Đại Biến Thiên Nhai Chung Bất Hoàn

Chương 14

“Thích tiểu tử, ngươi giao túi gấm cho Xu Nguyệt đi.” Cố Khanh Trần là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí kì dị này, ý bảo Cố Xu Nguyệt tiếp nhận túi gấm trong tay Thích Thiếu Thương, “Xu Nguyệt, thuận tay điểm huyệt Thích tiểu tử cho ta.”

Cố Xu Nguyệt đi đến trước mặt Thích Thiếu Thương, lấy túi gấm từ tay hắn, áy náy nói: “Thích đại hiệp, đắc tội, xin thứ lỗi.” Nói xong đầu ngón tay chạy như tia chớp, điểm vài huyệt vị quanh thân Thích Thiếu Thương.

“Huyệt đạo của các ngươi một khắc đồng hồ sau sẽ tự động được giải, ta đi trước,” Cố Khanh Trần cười cầm lấy túi gấm Cố Xu Nguyệt đưa tới, thuận tay điểm huyệt Cố Tích Triều, không thèm nhìn ánh mắt căm tức của y, nói, “Tích Triều, đừng trừng mắt nhìn mẫu thân, con có bao nhiêu tâm tư chẳng lẽ ta không biết. Đúng rồi, sau này ở gần Xu Nguyệt, Thích tiểu tử ngươi tốt nhất khách khí với Xu Nguyệt một chút, nàng chính là người nhà vợ của ngươi.”

Vô Tình mở miệng kêu: “Cố tiền bối, vãn bối nói ra suy nghĩ của mình, xin người chờ một chút.” Ngữ khí có chút lo lắng, điều này khiến Cố Khanh Trần dừng cước bộ, hỏi: “Chuyện gì khiến Vô Tình tổng bộ nhất nhất bình tĩnh lại thất thố như vậy, ngươi nói đi.”

“Cố tiền bối đức cao vọng trọng, hẳn sẽ không phục tùng dưới chân bất kì thế lực phương nào, vậy vãn bối muốn hỏi người một câu, người tốn nhiều công sức như vậy không thể chỉ vì muốn tác hợp cho Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều, tiền bối mang ngọc tỷ và bản đồ đi, rốt cuộc muốn làm gì?”

“Vô Tình tổng bộ không cần vòng vo với ta, ta đã nói rồi, chuyện tình của Tích Triều và Thích tiểu tử chỉ là thuận tay mà thôi.” Cố Khanh Trần quay người lại, tựa tiếu phi tiếu nói, “Lúc Phó Tông Thư vẫn là Thừa tướng, đã lừa đương kim hoàng thượng mở khóa huyền thiết, hắn đã làm lại hai cái khóa khác giống như vậy. Một cái rơi vào tay người Liêu, một cái hẳn là ở chỗ Thái Kinh. Tình báo của ta cho biết, không tới nửa tháng nữa nhân mã sẽ tiến vào lăng mộ, nếu ta không mang theo mấy thứ này, lẽ nào muốn dâng lên tặng cho kẻ khác sao?”

Nghe vậy, Vô Tình cũng trầm mặc một trận, sau đó còn nói: “Cố tiền bối có thể giao nó cho gia sư, gia sư hẳn sẽ khiến tiền bối yên tâm?”

“Ngươi tin hay không thì tùy, chỉ cần mấy thứ này vào đến Biện Kinh, Thái Kinh sẽ biết ngay tức khắc. Đến lúc đó, hắn tấu lên Hoàng Thượng, Gia Cát Chính Ngã có thể trái lệnh không giao nộp mấy thứ này sao?” Cố Khanh Trần không chút che giấu sự khinh thường, trào phúng nói, “Đương kim hoàng thượng căn bản là bù nhìn, cái thứ đồ chơi này chỉ sợ còn thua kém một sợi lông của mỹ nữ nơi hậu cung, chỉ cần mỹ nhân buông lời ngon ngọt, hắn liền thưởng cho đại thần nào đó, ngươi nghĩ hắn sẽ xem trọng mấy thứ này sao?”

