Đại Biến Thiên Nhai Chung Bất Hoàn

Chương 5

Thần Hầu phủ nằm ở hành lang phía đông hoàng cung, từ đó đi về phía Nam, rẽ vào phủ Thừa Tướng, hiệu thuốc bắc Phổ Tường, đi thẳng đến cầu Tuấn Nghĩa, phía Đông của con đường dẫn đến cầu chính là Khai Phong Phủ. Từ Khai Phong Phủ xuôi theo đường đi sáu trăm bước là Tây lâu, rẽ hướng tây tiếp tục đi qua Bảo Lộc Môn. Sau Bảo Lộc Môn đi thêm ba trăm bước có một cao lầu đại viện khí thế rộng rãi, chính là Kim Phong Tế Vũ Lâu danh tiếng lẫy lừng.

Cố Tích Triều còn cách Kim Phong Tế Vũ Lâu năm mươi thước thì ngừng lại, y nhíu mày không nói lời nào, cảm thấy cực kỳ do dự. Cố Uyển Tình thấy y không đi nữa, liền nắm tay áo y kéo đi, nói: “Cố ca ca, đại nam nhân nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy. Chúng ta đã giao ước, nếu huynh chơi cờ thua muội phải cùng Thích Thiếu Thương đi Dương Châu, chuyện đã như vậy, huynh không thể đổi ý.”

“Ta nói cùng Thích Thiếu Thương đi Dương Châu thì sẽ đi Dương Châu, tuyệt không đổi ý.” Cố Tích Triều đi nhanh về phía Kim Phong Tế Vũ Lâu, nhưng trong lòng còn có chút vướng mắc.

Cố Uyển Tình nhìn Cố Tích Triều bộ dạng lộ vẻ miễn cưỡng, không khỏi mỉm cười, Cố ca ca thật sự là không được tự nhiên, huynh và hắn đã đi đến nước này, còn che giấu cái gì nữa.

Lúc Cố Tích Triều đi vào Kim Phong Tế Vũ Lâu, trong lâu đang có một cảnh tượng kì lạ. Thích Thiếu Thương ngồi trên ghế lâu chủ nhìn Tức Hồng Lệ trước mặt, không biết nên nói cái gì, hắn nợ võ lâm đệ nhất mỹ nhân này thật sự rất nhiều. Nhớ tới nàng ở Toái Vân Uyên chờ đợi năm năm ròng, kiên định không sợ thời gian hao mòn đi tuổi thanh xuân. Nhớ tới nàng thề muốn giết hắn, vì hắn mà luyện Thương Tâm Tiểu Tiễn, lại vì hắn mà gặp bao khó khăn vứt bỏ hết thảy cùng hắn chạy trốn thiên lý truy sát. Nhớ tới nàng một mình xông vào Ngư Trì Tử bất ly bất khí, nhớ tới… Nếu Tức Hồng Lệ có thể tới tìm hắn sớm một ngày, có lẽ hắn sẽ thực hiện ước hẹn. Thế nhưng, nàng đã tới quá muộn, bởi vì hắn đã hiểu được hình bóng đã ăn sâu vào tâm trí hắn rốt cuộc là ai. Người đó bạch sam thanh y, thân cao ngọc lập, trong gió đêm tà áo tung bay. Nếu y nói cười, như xuân phong phất liễu, khiến người ta vui vẻ rộn ràng, bão cát ở biên quan cũng trở nên tràn đầy sức sống; nếu y lạnh lùng ngạo nghễ, như giao long đằng không, khí phách quyết tuyệt, không thể không cảm thấy kính nể. Tích Triều, vì ngươi, cuối cùng ta chỉ có thể cô phụ Hồng Lệ.

“Hồng Lệ, thật có lỗi, ta…”

“Chàng không cần nói, ta biết chàng muốn nói gì.” Tức Hồng Lệ vội vàng cắt ngang lời nói của Thích Thiếu Thương, “Ta nghe nói chàng bị trúng độc, hiện tại thế nào?”

Thích Thiếu Thương biết Tức Hồng Lệ xưa nay quật cường, cũng không định giấu diếm: “Vô Tình cũng không có cách nào giải độc, ta đang muốn đi Dương Châu tìm Bạch Sầu Phi, có lẽ hắn có cách.”


