Đặc Công Tà Phi

Chương 9: Chiến thần Thụy Vương

"Người nào, lại dám xông vào phủ tướng quân, cút xuống dưới ngay!" Sáu gã thị vệ bỗng chốc rút kiếm treo ở bên hông, ánh mắt tập trung đến một chỗ cành lá rậm rạp trên cây to, đồng thời quát lớn. Bọn họ vẫn thủ hộ ở trong sân, chưa từng rời đi nửa bước, người này lại dưới mí mắt bọn họ lặng yên không một tiếng động ẩn nấp trên cây, như vậy thì chỉ có một khả năng, võ công của người này cao hơn bọn họ rất nhiều!

"Buổi sáng tươi đẹp như thế, mà tính khí các vị cũng quá nóng nảy rồi. Như vậy không được, không được!" Thanh âm tà mị mang theo tiếng cười hài hước tràn ngập trong không khí, cây lá rậm rạp bị người dùng ngón tay nhẹ nhàng vén ra, đột nhiên thấy rõ ràng một tử y nam tử cổ áo và ống tay áo được thêu bằng màu vàng kim đang lười biếng nằm ở thân cây.

Hắn -- khuôn mặt trắng noãn, tròng mắt thâm thúy mê người, lông mày như vẽ, sống mũi cao thẳng, môi anh đào tuyệt mỹ. Mỗi đường cong trên mặt đều vô cùng tinh xảo, không chút tỳ vết nào, giống như là vị thần điêu khắc phải trải qua ngàn vạn năm, dốc hết tâm huyết mới điêu khắc ra một kiệt tác vĩ đại như thế.

Dung nhan tuyệt sắc chân chính, phải là dung nhan hoàn mỹ cùng phong tư tuyệt thế kết hợp, mà tên nam tử này hội tụ đầy đủ. Đầu tóc đen cũng không gò bó, chỉ dùng một sợi tơ màu bạc tùy ý buộc lại. Gió mát lưu luyến mà đến, vài sợi tóc của tử y nam tử nhẹ nhàng bay bay, cùng với đai lưng màu bạc đan vào nhau dây dưa nhảy múa, làm trên người hắn tỏa ra một cỗ quý khí bức người lại thêm mấy phần hơi thở mị hoặc mê người.

Kiếp trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đã gặp không ít mỹ nam, nhưng nàng vẫn phải thừa nhận, tên nam tử trước mắt vô luận là dung mạo hay phong thái, đều là người xuất sắc nhất . Đó là một loại vẻ đẹp có thể trong nháy mắt đốt cháy người khác, cũng là vẻ đẹp khiến vạn vật cam nguyện cúi đầu.

Trong nháy mắt thấy rõ ràng tử y nam tử, sắc mặt sáu gã thị vệ bỗng dưng biến đổi, sau đó đều quỳ một gối trên mặt đất. Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc quét một vòng qua sáu gã thị vệ, sau đó lại nhíu mày nhìn về phía nam tử trên cây. Đây là chuyện gì xảy ra? Vì sao bọn thị vệ cung kính với người này như thế? Chẳng lẽ hắn. . . Lai lịch không nhỏ?

"Tham kiến Thụy vương!" Đang lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt mờ mịt, thanh âm vang dội của sáu gã thị vệ đã nói cho nàng biết đáp án.

Thì ra là tử y nam tử tên là Hiên Viên Diễm, chính là Thụy vương của Long Diệu hoàng triều. Không chỉ có dung mạo có một không hai trong thiên hạ, mà còn là một thiên tài. Mười sáu tuổi liền lãnh binh xông pha chiến trận, lấy hai vạn binh lính đánh bại 10 vạn quân địch, từ đó uy danh hiển hách thiên hạ được mệnh danh là chiến thần. Bây giờ thiên hạ chia làm bốn, quân chủ của ba nước kia vẫn có dã tâm thống nhất thiên hạ. Nhưng vô luận là nước nào khai chiến, vẫn không dám xâm phạm lãnh thổ Long Diệu hoàng triều, nguyên nhân lớn nhất chính là vị chiến thần Hiên Viên Diễm này.

Thụy vương? Người trong hoàng thất? Vẻ lạnh nhạt trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn không mất, chỉ có lông mày hơi chau lại. Được rồi! Nàng thừa nhận Thụy vương này có một loại mị hoặc đặc biệt, mà loại mị hoặc này có lẽ đủ để cho bất kỳ một nữ nhân trong thiên hạ nào động lòng, chỉ là. . . Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng không nằm trong số đó. Sắc đẹp có thể làm cơm ăn sao? Rõ ràng, sắc đẹp nhiều lắm cũng chỉ làm người ta vui tai vui mắt mà thôi tuyệt đối không thể làm cơm ăn . Huống chi ai biết dưới sắc đẹp của hắn, có hay không ẩn giấu một tâm hồn mục nát đây?

"Đứng lên đi!" Hiên Viên Diễm lười biếng quét mắt nhìn sáu gã thị vệ, khóe miệng miễn cưỡng cười nói. Tiếp đến thân thể hắn đột nhiên nhảy lên, từ trên cây hạ xuống đất. Vô số ánh trên người hắn tỏa ra, nhưng ngay cả những ánh sáng có sáng ngời chói mắt thế nào, cũng không che đậy được phong thái của Hiên Viên Diễm.