Vô Tình không muốn Cố Khanh Trần mang túi gấm đi, nhưng y căn bản không thể phản bác những lời của nàng, bởi đó là sự thật. Nhìn thấy Vô Tình không còn gì để nói, Cố Khanh Trần hài lòng cười cười: “Triệu Khuông Dận vì muốn lưu lại đường lui cho con cháu đời sau, cũng phải nhìn xem Hoàng Thượng tại vị là ai, muốn đương kim hoàng thượng phục quốc, quả là chuyện thiên hạ chê cười. Vô Tình tổng bộ ưu quốc ưu dân cứ yên tâm, ta cam đoan những thứ này tuyệt sẽ không rơi vào tay kẻ địch, khi Triệu gia chọn ra người phù hợp kế vị, ta sẽ trả lại. Bây giờ ta đi đây.”

“Mẫu thân, người đi thong thả.” Cố Xu Nguyệt hơi cúi người, hướng Cố Khanh Trần hành lễ cáo biệt. Cố Khanh Trần gật gật đầu, xoay người đi ra cửa điện, “A, suýt nữa thì quên.” Nhớ tới một chuyện rất quan trọng, Cố Khanh Trần quay đầu lại, nói với Thích Thiếu Thương, “Hỗn tiểu tử họ Thích, đợi ta xong việc, rảnh rỗi rồi, ngươi nhớ tìm ngày lành mang theo sính lễ đến cầu thân. Ta chỉ có Tích Triều là con trai, ta không thể để nó vô danh vô phận theo ngươi, danh hiệu Thích phu nhân này… ta miễn cưỡng có thể chấp nhận.” Vừa dứt lời, Cố Khanh Trần liền rời đi.


Cố Tích Triều gương mặt vẫn còn đỏ bừng, ánh mắt không bị khống chế liếc về phía Thích Thiếu Thương, chỉ thấy tên thổ phỉ kia ngoác miệng ngây ngô cười, cảm thấy có chút xấu hổ buồn bực, lại mang theo chút vui sướng. Thích Thiếu Thương ánh mắt to tròn đầy tình ý chân thành, càng nhìn càng thấy mị hoặc, Cố Tích Triều vội dời tầm mắt, trên mặt lại nóng hơn vài phần, có thể nướng được thịt nữa rồi. Lát sau, không nhịn được lại nâng tầm mắt, đối mặt với Thích Thiếu Thương tế tế mật mật, khóe miệng nhếch lên một chút, y hơi ngượng ngùng, còn tên kia có chút luống cuống cười rộ lên.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng nóng bỏng, khiến cho người bên ngoài quan sát cũng không khỏi cảm thấy thẹn thùng. Thân ảnh của Vô Tình lơ đãng rơi vào hai tròng mắt tối như đêm đen của Phương Ứng Khán, y không kịp phản ứng, cứ sững ra. Kỳ thực y biết tình cảm phức tạp mà Phương Ứng Khán dành cho y, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ kết hôn sinh tử với hắn, không biết nên đáp lại hay cự tuyệt, y thậm chí không rõ trong lòng mình đang nghĩ cái gì.

Dường như Vô Tình tổng bộ và Phương Ứng Khán cũng có gì đó bất thường, Hách Liên Xuân Thủy nháy mắt, ho khan một tiếng: “Khụ, ta nói Cố phu nhân… Không, Xu Nguyệt cô nương, nàng có thể giải huyệt cho chúng ta được chưa?”

Cố Xu Nguyệt lắc lắc đầu, “Không được, thủ pháp điểm huyệt của mẫu thân vô cùng xảo diệu, nếu ta tự tiện giải huyệt, các ngươi có thể sẽ gặp nguy hiểm.”

“Uyển Tình, ta muốn hỏi muội.” Cố Tích Triều vẫn quen gọi “Uyển Tình”, chớp mắt hỏi, “Lúc trước muội tiếp cận ta rốt cuộc là vì cái gì, Tam Trọng Dẫn có phải do muội hạ hay không?”

Cố Xu Nguyệt thân mình cứng đờ, nhẹ giọng nói: “Lúc trước, muội phụng mệnh mẫu thân tiếp cận huynh là vì huynh đang điên loạn, muội từng tu hành với thần y, nên mẫu thân muốn muội chữa khỏi bệnh cho huynh.” Cố Xu Nguyệt ánh mắt mơ màng, dường như đang hồi tưởng những gì đã xảy ra, “Hai năm trước, muội đã biết kế hoạch của mẫu thân, ban đầu nhận được thư người, người muốn chuẩn bị hết thảy cho thật tốt, nên muội đành phải hạ Tam Trọng Dẫn. Cố ca ca, muội biết một năm trước huynh đối với muội vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng huynh chưa bao giờ nói ra, trước sau như một cưng chìu muội.”