“Được, ta đi cùng chàng.” Tức Hồng Lệ đứng lên, “Chàng định đi hôm nay, đúng không? Ta ở ngoài cổng thành đợi, chàng có thể đến Lục Phiến Môn đón người chàng muốn đón.”

Thích Thiếu Thương chột dạ, nhớ đến tối hôm qua Uyển Tình cô nương đã dùng bồ câu đưa tin, nói Cố Tích Triều đồng ý cùng hắn đi Dương Châu, vội ngăn Tức Hồng Lệ: “Hồng Lệ, nàng không nên đi. Lần này an nguy khó lường, Bạch Sầu Phi không phải là một nhân vật tầm thường, ta sợ nàng sẽ gặp nguy hiểm.”

“Thích Thiếu Thương, ngươi ngại Hồng Lệ vướng tay vướng chân thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vo.” Tức Hồng Lệ còn chưa kịp nói, Hách Liên Xuân Thủy đã lên tiếng thảo phạt Thích Thiếu Thương, “Có nguy hiểm cũng không bằng ba năm trước khi ngươi bị Cố Tích Triều thiên lý truy sát, sao lúc đó ngươi không nói những lời này.”

“Hách Liên Tiểu Yêu, Hồng Lệ tỷ còn chưa mở miệng, ngươi lanh chanh cái gì.” Mục Cưu Bình vừa thấy Hách Liên Xuân Thủy chèn ép Thích Thiếu Thương liền sốt ruột, “Đại dương gia, người nói một tiếng đi.”

“Ta…” Thích Thiếu Thương há miệng thở dốc, vẫn không nói gì, chẳng lẽ muốn ta nói với Hồng Lệ, ta muốn cùng Cố Tích Triều đi Dương Châu?

Hác Liên Xuân Thủy thần tình vui sướng khi người gặp họa, “Hồng Lệ, theo ta thấy hắn tám phần là trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, không muốn để nàng biết, nên mới tìm cách không cho nàng theo.”

“Hách Liên Tiểu Yêu, ngươi dám nói xấu Đại dương gia! Hồng lệ tỷ, người ngàn vạn lần không nên nghe hắn nói bậy, Đại dương gia thích tỷ, tỷ cũng biết mà.” Mục Cưu Bình chạy đến bên Tức Hồng Lệ nói, không quên trừng mắt liếc Hách Liên Xuân Thủy vài lần.

“Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa.” Tức Hồng Lệ nghe bọn họ cãi nhau đau cả đầu, “Lão Bát, Thiếu Thương thích ta đã là chuyện ba năm trước đây. Không, có lẽ là năm năm trước.”

“Hồng Lệ, ta…” Thích Thiếu Thương vừa định mở miệng nói lại bị cắt ngang, lần này không phải Tức Hồng Lệ, mà là Cố Tích Triều đang đứng tại cửa.

“Thích Thiếu Thương, rốt cuộc ngươi đang lằng nhằng cái gì, ngươi có đi hay không?” Cố Tích Triều đang ung dung tiến vào chính đường liền được chào đón bằng một thương của Mục Cưu Bình, y đứng yên không nhúc nhích cười lạnh để mặc Mục Cưu Bình cầm ngân thương lao tới.

“Lão Bát!” Lúc Thích Thiếu Thương muốn ngăn cản đã quá trễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão Bát lỗ mãng đâm thương tới. Chỉ nghe “keng” một tiếng, đầu thương của Mục Cưu Bình dừng lại trước ngực Cố Tích Triều, Cố Tích Triều vung tay, Mục Cưu Bình lui về sau vài bước. Lúc này mọi người mới thấy rõ, Cố Tích Triều đang cầm trên tay một cây trâm cài mà các cô nương hay dùng, dưới ánh mặt trời, trâm cài kia lóe ra một thứ ánh sáng chết chóc quỷ dị.


“Sao, ta vừa mới đến các người đã đánh nhau?” Cố Uyển Tình chậm rãi đi vào, đứng bên cạnh Cố Tích Triều, “Cố ca ca, trâm cài tóc muội thích nhất huynh nỡ lòng nào cầm đi đánh nhau với người khác, nếu gãy không có cách nào đền cho muội đâu.”

