Sau khi đưa dân chúng vào mái che bằng trúc tránh nắng, tinh binh Phi Báo quay trở về đội ngũ quân lính Bắc Dực.
Đệ tử Cái Bang hoặc tay nâng hoặc tay cầm hoặc ôm lồng hấp trong ngực, cười hì hì chạy vào trong những mái che nắng.
"Lão bá, người lớn tuổi rồi, mấy thứ bánh bao nhân thịt mỡ béo này không thích hợp cho người ăn đâu. Đây có bánh bao nhân nấm hương thanh đạm này, người nếm thử nhé?"
"Đại tẩu, tẩu muốn mấy cái bánh bao thơm ngát không? Đúng rồi, người đang mang thai, ra ngoài phải chú ý đến thân thể, nếu cảm thấy không thoải mái ở đâu thì nhất định phải nói kịp thời. Vương phi nhà chúng ta tinh thông y thuật, rất vui vì người mà cống hiến chút năng lực."
"Tiểu huynh đệ, ở đây có bánh bao nhân thịt dê, thịt heo, thịt bò, rau cần, nấm hương. Tất cả đều là bánh bao thơm ngát ngon miệng đó, muốn ăn cứ lấy, đừng khách khí!"
Trong mái che nắng, những đệ tử Cái Bang cầm lồng hấp tươi cười nhiệt tình, quan tâm săn sóc mời mọc, đổi lấy... Dân chúng Bắc Dực ngồi trên ghế, im lặng không nói, đầu hèn nhát cúi xuống nhưng trong mắt mang hận ý. Họ vô cùng hận chiến tranh, hận địch quốc bởi vì con trai của ông lão bảy mươi, phụ thân chưa kịp nhìn con trưởng thành, huynh đệ của phụ nữ có thai đều anh dũng hy sinh trên chiến trường trong trận chiến giữa Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần và Long Diệu vào bốn năm trước. Nếu không thể làm đại quân địch quốc đầu hàng, lãnh thổ Bắc Dực sẽ tùy lúc bị quân địch vô tình chà đạp. Bọn họ đã mất một người thân, không muốn mất thêm nhiều người hơn nữa bị mất mạng khi chiến đấu với quân địch.
Cho nên -- Hàng năm Tiêu thái tử đưa một khoản bạc để giải khốn cảnh nghèo khó cho bọn họ. Phó tướng Bắc Dực tìm đến cửa, bảo bọn họ giúp đỡ quân sĩ, không nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ liền đến mà không chút do dự. Vậy mà, kế hoạch làm đại quân địch quốc đầu hàng của Tiêu thái tử lại không thể áp dụng như dự định. Tiêu thái tử vẫn thua trong tay Thụy vương và Thụy vương phi của Long Diệu.
Thật đúng là: Băng dày ba thước, không thể tan chỉ trong một ngày.
Nỗi đau mất đi người thân làm bọn họ hận địch quốc, nỗi hận như băng dày ba thước đã ăn sâu bén rễ trong trái tim. Vì vậy, dù thân thể bọn họ loạng choạng sắp ngã, thể lực yếu đuối không thể đứng trên núi nữa, quân lính Long Diệu đã dựng mái che nắng cho bọn họ; thậm chí khi bọn họ đã ngồi trong mái che nắng, thuộc hạ của Thụy vương và Thụy vương phi hỏi han chăn sóc nhưng một chút cảm động phát sinh này không đủ để hòa tan mối hận kết thành băng trong sâu thẳm trái tim.
Một hồi nhiệt tình, đổi lấy sự lạnh lùng, vốn nằm trong dự liệu của đệ tử Cái Bang. Bọn họ nhún vai, miệng vẫn cười rất tươi, cầm, nâng, ôm lồng hấp trong ngực rời khỏi mái che nắng.
Nhìn dân chúng trong mái che nắng rồi liếc đại quân trên sườn núi và dưới chân núi của Thương Nguyệt, Tây Thần, bốn trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc cười tươi hơn, quay trở về bàn gỗ, ngồi xuống trong đội ngũ đệ tử Cái Bang, thích thú gặm bánh bao.
-- Dân chúng Bắc Dực, bất luận sự rào cản trong lòng các ngươi dày đến đâu; đại quân tam quốc, bất luận sự thù địch của các ngươi mạnh đến đâu, cuối cùng tất cả đều sẽ tan thành mây khói cả thôi.
Ăn xong, đệ tử Cái Bang bận rộn dọn dẹp một lúc, lau sạch nước thịt dầu mỡ rơi xuống mặt bàn, bỏ lồng hấp vào trong tủ gỗ; lò sắt, giỏ thức ăn, thớt gỗ cũng được cất dọn ngay ngắn.
Đỉnh núi bên trái nghiễm nhiên trở thành phòng bếp của một đại gia đình. Lúc này, trong gió phát ra tiếng bánh xe đẩy tay lăn "cồm cộp, cồm cộp". Các tinh binh Long Diệu rút xuống núi lúc trước đẩy một trăm chiếc xe đẩy tay đến đỉnh núi bên phải. Sau khi đặt một trăm chiếc xe xuống, quân Long Diệu lại rút lui.
-- Bọn họ... lại muốn giở trò quỷ gì thế?
Đại quân Bắc Dực quay đầu nhìn một hàng xe đẩy tay chở vô số xẻng sắt, khóe miệng, khóe mắt đều giật giật, không thể khống chế được.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử đứng dậy, mỗi người cầm lấy một chiếc xẻng. Đệ tử Cái Bang từ ngọn núi bên trái cũng nhanh chóng di chuyển đến ngọn núi bên phải, lấy chiếc xẻng từ trên xe xuống. Sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm và Vô Ngân công tử chia ra dẫn dắt một đội đệ tử Cái Bang tạo thành trận hình ba vòng tròn lớn.