Cố Tích Triều cười cười, nói: “Ta từng nói qua, bất luận chúng ta có cùng chung huyết thống hay không, muội luôn là muội muội của ta, mà muội vẫn tận lực bảo hộ chúng ta, không phải sao? Chuông của Thiều Âm cho chúng ta không giống người thường, chuông đó nói rằng, chúng ta là con mồi của muội, vì vậy kẻ khác không thể giết chúng ta. Tử Ngưng đưa ra điều kiện đơn đả độc đấu, Thanh Âm bày Nghịch Thiên Thất Tuyệt Trận, khi Lục Liễu muốn giết ta đột nhiên xuất hiện tiếng chuông, trong đại điện Thiều Âm ra mặt nhắc nhở, thậm chí hai năm trước muội đã cho ta xem qua cấu trúc đại điện. Muội luôn luôn vì bảo hộ chúng ta mà tận lực cố gắng, Uyển Tình, ta chưa hề trách muội.”

“Cố ca ca…” Cố Xu Nguyệt rưng rưng mỉm cười, nàng dự tính thời gian không quá sai biệt, nói, “Cố ca ca, huynh thử cử động xem có được hay không?”

Mọi người nghe vậy đều thử giật giật thân mình, thời gian vừa vặn, huyệt đạo của mọi người đều được giải khai. Thích Thiếu Thương nói với Cố Tích Triều: “Chúng ta về Hội Tiên Lâu trước, Bạch Sầu Phi đang chờ chúng ta. Về trước rồi tính sau.”

“Một khi đã như vậy, chúng ta đi ra từ cửa sau.” Cố Xu Nguyệt đi đến vách đại điện, gõ một cái, giữa đại điện lộ ra một cửa vào, mọi người dọc theo thang lầu đi xuống, tiến vào địa đạo sâu thẳm, không biết đã đi bao lâu, đột nhiên trước mắt sáng ngời, họ đã tới được thụ môn bên ngoài lăng mộ.

Trên thụ môn vẫn treo những cái chuông rỉ sắt, Thiều Âm vẫn ôm chân ngồi ở vị trí cũ, vẫn hát ngân nga, nhưng ca từ không khiến người khác sởn tóc gáy nữa: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thụ tưởng hành thức, diệc phục như thị. Xá lợi tử, thị chư pháp không tương, bất sinh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung vô sắc, vô thụ tưởng hành thức, vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới. Vô vô minh, diệc vô vô minh tẫn, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tẫn. Vô khổ tập diệt đạo, vô trí diệc vô sở đắc. Dĩ vô sở đắc cố, bồ đề tát đóa, y bàn nhược ba la mật đa cố, tâm vô quải ngại, vô quải ngại cố, vô hữu khủng phố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh niết bàn. Tam thế chư phật, y bàn nhược ba la mật đa cố, đắc a nậu đa la tam miểu tam bồ đề. Cố tri bàn nhược ba la mật đa, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ nhất thiết khổ, chân thực bất hư. Cố thuyết bàn nhược ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết: yết đế yết đế ba la yết đế ba la tăng yết đế bồ đề tát bà ha.” Mọi người chú ý lắng nghe, thì ra Thiều Âm đang hát bài “Bàn Nhược ba la mật đa tâm kinh.”

Thành Dương Châu, Hội Tiên Lâu.

Lúc mọi người trở lại Hội Tiên Lâu, Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch sớm đã không thấy bóng dáng, Cố Xu Nguyệt thản nhiên nói: “Vương Tiểu Thạch trúng cổ độc là do Lục Liễu hạ, giải dược chỉ có nhân tài Lạc Thắng Cung có, mẫu thân hẳn là dẫn bọn họ đi rồi.”

