Đại Boss Phúc Hắc

Chương 17: Buôn bán nội tạng

Cố Mộc Hy tức tối tát vào mặt ả ta.

«Xì,cô cướp chồng người khác rồi còn vênh váo,bộ tưởng ngon lắm ả.Haha,cô không phải cướp chồng mà là.....cướp bà gia a.»

«Con ranh này....mày....mày....»Người phụ nữ tức đến run người,còn ả ta đứng một bên ôm má,ánh mắt như muốn giết người.

«Con nào dám a,bác quá khen a.»Cô cười,hết sức tỏ ra thanh lịch.

«Dì,cô ta dám đánh con.»Ả méo mó khóc lóc,coi bộ cũng oan nhỉ.Hừ,oan cái rắm.

«Tiểu Hy,thôi đi.»

«Mễ Mễ,cậu quả thực giỏi nhịn,hèn gì để bị người khác ăn hiếp.»

«Bối Mễ Mễ,cô cũng thật mặt dày mày dạng,lôi cả con điên này đến đây gây chuyện.»Người phụ nữ không cãi lại Cố Mộc Hy đành quay sang Mễ Mễ.

«Bác....con....xin lỗi.»Cô thật lòng yêu Hạo Dương,không muốn để anh khó xử hai bên mà nhẫn nhịn.

«Không lỗi gì phải xin,bác,cho cháu hỏi Mễ Mễ nhà cháu có lỗi gì sao.» Cố Mộc Hy cắt ngang lời.

«Cô còn hỏi,cô ta dụ dỗ con trai tôi,bám nó không buông.Thử hỏi còn không biết xấu hổ.»

«Thế thì có gì mà xấu hổ.Không cướp váy người khác cũng không đặt điều nói bậy cũng coi là được rồi,bác ạ.»Mặt cô vẫn hớn hở như vậy.

«Cô...Cô....đừng quá đáng.Loại thấp hèn như hai cô thì làm gì xứng với anh Hạo Dương.»Ả ta coi bộ muốn ăn thêm tát.

«Thấp hèn?Hừ,hay là cô vốn thấp hèn hơn bọn tôi,tôi chắc Hạo Dương có nhìn cũng không thèm liếc qua cô.»

«Dì,cô ta quá đáng.»Lại méo mó,tỏ bi thương cái gì.

«Tiểu Ninh,chúng ta đi,không tranh cãi thêm với loại người đó.»Người phụ nữ kéo cô ta ra ngoài.

«Đứng lại.»Ai bảo chọc Cố Mộc Hy tôi làm gì,còn ăn hiếp Mễ Mễ.

«Cái váy này tay cô đụng rồi,tôi không cần.»Cô ức luôn cái váy vào người cô ta,kéo tay Mễ Mễ ra ngoài,chưa hết lại còn tặng thêm cô ta cái nháy mắt đáng yêu.

.....


«Cố Mộc Hy,cậu....cậu sao lại....như vậy hả.»Bối Mễ Mễ ra ngoài liền phàn nàn.

«Tớ giúp cậu trả thù còn bực tức gì nữa,đi ăn nào,hôm nay tớ vui,tớ khao cậu.»Cô cười lấy lòng,kéo cánh tay Mễ Mễ đi.

.....

Cố Thần từ công ti trở về là lúc xế chiều,anh dự định sẽ gọi cho em gái,mang nó đi ăn.

Tay cầm điện thoại,tay mở cửa xe bước vào,anh chưa kịp ngồi xuống nhanh như chớp mắt đã thấy có bóng dáng nhỏ bé chui tọt vào xe anh,nấp xuống dưới gầm.

Phía bên đường,có vài thanh niên xâm trổ đầy người vừa cầm gậy lớn chạy sòng sọc vừa la lớn «Phải bắt được nó,mau đuổi theo.»

Cố Thần ngước xuống theo tầm nhìn đụng phải ánh mắt to tròn long lanh đang cầu khẩn,đưa tay lên miệng biểu thị im lặng.

Cô gái này rất quen,à,là cô gái phóng viên ở buổi tối hôm trước,cô gái tóc ngắn nhỏ con.