Gió thổi qua, xẻng vung lên, nắng vàng rải rác, bụi đất tung bay.
Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và đệ tử Cái Bang vừa tán gẫu vừa đào đất dưới chân.
Về phần bốn trưởng lão Đông, Tây, Nam, Bắc và Ngân Lang, Thanh Báo cùng với chín mươi tư đệ tử Cái Bang đang đẩy một trăm chiếc xe. Tiếng bánh xe lăn "cồm cộp" vang theo gió không bao lâu liền rơi vào trạng thái yên tĩnh. Đông trưởng lão thả tay lái, nghiêng đầu nhìn binh lính Bắc Dực, tươi cười thương lượng: "Ta nói này huynh đệ, có thể tránh ra hai bên tạo thành một con đường để một chiếc xe đi qua không?" Người khác mặt nóng dán mông lạnh, còn Đông trưởng lão mặt cười đập tan mắt lạnh. Đông trưởng lão cười càng hiền hòa, binh lính Bắc Dực càng cảm thấy nụ cười này ẩn chứa dối trá, đối với bọn hắn mà nói là một loại châm chọc.
Vì vậy -- Đông trưởng lão vừa dứt lời, binh lính Bắc Dực hừ lạnh, đồng loạt tặng cho ông một cái liếc mắt sắc lạnh: "Ngươi nói nhường đường để đi qua?" Ánh mắt không phối hợp.
Đông trưởng lão bị gây khó khăn, quay đầu về phía sau, hô lớn: "Chủ tử, người ta không tránh đường, chúng ta không có đường để đi á!"
Trong nháy mắt, một bóng người màu tím xẹt qua chân trời như sao băng. Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn còn ở rất xa, giờ vai vác một chiếc xẻng lớn, mái tóc bay múa, đứng bên cạnh Đông trưởng lão. Tay trái nàng nắm chuôi xẻng, tay phải chống hông, hơi nghiêng đầu dịu dàng nói: "Thuộc hạ của ta học nghệ không tinh. Chỉ bằng vài công phu mèo cào của bọn họ thật sự không thể ôm một chiếc xe vừa dày vừa nặng bay qua đầu các ngươi như chim. Cho nên, ta nói các binh sĩ Bắc Dực, các ngươi hãy tránh qua hai bên tạo thành con đường đi!"
Dù nàng thương lượng rất nhẹ nhàng nhưng ngón út tay phải hơi nhích lên. Một luồng ánh sáng đỏ như mưa bay từ trong ngón út của nàng qua đỉnh đầu binh lính Bắc Dực đến chân núi. Sau khi cơn mưa ánh sáng biến mất, binh lính Bắc Dực bị nước ngầm cuốn lấy, không thể điều khiển tự động lui sang hai bên, nhường một lối đi.
Bị bao vây trên núi, binh lính Bắc Dực vốn cảm thấy cực kì uất ức. Hiện tại, bọn hắn lại như chiếc lá khô yếu ớt không ngăn được nụ cười của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khiến bọn hắn không thể không sử dụng vũ lực. Binh lính Bắc Dực giơ đao, quắc mắt trừng mi giận dữ nhìn nàng.
-- Đủ rồi, bọn hắn chịu quá đủ rồi. Bọn hắn tình nguyện lấy trừng chọi đá, mang theo một thân cứng cỏi đi phản kích. Cho dù cuối cùng bọn hắn đều tử vong tập thể cũng tốt hơn bị nhục nhã uất ức như trước mắt.
"Đất ở chân núi đã bẩn rồi, đừng làm bẩn đất trên núi nữa. Nếu không... phong cảnh xinh đẹp trên núi sẽ đau lòng gào góc vì không tìm được chỗ nào yên bình đấy." Nàng cười tươi hơn, nhả ra giọng điệu ngọt như hoa quế, chỉ có điều ý ở ngoài lời cũng vô cùng châm biếm, cực kì lạnh lẽo, đó là -- Đừng khiêu khích ta, lấy tính mạng các ngươi chỉ là một cái búng tay. Cho nên, các ngươi cần gì tự tìm đường chết, cố ý để máu mình nhuộm đỏ đất trên núi?
Ý ở ngoài lời của nàng, đương nhiên các binh lính Bắc Dực nghe hiểu. Nhưng lúc này bọn hắn đều mang quyết tâm "sĩ khả sát bất khả nhục" (kẻ sĩ có thể giết, không thể làm nhục), cho nên bọn hắn không thả đao xuống.
"Thu đao vào vỏ, mọi người lập tức tránh ra hai bên. Đây là quân lệnh, kẻ chống lại quân lệnh lập tức không phải là dũng sĩ trung thành với Bắc Dực." Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Hàn len lỏi vào trong lỗ tai binh sĩ Bắc Dực.
Tiêu Hàn vừa dứt lời, binh lính Bắc Dực không muốn mất danh hiệu trung thành, biết rõ rằng... sở dĩ Thái tử phải nói thế vì không muốn bọn hắn mất mạng, thế nên bọn hắn chậm rãi thu đao đưa vào vỏ.
Tiếng bánh xe lăn "cồm cộp" lại vang lên lần nữa. Một trăm chiếc xe đẩy tay lăn xuống dưới núi.
Ngoài Tiêu Hàn ngửa đầu nhìn trời, Dạ Dật Phong cúi đầu ngắm đất, trong lòng vô cùng phiền muộn than thở đã đoán được ý đồ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm thì binh sĩ tam quốc, bao gồm Địch tướng quân, Hàn tướng quân đều không hiểu ra sao, không biết sau khi ăn sáng xong, binh lính Long Diệu lại muốn hát tuồng gì.