“Như vậy không cần lo cho bọn họ nữa, hiện tại chúng ta bàn xem sau này nên làm thế nào.” Vô Tình ngồi trên ghế, vớt bọt trà, “Ta muốn về Lục Phiến Môn đem sự tình nói cho sư phụ, Cố tiền bối lấy đi mấy thứ kia thật không phải trò đùa, để xem sư phụ có chủ ý gì.”


Hách Liên Xuân Thủy nói: “Ta muốn quay về biên quan, vốn nói với phụ thân sẽ về trước ngày hai mươi, giờ cũng đã trễ mấy ngày rồi. Hồng Lệ, nàng thì sao?”

“Ta…” Tức Hồng Lệ nhìn nhìn Thích Thiếu Thương, nàng biết mình cùng hắn kiếp này vô duyên, cắn chặt răng nói: “Ta cùng Hách Liên đi biên quan, tuy rằng không biết Cố tiền bối sẽ xử trí các thứ kia như thế nào, nhưng biên quan chắc chắn sẽ không thái bình. Ta đi cùng, may ra có thể giúp đỡ chút ít.”

Lôi Thuần đến bên cạnh Cố Xu Nguyệt muốn nói gì đó lại thôi, sau khi nhìn thương thế không nhẹ của Địch Phi Kinh, khẽ nói: “Cố cô nương, Phi Kinh thương thế rất nặng, ta muốn đến chỗ thần y cầu y, xin cô nương nói giúp một tiếng.”

“Chuyện này dễ thôi, tỷ cầm khối ngọc giác này đến cửa thần y, giao cho người là được.” Cố Xu Nguyệt tháo ngọc giác treo ở bên hông, giao cho Lôi Thuần.

“Thích Thiếu Thương, ngươi có định làm gì?” Vô Tình hỏi, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều nếu đã xác định tình cảm, như vậy hắn còn có thể trở về không?

Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều nhìn nhau một hồi, đáp: “Chúng ta trước hết trở lại kinh thành, thế bá nhất định có rất nhiều điều muốn hỏi, ta lại phải quay về Kim Phong Tế Vũ Lâu bàn giao công việc, sau đó chúng ta phải đi tìm Cố tiền bối… Lão Bát, ngươi định làm gì?”

“Ta, ta đi theo Đại đương gia.” Mục Cưu Bình tuy rằng không rõ vì sao Đại đương gia lại cùng Cố Tích Triều thành ra như vậy, nhưng hắn vẫn sợ Đại đương gia ở cùng Cố Tích Triều sẽ chịu thiệt thòi, cho nên quyết định đi cùng.

Thích Thiếu Thương nghe vậy âm thầm khinh bỉ, lão Bát là đại ngốc. Hôm nào tìm cớ ném lão Bát quay về Liên Vân Trại.

“Nếu tất cả mọi người đều có dự định riêng, bây giờ chúng ta tự chuẩn bị.” Vô Tình đặt chén trà xuống, nhìn mọi người nói, “Đúng rồi, Phương tiểu Hầu gia, làm phiền ngươi đưa ta về phòng chuẩn bị một chút.”

Trước đại môn Hội Tiên Lâu vô cùng náo nhiệt, Cố Khanh Trần sớm phái người chuẩn bị xe ngựa chờ ở cửa, mọi người bận rộn, chỉ có Cố Xu Nguyệt đứng trước cửa, không bận bịu lo nghĩ gì. Bạc Tinh, một trong hai thị tỳ bên cạnh nàng đi đến, cúi người nói: “Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành.”

“Ta biết rồi,” Cố Xu Nguyệt tùy tiện gật gật đầu, nhìn Thích Cố hai người cách đó không xa, lẩm bẩm, “Bạc Tinh, ngươi có thấy bọn họ xứng đôi không?”

Bạc Tịnh nhìn theo ánh mắt tiểu thư, Thích Thiếu Thương đang cao hứng phấn chấn nói gì đó, đại thiếu gia trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ mà hạnh phúc, “Đại thiếu gia là thiên nhân chi tư, Thích đại hiệp cũng là quần long chi thủ, hai người đương nhiên xứng đôi.”

