cô.
"Hửm,sáng nay lại uống lộn thuốc gì sao."Anh nhíu mày lại cười cười day day trán.
"Tôi nhắc lại lần nữa,tôi nghiêm túc.Tổng giám đốc,nếu anh không cho tôi nghĩ việc có thể coi tôi như một thư kí bình thường.Tôi cũng chỉ muốn kiếm tiềm mới đến công ti anh làm,tôi đắc tội lớn gì với anh sao,sao hết lần này đến lần khác lại đùa giỡn với tôi như vậy."
"Lấy tôi làm trò đùa anh vui vẽ lắm sao."Anh ta coi cô là gì chứ,công cụ phát tiết sao.Cô mệt rồi,không muốn tiếp tục dây dưa.
"Em nói lại xem."Anh đi đến,bóp chặt cầm cô,bắt cô ngẩng cao đầu.Anh không hề thích những lời cô nói,cô gái này hôm nay gan lắm.
"Lãnh Thiên Kiệt,tôi nhịn đủ rồi."Cô hắt tay anh,đôi mắt đầy oán hận.
"Cố Mộc Hy,tôi đùa giỡn em?"Anh tức tối,giọng điệu trở nên lạnh lùng.
"Hừ,anh chẳng lẽ định nói với tôi là anh thật lòng?Lưu manh biến thái như anh chẳng lẽ thật lòng với cô gái chẳng có gì như tôi.Hay định nói sẽ cho tôi một tương lai,cưới tôi làm vợ.Nực cười."Cô nhếch miệng nụ cười như châm biếm.
"Cố Mộc Hy làm loạn đủ rồi.Đừng nghĩ tôi không dám làm gì em."Anh ép chặt cô vào tường,siết tay cô đến đau nhức.
"Đánh tôi sao?Hay giết tôi?À há,anh có giết thì tôi cũng trở thành hồn ma oan."Cô trừng lớn mắt, trong mắt hằng rõ những tia máu,cô không tiếp tục nhịn được nữa.
"Lãnh Thiên Kiệt,tôi nói cho anh biết.Cố Mộc Hy tôi không nhịn nữa,để anh hết lần này lần khác lấy tôi làm trò đùa."Anh ta cùng lắm cũng như Hứa Uyển Đình nói,chơi chán rồi bỏ.
"Em nói lại lần nữa xem."Anh càng siết chặt cổ tay đến bầm tím.
"Tôi cứ nói đấy...."Chưa kịp nói hết câu anh đã hung hăng chặn miệng cô lại.
Cố Mộc Hy cắn mạnh môi snh,liền thoát ra chạy nhanh ra ngoài.
Cô rời khỏi công ti,lơ thơ trên đường lớn.Điện thoại trong túi reo lên làm cô giật mình.
"Alo."
"Mộc Hy,ngày mai Triệu Hiên con bà Tư lên thành phố A đấy.Con xem em con cũng đã dắt người yêu về nhà ra mắt.Còn con năm nay cũng đã 25 cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn.Thằng bé Triệu Hiên đó cũng khá tốt đấy."Là mẹ kế cô,em cô dắt người yêu về nhà ra mắt.Nực cười.
"Con sẽ đi đón anh ta,còn chuyện kết hôn con sẽ tính sau."
"À,Mộc Hy cũng gần cuối tháng..."
Cô ngắt lời "Con biết rồi,con sẽ gữi tiền đúng hạn."Đối với bà ta cô cứ thể như máy rút tiền hàng tháng,cũng chỉ có như vậy.
"Ừ,mẹ cúp máy đây,con làm việc đi."
Cố Mộc Hy tắt luôn điện thoại bỏ vào túi.
Từ dưới đó lên thành phố A,chắc khoảng chiều mới đến,chiều mai cô còn phải đi đón anh ta.
Lãnh Thiên Kiệt tức tối đuổi hết tất cả những người báo cáo ra ngoài.
Anh ngồi trên ghế day day ấn đường,cô gái này tức tối còn dám cắn anh.
Anh với chìa khóa liền ra ngoài.Không hiểu sao lòng ngực rất khó chịu,có chút bực bội.
"Thư kí Cố."Có tiếng gọi cô liền quay đầu nhìn,là trợ lí Hạo.
"Cô đi đâu vậy,tiện đường tôi cho cô nhờ một khúc."Anh theo Lãnh Thiên Kiệt bao nhiêu năm,đương nhiên nhìn có thể biết cô thư kí nhỏ rất rất đặt biệt với boss,anh cũng chỉ là giúp đỡ đồng nghiệp.
"A,tôi muốn về nhà."Cô nói,anh ta tuy lạnh lùng nhưng cũng rất tốt bụng.
"Lên đi,tôi đưa cô về."