“Sẽ không gãy đâu, nếu không Bạch Sầu Phi làm sao dám đưa cho muội.” Cố Tích Triều thuận tay cài trâm lên búi tóc Uyển Tình, thuần thục như đã làm ngàn vạn lần.

Tức Hồng Lệ kinh nghi bất định nhìn Cố Uyển Tình, trong lòng nàng, Phó Vãn Tình đã chết, nữ tử trước mắt giống Phó Vãn Tình như đúc này là ai?

“Lại đây, ta giới thiệu với mọi người một chút.” Thích Thiếu Thương thấy không khí đang quá căng thẳng, ngây ngốc nói một câu, “Đây là Cố phu nhân, Cố Uyển Tình. Vô Tình phái nàng, Cố Tích Triều và ta đi Dương Châu tìm Bạch Sầu Phi, các người ai muốn đi theo thì bây giờ chúng ta đi.” Thích Thiếu Thương đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu Vô Tình, chỉ là, lúc đang nói đến “Cố phu nhân” ngữ khí của hắn thoang thoảng mùi giấm chua, Tức Hồng Lệ dĩ nhiên cảm nhận được, đôi mắt đẹp dao động.

Ngày hôm đó, ở ngoài thành Biện Lương, một cái xe ngựa và vài người khác cưỡi ngựa đi thẳng đến Dương Châu.

Trong xe có hai cái rương lớn mạ vàng, Cố Uyển Tình ngồi trên một cái. Nhìn thấy Tức Hồng Lệ lên xe cười tủm tỉm ngẩng đầu, “Chào Hồng lệ tỷ tỷ, không ngại ngồi chung với ta một xe chứ?”

Tức Hồng Lệ ngạc nhiên, nàng tính tình đã phóng khoáng rộng rãi hơn so với nữ tử bình thường, nhưng vẫn kinh ngạc một chút, sau đó lập tức thoải mái, mỉm cười tiến vào, “Nàng cũng không giống Phó cô nương lắm, Phó cô nương không được phóng khoáng thoải mái như nàng.”

“Ta và Phó tỷ tỷ vốn không phải cùng một người, làm sao giống nhau được.” Cố Uyển Tình gật đầu cười cười nhìn Tức Hồng Lệ ngồi đối diện, “Hồng lệ tỷ tỷ thật là xinh đẹp, không hổ là võ lâm đệ nhất mỹ nhân.”

“Nét đẹp của Cố phu nhân mới là đệ nhất thiên hạ, ta bất quá là nha đầu nơi sơn dã, làm sao so được với Cố phu nhân quý phái đoan trang.” Tức Hồng Lệ nhìn thẳng Cố Uyển Tình, nếu như nói Phó Vãn Tình là hoa lan tịch mịch nơi sơn cốc, thì Cố Uyển Tình trước mắt là đóa mẫu đơn thời hoàng kim. Một người thanh lệ vô song, một người ung dung hoa lệ, người khác tuyệt sẽ không nhìn nhầm các nàng.

Cố Uyển Tình mỉm cười, “Tỷ muốn báo thù Cố ca ca sao?”


“Võ công ta không bằng hắn, báo thù không được.” Tức Hồng Lệ nhắm mắt lại, “Vốn trông cậy vào Thiếu Thương giết Cố Tích Triều, không ngờ tới bây giờ chàng vẫn không hề động thủ.”

“Nếu võ công của tỷ ngang ngửa Cố ca ca, tỷ sẽ báo thù sao?”

“Tất nhiên.” Tức Hồng Lệ khóe miệng khẽ nhếch, chẳng hề mở mắt, “Nhưng đây không phải là sự thật, võ công của ta đích xác không bằng Cố Tích Triều.”

“Vậy tỷ không nghĩ tới chuyện tìm kẻ khác giúp tỷ báo thù sao, ngoài Thích Thiếu Thương còn có rất nhiều người muốn giết Cố ca ca.”

“Ba năm rồi, ta không muốn sống vì người đã chết.” Tức Hồng Lệ mở mắt, cười cười, “Ta không phải Cố Tích Triều, ta không giậu đổ bìm leo (thấy người khác thất thế mà lấn lướt).”