Cố Thần đóng cửa,nhấn nút đóng cửa kính.

«Phù,đi rồi.»Lăng Mạt vuốt vuốt lòng ngực,xém thì chết,cô cũng vì muốn chụp hình thôi mà,bệnh nghề nghiệp mà,lại không ngờ lại bị rượt cho gần chết.

«Hay,tiểu công công soái ca,cảm ơn anh a.»Gương mặt đẹp đến thế,làm sao Lăng Mạt này quên được.

«Tiểu công công?Muốn gọi bọn chúng lại không.»

«Đe dọa cái gì?Anh không phải công thì là thụ,có gì đâu phải ngại.Thời đại tiên tiến mà.»

«Vậy sao?»Cố Thần nói xong liền mở cửa xe.

«Ây...ấy...tôi đùa...đùa thôi mà.»Cô kéo áo sơ mi của anh,vẽ mặt lại thêm căng thẳng,nói là làm thật hả.

«Còn dám nói tôi công,thụ gì đó?»

«Không phải anh vừa rồi nói vậy với tôi sao.»Cô lầm rầm.

«Cái gì?Hử.»

«À,có gì sao?»Nụ cười ngây ngốc đến chán ghét.

«Xuống xe.»Anh lãng đạm.

«Ầy,đại thần,anh có cần phải như vậy không,hay là anh đưa tôi một khúc a.»

«Cô là gì của tôi.»Anh nhíu mày,quay sang nhìn gương mặt nhỏ nhắn.

«Ừm.... Là bạn gái tương lai,vậy được không?»

«Cô chắc chứ.»Anh lạnh mặt,đôi mắt dài hẹp kép hờ.

«Tôi _ Lăng Mạt chính thức theo đuổi anh,được chưa.»Anh ta mà thả cô xuống đây,chắc chết.


«Vậy sao,tôi sẽ không đi thích một cô nhóc mới lớn.»

«Anh rồi sẽ phải thích tôi.»Lần này cô thực rất bực,cũng gần qua sinh nhật 25 tuổi,cái gì mà mới lớn.

«Nghe qua khẩu khí mạnh nhỉ.»

«Tất nhiên,Lăng Mạt tôi nói được sẽ làm được.Bây giờ anh nễ tình người yêu tương lai này đưa tôi một đoạn nhé.»

Cố Thần không nói gì,anh vẫn luôn lạnh nhạt xa cách như vậy.

Một lúc sau,anh nhấn chân ga rời đi,mang theo nhóc xinh xắn tóc ngắn.

......

Cố Mộc Hy trở về nhà vào lúc tối.Cô tắm rữa qua loa rồi lại nằm ườn trên ghế coi phim,thể loại tình cảm sướt mướt.

Cô không nấu cơm tối,boss có về thì ăn tạm mì gói đi,Cố Mộc Hy nghỉ vậy.

«Haha,....Haha...»Lãnh Thiên Kiệt vừa mở cửa liền thấy Cố Mộc Hy tay ôm snack khoai tây chiên,mắt nhìn chằm chằm ti vi cười ngã nghiêng.

Nhưng vấn đề là ti vi đang chiếu bộ phim tình cảm bi thương,người nam đang ôm người nữ máu me đầm đìa trong vòng tay,vừa khóc vừa gào thét đâu thương.

«Buồn cười lắm sao?»Anh dành lấy gói snack trong tay cô vứt vào sọt rác,những thứ này không tốt.

«Boss,sao lại vứt của tôi?Cơ mà.....Anh về khi nào vậy?»Cô nhìn sang gói snack nằm gọn trong sọt rác,lại trợn mắt về phía anh.

«Về lúc em đang coi phim,cười vui vẽ.»

«Haha,cũng đúng thôi.Anh xem,nữ chính chết rồi mà còn thở a,cả mắt cũng chớp chớp nữa,diễn quá tệ nha.»Quả thực là như vậy.

«Vậy xem phim hoạt hình đi,xem mấy loại nhảm nhí đó làm gì.»Người như cô thích hợp nhất là cho xem phim hoạt hình.