“Sao?” Cố Xu Nguyệt ban đầu chỉ lầm bầm lầu bầu, thật không ngờ Bạc Tinh lại trả lời nàng, kỳ quái nhìn về phía Bạc Tinh, chỉ thấy Bạc Tinh ánh mắt tán thưởng, vội thì thào, “Đầu tiên là mẫu thân tán đồng Thích Cố vương đạo, bây giờ Bạc Tinh cũng thấy hai người họ thực xứng, có thể nào trên thiên hạ ai cũng nghĩ vậy không nhỉ?”


Bạc Tinh không nghe rõ lời của tiểu thư, nghiêng đầu nói: “Bạc Tinh nghe nói, nhân duyên của đại thiếu gia, một phần cũng do tiểu thư se.”

“Đúng vậy, bất quá rất vất vả.” Cố Xu Nguyệt lại nhìn về hướng khác nơi Phương Ứng Khán và Vô Tình đang đứng, cắn môi nói, “Thích cố viên mãn, khi nào thì tới Phương Vô và Vương Bạch?”

“Cái gì Phương Vô, Vương Bạch, tiểu thư người đang nói gì vậy?” Bạc Tinh khó hiểu hỏi, tiểu thư cứ hay lẩm bẩm những lời kỳ quặc, “Tiểu thư, người rốt cuộc đầu đã va phải chỗ nào?”

Cố Xu Nguyệt nhìn Cố Tích Triều ngoắc nàng lên xe, vội bước tới, “Không nên, cái gì phải tới thì sẽ tới, nhân duyên không thể ép.”

“Tiểu thư, Bạc Tinh không hiểu.” Bạc Tinh nghi hoặc nhìn tiểu thư hưng trí bừng bừng, rất là buồn bực, “Cái gì tới mới được?”

Cố Xu Nguyệt không trả lời, chỉ hé miệng mỉm cười, chạy đến trước mặt Cố Tích Triều, hỏi: “Cố ca ca, đi chưa?”

“Đi, Uyển Tình mau lên xe.” Cố Tích Triều cười trả lời, Cố Xu Nguyệt gật gật đầu, vừa lên xe ngựa của bọn hắn đã nghe tiếng Thích Thiếu Thương.

“Tích Triều, đợi thế bá hỏi chuyện xong, ta về Kim Phong Tế Vũ Lâu bàn giao công việc, sau đó chúng ta đi tìm mẫu thân ngươi.” Thích Thiếu Thương đỡ Cố Tích Triều lên ngựa, nói, “Bạch Sầu Phi nhất định ở cùng một chỗ với mẫu thân ngươi, đợi thương thế của Tiểu Thạch Đầu khá hơn, ta sẽ đem chức lâu chủ trả lại cho hắn.”

Cố Tích Triều nhíu mày, trêu tức: “Lâu chủ Kim Phong Tế Vũ Lâu quyền cao chức trọng, ngươi thực sự định nhường cho kẻ khác, ngươi không muốn nó thuộc về Thích gia?”

“Ta vốn không phải là lâu chủ tốt, chẳng qua là do Tiểu Thạch Đầu nhờ vả, Kim Phong Tế Vũ Lâu cho tới bây giờ vẫn là của Tô gia, không thể thuộc về Thích gia được.” Thích Thiếu Thương biết người này ý xấu lại nổi lên, lấy việc chọc ghẹo mình làm niềm vui, “Huống chi, sau này chúng ta cứ cưỡi ngựa rong ruổi khắp nơi, từ thảo nguyên đến đại sơn, tìm một nơi thanh tịnh mà sống, không phải tốt lắm sao?”

“Không có khả năng.” Cố Xu Nguyệt nghe đến đó, nhịn không được cắt đứt viễn cảnh tương lai tốt đẹp của Thích đại hiệp, “Ngươi phải tới Thanh Dạ sơn trang cầu hôn, sau đó chờ mẫu thân giày vò. Mẫu thân người vẫn để bụng chuyện ngươi đắc tội với con trai người, ngươi cho rằng người sẽ dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy sao?”

Thích Thiếu Thương nghe vậy không khỏi trừng trừng nhìn Cố Xu Nguyệt. Sau đó nàng lè lưỡi nhìn hắn, nói: “Đúng rồi, Cố ca ca tám thành công lực có thể khôi phục, chỉ cần uống giải dược của Tam Trọng Dẫn và Lục Thế Minh Ước, nửa năm sau sẽ trở lại bình thường.”