Cố Uyển Tình nghiêng đầu nhìn nàng, ngạc nhiên giống như nhìn một người quái gở.

Tức Hồng Lệ có chút kinh ngạc, “Nàng nhìn ta như vậy làm gì?”

“Mấy người hiệp nghĩa như các người thật sự rất giống như Cố ca ca nói, làm cho người ta khó hiểu.” Cố Uyển Tình trộm liếc Tức Hồng Lệ, vẫn nâng cằm ngồi trên rương mạ vàng, ánh mắt hướng về bên ngoài xe ngựa, “Hơn nữa, ta muốn biết, không sống vì người đã chết, đó là loại người gì.”

Tức Hồng Lệ nghe vậy nhíu mày, Cố Uyển Tình chậm rãi nói thêm một câu: “Người cho dù không vì người đã chết mà sống, thường lại vì người còn sống mà sống.”

Tức Hồng Lệ không phải không có cảm giác như thế, nhưng nàng chưa từng nói ra rõ ràng như vậy. Khi Cố Uyển Tình nói những lời này, trước đó dường như đã cân nhắc ngàn vạn lần, giống như sau khi vùng vẫy trải qua vô số cực khổ, về sau đạm mạc, tĩnh lặng nhìn ra chân lý, không vui không buồn, không yêu không hận. Cố Uyển Tình xem ra không phải người bình thường, Tức Hồng Lệ không nói thêm gì nữa, nhưng cũng lưu tâm nữ tử kì lạ này.

Bên trong xe ngựa không khí quỷ dị, bên ngoài xe ngựa cũng không khá hơn chút nào.


Mục Cưu Bình nắm dây cương, nhìn Cố Tích Triều phía trước đang lẩm bẩm, trong lòng sớm đã không vui. Đại đương gia cũng thật là, Vô Tình tổng bộ phái Cố Tích Triều đi theo, chẳng lẽ người không từ chối được sao. Vô Tình tổng bộ cũng không biết trời cao đất dày, dám để ma đầu Cố Tích Triều ra ngoài, không sợ y một đi không trở lại, lúc đó tìm không ra?

Thích Thiếu Thương vừa quay đầu lại liền thấy sắc mặt lão Bát vô cùng tức giận và ánh mắt trêu tức của Hách Liên Xuân Thủy, hắn cười khổ một chút, giục ngựa chạy đến bên cạnh Cố Tích Triều, nói: “Sao phải thêm một cái xe ngựa, Hồng Lệ có thể cưỡi ngựa, không cần xe ngựa mà.”

“Ngươi cho rằng Uyển Tình của ta giống võ lâm đệ nhất mỹ nữ của ngươi lăn lộn giang hồ năng đả năng sát à,” Cố Tích Triều trừng mắt liếc Thích Thiếu Thương, “Hơn nữa, Uyển Tình mang theo hai cái rương, không ngồi xe ngựa sao được.”

Thích Thiếu Thương quẹt mũi, “Làm sao ngươi quen biết Uyển Tình cô nương, chẳng lẽ ngươi muốn đem nàng trở thành thế thân sao?”

“Đương nhiên không phải, thê tử của ta chỉ có một, Uyển Tình, ta chỉ xem nàng là muội muội.” Cố Tích Triều nhìn về phương xa, chậm rãi hồi tưởng chuyện y quen biết với Cố Uyển Tình, “Hai năm trước, ta vẫn còn điên loạn, Thiết Thủ không dám để ta đi ra ngoài, sợ ta ai cũng nhìn thành Vãn Tình. Thế nhưng, ngày đó ta lợi dụng hắn sơ hở chạy ra ngoài, ngay tại nơi ta tràng tử mãi nghệ khi xưa đã gặp nàng. Khi đó, ta thật sự xem nàng là Vãn Tình, nắm tay nàng không buông, cả Thiết Thủ cũng không có cách nào tách chúng ta ra. Vì thế, nàng đã bị ta mang về Tích Tình Tiểu Cư. May mà, nàng y thuật cao siêu, chăm sóc cho ta dần thoát khỏi điên loạn. Ta hỏi nàng tên gì, nàng không nói, ta đành gọi nàng là Uyển Tình, cũng để nàng theo họ ta.”