"Sao cô lại trở về trong giờ làm việc."Hạo Dương vừa lái xe vừa hỏi.
"Hả,tôi hơi mệt,xin về trước."
Bầu không khí lại rơi vào một khoãng trầm mặc.
"Cảm ơn trợ lí Hạo."Đến nhà cô xuống xe,cúi đầu vào trong cảm ơn anh ta.
"Tiểu Hy,tối hôm qua cậu đã đi đâu hả."Bối Mễ Mễ quần áo sộc sệch chạy ra,ở nhà cô thường ăn mặc như vậy.
Tiểu Hy cả đêm qua không về nhà,làm cô lo lắng không yên.
Vừa nghe tiếng xe cô liền chạy ra.
Hạo Dương nhìn người con gái sộc sệch chạy ra,người con gái bao năm qua anh chưa ngày nào quên trước mặt,cả người cứng ngắc.
Cô vẫn xinh đẹp tinh nghịch như ngày nào.
"Tiểu Hy,anh ta là ai?"Cô ngạc nhiên khi thấy chiếc xe BMW sang trọng.
"À là đồng nghiệp của mình.Mễ Mễ,tới hơi mệt,để sau nói chuyện nhé."
Bối Mễ Mễ đi lại liếc nhìn người đàn ông trong xe liền cứng đờ người,cả thân thể cũng bất động,anh vẫn xa cách như ngày nào.
Cố Mộc Hy không hề nhận ra sự khác lạ,mệt mỏi đi vào nhà.
"Em sống tốt chứ."Anh mở cữa,đi lại đối diện người con gái bất động.Cô vẫn xinh đẹp như bao năm qua,chỉ là cô không còn thuộc về anh nữa rồi.
"Xin lỗi,tôi không quen anh."Tôi quên rồi,tôi không muốn nhớ anh.Từ lúc anh rời đi du học tôi đã không còn nhớ anh,yêu anh,chỉ là tình cảm dại dột cấp 3.
"Mễ Mễ,em chưa bao giờ nói dối được với tôi."Anh bình tĩnh đút hai tay vào túi quần,giây phút này thực rất muốn ôm cô vào lòng,thỏa mãn nỗi nhớ bao nhiêu năm qua.
"Tôi còn có việc phải làm."Là một bác sĩ,tâm trí cô luôn rất vững vàng,nhưng khi đứng trước mặt người đàn ông này mọi thứ liền sụp đổ.Anh nói đúng,cô chưa bao giờ nói dối được với anh.
"Mễ Mễ,tôi xin lỗi."Anh níu lấy tay cô,thực ra câu này anh muốn nói từ bảy năm về trước.
"Buông ra."Cô dãy tay anh ra,không ngờ lại loạng choạng ngã xuống đất,cổ tay nhói đau bất ngờ.
"Mễ Mễ."Hạo Dương vội ôm cô đứng dậy,lại cố tình ôm chặt cô vào ngực.
"Buông ra....á."Cô vùng vẫy lại vô tình đụng tay vào ngực anh,trật gân rồi.
"Sao vậy,anh đưa em đến bệnh viện."Cô gái này bảy năm trước anh từng rất yêu thương,bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
"Không cần."Cô nói lại thấp thỏm ôm cổ tay,lỡ lại có ca phẫu thuật,tay cô lại như thế này.
Hạo Dương bế ngang cô lên,nhét vào xe anh.
"Hạo Dương,anh điên rồi ả."Cô không ngờ người đàn ông này qua bao năm vẫn ngang ngược như cũ.
"Em cuối cùng cũng thừa nhận quen biết tôi."Anh lấy xe đưa cô đến bệnh viện.
"Thả tôi xuống,Hạo Dương,tôi và anh kết thúc rồi,là từ bảy năm trước."
Xe bỗng nhiên phanh kít lại,đầu cô lại va vào vật phía trước,có chút đau.Chưa kịp định thần,đã bị nụ hôn của anh làm cho mờ mịt.
"Ưm...ưm..."Cô bị anh ôm chặt,hơi cũng bị anh nuốt cạn.
"Mễ Mễ,tôi...rất nhớ em."Hạo Dương rời môi cô,vẫn lưu luyến vùi đầu vào hõm vai cô,mùi hương quen thuộc làm anh thỏa mãn nỗi nhớ bao năm qua.
"Nhớ tôi?Hay là nhớ những cô chân dài ở Mỹ."Cô lạnh giọng,thực cô cũng rất nhớ,rất nhớ anh.
"Em ghen sao?"Anh vẫn ôm lấy eo cô,hơi thở phả vào cần cổ.
"Tôi còn lâu mới ghen,buông ra."