Thích Thiếu Thương vui sướng nhìn Cố Tích Triều, nói: “Tích Triều, võ công của ngươi có thể khôi phục, như vậy ta sẽ không cảm thấy tội lỗi.”


“Ngốc tử, ta có trách ngươi sao?” Cố Tích Triều nhẹ nhàng mỉm cười, “Đi thôi, nếu không đêm nay sẽ phải lộ túc (ngủ ngoài trời) đó.”

“Thiếu Thương,” Tức Hồng Lệ giục ngựa đi tới, “Chàng bảo trọng, ta… ta phải đi, sau này còn gặp lại.”

Thích Thiếu Thương vuốt cằm, hướng mọi người sắp chia lìa chắp tay cáo biệt, “Vậy, chúng ta sau này còn gặp lại, cáo từ.”

Mấy chiếc xe ngựa lao ra khỏi thành Dương Châu, sau đó tách ra nhiều hướng, bụi mù xa xôi, không biết khi nào mới có thể tái ngộ.

Bạc Tinh nhìn tiểu thư đang cười quỷ dị, tò mò hỏi: “Tiểu thư trong mắt lại hiện lên tà ý gì vậy?”

“Nào có, tiểu thư nhà ngươi là kẻ ta ác vậy sao?” Cố Xu Nguyệt liếc Bạc Tinh, “Ta có lòng tốt nói cho Thích đại hiệp biết tám thành công lực của Cố ca ca có thể khôi phục mà thôi, cái gì mà tà ý hiện lên trong mắt chứ?”

“Thật vậy sao?” Bạc Tinh hoài nghi nhìn tiểu thư nhà mình, “lòng tốt” của tiểu thư thường thường làm cho người ta ăn không tiêu, a di đà phật, Thích đại hiệp ngươi nên bảo trọng.

Không để ý tới ánh mắt Bạc Tinh vô cùng hoài nghi nhân cách của mình, Cố Xu Nguyệt trong lòng dự định một ngày nào đó sẽ đến trước mặt Thích bánh bao nhắc nhở một chút, muốn Cố ca ca khôi phục võ công tất phải cấm dục, hắc hắc, chi bằng lúc bọn họ sắp động phòng thì nói ra? Cố Xu Nguyệt tâm tình cực tốt ngân nga hát: “Kiếm môn thùy khiên bích ngọc thông, thân thượng y sam tịch mịch hồng. Chấn đao báo quốc ý khí hùng, trí tửu hướng quân ngữ tòng dung. Đương niên thê nhiên nhất tiếu trung, khả liên tâm sự họa đồ không. Kim nhật túc mi thất trận tòng, định hứa tương tư thế thế đồng. Thân hóa yên vũ ngự thần long, trường độ thu sơn vọng phi hồng. Song song đạp tẫn thiên nhai lộ, bất đáo hoàng tuyền chung bất hoàn.”

Song song đạp tẫn thiên nhai lộ, bất đáo hoàng tuyền chung bất hoàn.* Có lẽ đây là nguyện vọng đầu tiên cũng là cuối cùng của Thích Cố hai người, nhưng Cố Khanh Trần hành tung khó lường, Lục Liễu cừu hận cố chấp, thế cục Tống Liêu ngày càng ác liệt, tương lai Thích Cố hai người không thể đoán trước, cuối cùng là quy ẩn, hay không lâu sau lại một lần nữa soạn nhạc truyền kỳ, tất cả còn là một ẩn số.

*Cùng nhau đi đến tận chân trời, chưa đến hoàng tuyền thì vẫn chưa tách ra

“Tích Triều, bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ không tách nhau ra nữa.”

“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi, Uyển Tình nói nếu ngươi biểu hiện không tốt, ta phải đạp ngươi ra đi kiếm người khác.”

“Ngươi dám!”

“Thích Thiếu Thương, ngươi nghĩa xem ta có dám hay không, thiên lý truy sát ta đều đã làm qua, còn có thể sợ ngươi sao?”


“Cố Tích Triều, có bản lĩnh ngươi đừng chạy, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào.”

Tương lai ra sao, chúng ta đều không thể đoán trước, ít nhất bọn họ bây giờ rất hạnh phúc, không phải sao?

—— Toàn Văn Hoàn ——