«Không thích,quá trẻ con.»

«Tôi quên,em là phụ nữ trưởng thành.»Anh cúi đầu,khẽ nói vào tai cô,trên môi còn nụ cười vô sĩ.

«Xì,tránh ra,tôi còn phải coi phim.»Cô nhìn gương mặt phóng đại trước mặt liền có chút bối rối,giơ tay đẩy anh.

«Em muốn xem phim người lớn không?»Anh áp người xuống sô pha,dồn trọng lực lên người cô.

«Anh biến thái,anh đi mà tự xem.»Cô nghiêng mặt,lại vô tình chạm phải môi anh.

«Anh không thích xem,chỉ thích thực hành.Đương nhiên là với em.»Anh hôn nhẹ lên trán cô,nụ hôn lại mờ ám rãi từ sống mũi xuống đến đôi môi đỏ mọng.

«Boss,đừng,....bỏ tôi ra a.»Cố Mộc Hy đẩy anh,nhưng lại khiến cô càng thêm chặt vặt,lưng dính sát vào ghế sô pha.

Lãnh Thiên Kiệt thấp giọng cười,anh lại cúi đầu hôn lên môi cô,mạnh bạo và quyến luyến.


«Ưm....ưm....»Hai thân thể dán chặt vào nhau,qua lớp áo sơ mi cô có thể cảm nhận được người anh nóng hổi.

Lãnh Thiên Kiệt luồn tay vào áo ngủ cô,trêu đùa vùng ngực thấp thỏm,tay anh âm ấm,lại ma min vuốt ve thân thể cô.

Cố Mộc Hy vốn trời sinh nhạy cảm,dưới sự vuốt ve mẹ hoặc của anh,cả người liền mềm oặt,lòng ngực phập phồng lên xuống.

«Boss,anh còn chưa tắm.»Thực thì cô muốn thoát khỏi con sói đói như anh,nhưng lại không hay rằng câu nói đó nghe qua quả thực mờ ám.

«Không sao,lát chúng ta có thể tắm chung.»Lãnh Thiên Kiệt cong môi,lại tiếp tục dời môi xuống lần,xuống lần đến vùng ngực.

«Boss,anh còn chưa ăn tối.»Cố Mộc Hy thở hắt ra,tay anh đang vân vê chơi đùa nơi đó của cô.

«Tôi thích ăn em.»Anh cỡi tung cúc áo trước ngực cô,đưa miệng ngậm lấy nơi đẩy đà.

«Boss,đây là phòng khách.»

Lãnh Thiên Kiệt cau mày ngẩng đầu,cô gái nhỏ hôm nay quả rất nói nhiều.

«Với em thì ở đâu cũng vậy.»Anh lại cúi đầu,khẽ cắn lên ngực cô,dục vọng cương cứng phía dưới khiến anh vô cùng khó chịu.

«Boss,không được.»Cố Mộc Hy lại đưa tay nắm lấy tay anh đang lần mò xuống dưới.

«Ngoan,tập chung chuyên môn.»

«Boss,đừng....»

«Cố Mộc Hy,em còn làm ồn mai không có sức xuống giường đâu.»

«Boss,tôi có chuyện muốn nói.Tôi....Hôm nay.....Là có.....bà dì ghé thăm.»Cô cũng thực muốn đào hố chui xuống,xấu hổ muốn điên lên.

Lãnh Thiên Kiệt ngưng động tác ở giữa đời cô,anh lập tức đứng dậy không tiếng động xông lên lầu,tức khắc vào nhà tắm.

Cố Mộc Hy ngồi ngoài ghế ôm bụng mừng thầm,ở cùng nhà với sói đói,có khi lại bị nuốt vào bụng lúc nào chẳng hay a.

Nữa tiếng sau,Lãnh Thiên Kiệt quấn khăn ngang hông đi ra,anh tiến lại chỗ cô,thấp giọng hỏi.

«Có đau bụng không,muốn uống chút gì cho ấm bụng không.»

«Ầy,nhắc mới để ý,hơi đói a.Boss,anh lại gầm tủ lấy cho tôi ít khoai tay chiên a.»