"Hai cái người này,muốn ôm ấp hay quan hệ yêu đương gì đó thì yêu cầu về nhà.Đừng đỗ xe trái phép rồi thể hiện tình cảm ở đây."Người đàn ông trạc tuổi gõ mạnh vào cữa xe,cúi đầu khiển trách,hẳn là cảnh sát.
"Xin lỗi chú,cháu...tụi cháu liền đi."Cô đỏ mặt,thật xấu hổ chết mất.
Hạo Dương cười cười đánh xe rời đi.
"Mễ Mễ,tay em sao vậy?"Bác sĩ Lí thấy tay cô băng bó đi ra từ bệnh viện liền lo lắng hỏi.Anh ấy là tiền bối của cô,anh ấy thích cô,cô biết rõ.
"A,tay em chỉ là trật gân một chút,không sao a."Cô cười cười.
"Vị đây là..."Bác sĩ Lí nhìn qua Hạo Dương rồi nhíu mày.
"A,anh ấy là..."
"Tôi là người yêu cô ấy."Anh nói xong liền ôm eo cô rời đi,để lại một ánh mắt thâm trầm.
"Anh điên ả,ai là người yêu anh."
"Em."
"Bệnh hoạn.Hạo Dương,tôi nói lại một lần nữa,chúng ta kết thúc rồi."
"Ai bảo em kết thúc hả."Anh quay sang,giọng điệu có phần đáng sợ.
Bối Mễ Mễ tức giận quay lưng rời đi.
"Anh xin lỗi."Eo cô bị siết chặt từ phía sau,anh lại rúc đầu vào cổ cô.
"Hạo Dương,đừng như vậy,tôi không muốn dây dưa với anh thêm nữa."Cô gỡ tay anh,quay người đối diện.
"Tại sao chứ?"
"Tại sao ư,được tôi nói.Bảy năm qua anh rời bỏ tôi ra nước ngoài du học có từng nghĩ đến tôi.Anh có biết mẹ anh đã tìm đến tận nhà tôi,yêu cầu ba mẹ tôi quản tôi.Anh có biết tôi đâu khổ,suy sụp nhường nào khi anh rời đi.Anh có biết bảy năm qua tôi nhớ ah biết nhường nào.Hạo Dương,anh là đồ khốn."Đúng,cô và anh quen nhau từ cấp ba,bọn họ mệnh danh là cặp đôi trời sinh của trường.
Không ngờ tốt nghiệp xong,anh lại không lời từ biệt bỏ ra nước ngoài,khiến cô có bao nhiêu suy sụp.
Hạo Dương cảm thấy hô hấp cũng khó khăn,anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng.
Mặc cho nước mắt cô ướt đẩm áo sơ mi của anh.
Năm đó,mẹ anh cũng từng nói với anh nếu anh không rời khỏi cô bà sẽ khiến cô gặp rắc rối.
Hai người mặc dòng người qua lại cứ ôm chặt lấy nhau,mang bao tâm sự trong lòng.
Cố Mộc Hy ngủ một giấc đến chập tối,cô mở nguồn điện thoại xem giờ nào ngờ
"Cố Mộc Hy,cô ở đâu?"
"Cố Mộc Hy,mau về phòng cho tôi."
"Cố Mộc Hy,mau nhận điện thoại."
"..."Kèm theo là 4 cuộc gọi nhỡ.
Cô thở dài,tình nhân của anh ta chắc,nực cười,cùng lắm thì đuổi việc cô luôn đi.
"Rầm..."Cố Mộc Hy giật mình,ai điên khùng đập cữa nhà cô vậy.
"Cố Mộc Hy,mở cữa cho tôi."Khoan,cái giọng này,ả,anh ta sao biết nhà cô.
"Em không mỡ,tôi sẽ phá nát nó."
Cô hoảng hốt,liền chạy lại mở cữa.
"Lãnh Thiên Kiệt,anh bệnh hoạn gì vậy.Sao lại tìm đến đây?"Cô mặc đồ ngủ,tóc rối bời,hét vào mặt anh.
"Đúng,tôi bệnh rồi.Bệnh mới đi lo lắng cho em,tô bệnh rồi mới đến tìm em."Anh là say thật rồi,hơi thở còn phảng phất mùi rượu nhạt nồng đậm.
Cô há hốc mồm,ai mượn anh lo lắng cho tôi "Anh đã ăn gì chưa?"
Cô gái này rất biết chọc giận anh,trong lúc này lại hỏi một câu vô cùng không liên quan.
"Nếu chưa thì em sẽ nấu cho tôi sao?"Anh ôm chặt eo cô,cúi đầu,mũi chạm vào chóp mũi xinh xắn của cô.
"Tôi nào rãnh,phòng ngừa anh chết trước nhà tôi,tôi niệm tình cũ dắt anh đi ăn vậy."Cô nói,liền lôi kéo tay anh.
Nào ngờ....