Đại Ác Ma, Tha Cho Em Đi!

Chương 13: Cho câu trả lời để....

Sau khi lau vết cắn ở môi anh, cô từ từ rời ra nhưng ai ngờ anh lại tấn công một cách lộ liễu,một tay anh đỡ qua gáy,một tay ôm eo,cứ như vậy,người cô quá sát người anh,sự ngại ngùng làm cô đỏ mặt,không khí nóng dần lên trong phút chốc.

Môi lưỡi dây dưa hòa vào nhau,chẳng hiểu sao cô không phản kháng mà cảm thấy khoái cảm,cô bị mre hoặc rồi ư? Chẳng lẽ yêu rồi? Không không làm gì có chuyện đó được .Cô tự nhủ

Một vài phút sau cảm nhận được người kia đã cạn kiệt dưỡng khí anh mới quyến luyến buông ra,quay người ôm chặt cô vào lòng,cằm tựa vào vai cô.

Mọi hành động của anh đều rất nhanh,còn chưa kịp nhận ra cô đã quá gần với anh.

Sau khi lấy lại được khí,cô lên tiếng:

-Không....không...nhất thiết phải gần thế chứ, chúng ta mới gặp thôi,anh nói.....yêu em có phải quá...khó tin không?

-Không cần để ý đến thời gian,anh yêu em,trả lời anh,em có yêu anh không.

Cô im lặng....

-Nói đi,không cần ngại.


-Mới một ngày,anh hỏi thế thì ai trả lời được.

Cô không từ chối mà nói vậy,có lẽ cô cần thời gian,mà anh sẽ cho cô thời gian đến khi nào cô có tình cảm sâu sắc với anh.

-Ukm,vậy từ từ rồi trả lời.

Cô nói giọng đáng yêu vì có chút ngại ngùng,cả nhà cô và Từ Ngọc mà nhìn thấy cảnh này thì chắc lấy điện thoại ra chụp cho nổ máy mới thôi.

( Đáng yêu ở đây với người khác giới nên nó đặc biệt vậy đấy,từ trước giờ cô đã yêu ai đâu,căn bản chưa ai như anh)

Cô gật nhẹ,mà không biết hôm nay làm sao lại e dè đến thế.

Anh ghé sát vào tai cô,hơi thở của anh làm nó nóng lên,bất giác anh cắn nhẹ vào nó làm cô kêu lên một tiếng

-Ưm

Sau khi biết mình có tiếng kêu kì lạ quá cô nhanh tay che miệng lại,thật xấu hổ mà anh cũng không thể tha sao?Chưa thấy ai vừa bá đạo,biến thái,lầy như anh.


Anh cười tà:

-Bảo bối,em nhạy cảm thật đấy,anh rất thích,mau cho anh câu trả lời để........

Anh cố kéo dài câu tỏ vẻ nguy hiểm,nhưng không nói hết anh chuyển chủ đề

-Bảo bối,xuống ăn thôi.

Anh bế cô lên:

-Anh làm gì vậy hả?Cô giãy giụa nhưng bất lực,sao anh lại khỏe đến thế chứ,huhu.

-Bế em xuống ăn.

-Không cần,em có thể tự đi,mà bảo bối cái gì.

-Ngoan nghe lời, em phải nghe theo anh mà,nhớ không.

Cô ko nói gì nữa,anh lại đánh vào lỗi sai của cô,có mỗi 1 chiếc xe đợi một thời gian chắc chết hại cô phải ở đây.

Nhưng cô đâu biết nó là cái cớ để bắt ép cô về đây ở cùng anh,để anh yêu thương chăm sóc.