Lãnh Thiên Kiệt cũng là đi lấy khoai tây chiên,nhưng lại cho hết vào sọt rác.

«Tôi còn phát hiện em ăn mấy thứ đó,cẩn thận tôi.»

«Cẩn thận anh gì chứ,keo kiệt.»Cố Mộc Hy hầm hầm lữa giận nhìn món khoái khẩu nằm gọn trong sọt rác,ánh mắt như bắn lữa nhìn về phía anh.

«Cẩn thận tôi ăn em.»Anh nhếch môi lại đi về phía cô.

«Nghỉ ngơi sớm đi,nếu đau bụng thì nói.»


Xì,dịu dàng thế được mấy lúc,nhìn ánh mắt anh ta xem,cứ kiểu như là quan tâm lắm.

Cố Mộc Hy bắt chước anh nheo nheo hai mắt,đầu óc hiện lên vô số suy nghĩ.

«Ngoan,đừng thức khuya.Tôi mang em về phòng.»Lãnh Thiên Kiệt dứt lời liền bế ngang cô lên,hướng phòng ngủ của mình đi đến.

«Boss,nhầm phòng rồi.Thả tôi xuống,tôi tự về.»

«Em ngủ một mình tôi không an tâm.»

«Không sao a,tôi đâu phải con nít.»

«Vậy cứ coi như em không an tâm tôi ngủ một mình vậy.»Khóe môi người nào đó lại cong lên.

«.....»Cái luân lý gì vậy chứ,cô không an tâm khi nào.

......

Sáng sớm,Cố Mộc Hy lờ mờ tỉnh dậy trong lòng ngực rắn chắc,khuôn mặt phóng đại góc cạnh cứ thế đập vào mắt cô.

Quả là soái,có ngủ cũng đẹp như vậy a.

«Tỉnh?»Lãnh Thiên Kiệt đột nhiên mở mắt hỏi làm cô giật mình.

«Anh dậy khi nào vậy?»

«Lúc em ngọ quậy tỉnh dậy.»

«Boss,hôm nay anh không đi làm sao?»Mọi khi anh đều dạy rất sớm.

«Hôm nay có việc quan trọng hơn đi làm.»Anh véo nhẹ chóp mũi cô,cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của cô.

« Vậy anh cứ thong thả nằm đó đi,tôi dậy đi làm đây.»Cô ngồi dậy,chưa kịp xuống giường đã bị anh ôm chặt eo.

«Tôi lát nữa sẽ mang em đi theo.»

«Không đi,đi với anh cứ như thể rước họa vào thân.»

«Em sẽ phải đi.»Anh cười tà mị,liền kéo mạnh,khiến người cô dồn vào lòng anh.

«Vì em không thể thiếu.»Giọng anh trầm thấp,lại mang cám dỗ dụ hoặc.

.......

Lãnh Thiên Kiệt đưa Cố Mộc Hy đến một căn biệt thự lớn.

Cô nhíu mày chăm chú nhìn,lại đưa cô đến đây làm gì.

«Boss,anh buôn nội tạng ở nơi hãi lánh này à.»Quả thực rất heo lánh,khu biệt thự rộng vậy,xung quanh lại chẳng thấy một căn nhà.Không lẽ,anh mang cô đến đây......


«Cố Mộc Hy,đầu óc em thông minh ra rồi nhỉ.»Anh cười,đi lại ôm eo cô cùng tiến vào biệt thự.

«Boss,đừng,nhìn tôi gầy yếu thế này,nội tạng cũng không tốt đâu.»

«Tôi có nói sẽ cần nội tạng em sao.»

«Phù....Vậy tôi về trước đây....Tôi làm ăn lương thiện,không muốn bị anh liên lụy đâu.»Cô gỡ tay anh,lập tức liền quay lưng rời đi.

«Thiếu gia,cậu đã về.»Một người phụ nữ đi ra cung kính chào anh,lại chú ý về phía cô.

Lãnh Thiên Kiệt đã nhanh tay kéo eo cô lại từ lâu,hướng cửa lớn mà đi vào.