"Thụy vương đại giá quang lâm phủ tướng quân, không biết là có việc gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm, cũng không thi lễ, ngược lại là đem cánh tay bắt chéo một cách ngạo nghễ, thanh âm không kiêu ngạo không tự ti mà hỏi. Thật xin lỗi, nàng là người đến từ thế kỷ hai mươi, cho nên không có cái thói quen hướng người hèn mọn hành lễ.

"Hí. . ." Sáu gã thị vệ đang đứng dậy nhất thời ra một ngụm lãnh khí. Đại tướng quân của bọn họ ở trong triều quả thật có địa vị hết sức quan trọng, nhưng thế cũng chưa với tới người địa vị tôn quý như Thụy vương. Cho nên cho dù là đại tướng quân gặp Thụy vương, cũng phải hành lễ, nếu không chính là phạm vào tội bất kính. Hôm nay tiểu thư lại dùng thái độ kiêu ngạo càn rỡ cùng Thụy vương nói chuyện, chuyện này. . .

"Nha đầu, ngươi cũng thật không phúc hậu. Hôm qua chúng ta rõ ràng hẹn ước hôm nay gặp mặt , ngươi lại ngủ trễ như thế mới rời giường, hại ta nằm ở trên cây đợi ngươi lâu vậy a! Ngươi xem một chút. . . Xiêm y của ta cũng bị sương sớm làm ướt rồi." Hiên Viên Diễm khóe môi xinh đẹp hiện lên một nụ cười, thân thể bỗng chốc nhảy đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Hí. . . Hí. . ." Sáu gã thị vệ lần nữa thở ra một hơi lãnh khí, tiếp đến bọn họ đồng thời móc móc lỗ tai, hai mắt khiếp sợ quét hướng Hiên Viên Diễm cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Thụy vương lúc nào quen thuộc tiểu thư như vậy? Còn có. . . Đây là Thụy Vương mà bọn họ từng biết sao? Người nào không biết Thụy vương dung mạo tuyệt sắc nhưng tính tình lại lãnh khốc như diêm vương, ở Long Diệu hoàng triều trừ đương kim thánh thượng cùng Dung thái phi ra, Thụy vương sẽ không đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt, chớ nói chi là chủ động cùng người khác nói chuyện? Nhưng hôm nay thái độ của Thụy vương với tiểu thư nhà họ lại. . .

"Thụy vương chẳng lẽ mắc chứng suy tưởng? Ta với ngươi rất quen thuộc sao? Ta có hẹn ngươi hôm nay gặp mặt sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt lông mày dựng đứng .

Hắn kêu mình là gì, nha đầu? Đêm qua trong rừng cây, mặt nạ nam tử thần bí kia trước khi đi từng ném lại một câu, hắn nói: nha đầu, ngày mai gặp nga! Chẳng lẽ. . . Thụy vương chính là mặt nạ nam tử thần bí hôm qua? Hắn thật đúng là âm hồn bất tán a, lại thật sự tự ý chạy tới cùng bản thân nàng gặp mặt?

"Hí. . . Hí. . ." Sáu gã thị liên tiếp thở ra lãnh khí. Không thể nào? Nghe thanh âm của tiểu thư căn bản cùng Thụy vương chính là người dưng, như vậy nói cách khác Thụy vương là cố ý tới làm quen với tiểu thư sao? Ông trời a, bọn họ không phải là đang nằm mơ chứ?

"Nha đầu, sẽ không mau quên như thế chứ? Cẩn thận suy nghĩ lại một chút nga?" Hiên Viên Diễm hơi nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nâng tóc đen tán loạn tại đầu vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm nhu hòa quỷ mị nói.

"Quả nhiên là ngươi?" Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng lui về sau hai bước, nhanh nhẹn tránh được ngón tay Hiên Viên Diễm muốn đùa giỡn tóc mình, trừng mắt lạnh lẽo về phía Hiên Viên Diễm. Mẹ nó, hắn là đang đùa giỡn mình sao? Vương Gia thì thế nào? Nàng căn bản là không coi vào đâu! Chỉ là hôm nay nàng là nữ nhi tướng quân Thượng Quan Hạo sủng ái như mạng, vốn cho rằng không thể làm khó Thượng Quan Hạo, nên mới vừa rồi không có một quyền đánh bẹp cái mũi của Thụy vương!

"Hư! Đây chính là thân phận kiêm chức tước của ta, chỉ có thể cho một mình nha đầu ngươi biết nga!" Hiên Viên Diễm nhếch môi cười, thậm chí còn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt chớp mắt vài cái.

“Tuyến ngu ngốc!" Thượng Quan Ngưng Nguyệt mắt trợn trắng, đỉnh đầu một đoàn quạ đen bay qua.

"Cái gì?" Hiên Viên Diễm móc móc lỗ tai, hắn không thể hiểu ý tứ trong lời nói vừa rồi của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Chỉ là từ nét mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn có thể đoán được cũng không phải là lời lẽ tốt đẹp gì. Quái? Hắn luôn luôn cho là mình học rộng tài cao, vì sao lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói lại làm hắn nghe không hiểu đây? Xem ra sau khi trở về phủ hắn phải học bổ túc kiến thức mắng chửi người!

"Các ngươi có biết lò rèn nào trong kinh thành có thủ nghệ tốt nhất không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chẳng thèm để ý tới Hiên Viên Diễm, một lần nữa trợn trắng mắt, sau đó dời bước đến trước mặt sáu gã thị vệ, biểu tình nghiêm túc hỏi. . .