Thích Thiếu Thương nghe nói vậy, trong lòng nhẹ nhõm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ đến vấn đề khiến hắn vạn phần để tâm, “Vậy, tại sao Vô Tình lại gọi Uyển Tình cô nương là Cố phu nhân?”

“Thích Thiếu Thương, ngươi thực để ý vấn đề này sao?” Cố Tích Triều lườm Thích Thiếu Thương, người này ngay từ đầu dường như đặc biệt nhạy cảm với ba chữ “Cố phu nhân”, tuy rằng rất kỳ quái, Cố Tích Triều vẫn giải thích cho Thích Thiếu Thương nghe, “Uyển Tình tuy rằng không chịu nói thân thế của nàng, nhưng ngươi hẳn có thể nhìn ra gia đình nàng thuộc hàng phi phú tức quý, một tiểu thư danh môn khuê tú lại ở chung với một nam nhân, sớm hay muộn sẽ gây chuyện thị phi. Bản thân ta thì không sao, nhưng lại lo lắng cho thanh danh của nàng, nên mới tuyên bố với người ngoài rằng Uyển Tình là thê tử của ta. Vô Tình bọn họ đều biết nội tình, chẳng qua đã thành thói quen, Vô Tình lười sửa lại mà thôi, ngươi đừng loạn tưởng.”

Thích Thiếu Thương gật gật đầu, chỉ cần không phải thật sự Cố phu nhân là tốt rồi, “Uyển Tình cô nương với Bạch Sầu Phi quan hệ thế nào, bọn họ giống như rất quen thuộc?”

“Uyển Tình đã cứu Bạch Sầu Phi một mạng, hơn nữa không biết vì sao Bạch Sầu Phi thực thích nàng. Trâm cài trên đầu Uyển Tình do đích thân Bạch Sầu Phi làm, là ám khí cực kì lợi hại, đáng giá ngàn vàng, Bạch Sầu Phi không chút do dự cho Uyển Tình mười cây trâm.” Cố Tích Triều thở dài, nhớ tới nam nhân kia luôn kiệt ngạo tàn nhẫn lại để tâm đến một cô nương mảnh mai, thật không biết là tốt hay xấu. Bạch Sầu Phi, không phải cũng yêu thương Uyển Tình như muội muội chứ?

Hách Liên Xuân Thủy đi sau Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều, nheo mắt nhìn hai người hạ giọng trò chuyện, hắn hưng trí sờ sờ cằm, “Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều quan hệ dường như không giống như trên giang hồ đồn đại, xem ra hai người ở chung rất tốt, không có một phân giống với tử địch không đội trời chung a.”


Cố Tích Triều không biết vừa nói gì đó, Thích Thiếu Thương sắc mặt ngay lập tức đang u ám chuyển sang tươi tắn, cười hì hì kề sát Cố Tích Triều, lời nói nhẹ nhàng cùng y chuyện trò. Không đúng, thật sự rất không bình thường, Hách Liên Xuân Thủy dám thề với trời đất, vẻ mặt của Thích Thiếu Thương như thiếu niên đối mặt với ý trung nhân, lúc mâu thuẫn, khi lo âu, rồi vui sướng. Chẳng lẽ, là thế nhân đã hiểu lầm, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều căn bản không phải địch nhân, mà là tình nhân?

Hách Liên Xuân Thủy cả kinh, mở to hai mắt, không thể tin vào phỏng đoán của chính mình. Nếu hắn đoán đúng, vậy ba năm trước Cố Tích Triều thiên lý truy sát Thích Thiếu Thương rốt cuộc là vì cái gì, không phải là vợ chồng son cãi nhau đó chứ?

Một đôi bàn tay thon dài trắng nõn buông mành, Cố Uyển Tình rũ mi, vừa rồi thần sắc của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều và Hách Liên Xuân Thủy đều lọt vào mắt nàng. Đôi môi đỏ mọng cong lên khó lường, vừa mới bắt đầu đã có người nghi ngờ rồi, Cố ca ca, xem ra huynh chạy không thoát.