Đặc Công Tà Phi

Chương 256: Hậu lễ tử vong

Gót sen nhún, tóc bay bay, bóng dáng Thượng quan Ngưng Nguyệt tựa như tia chớp màu tím, vẻ mặt kinh hãi đứng bên cạnh Hiên Viên Diễm. 

Lần trước, Diễm bị khói đen của Ma Quân xuyên qua cơ thể khiến tính mạng treo trên đầu sợi tóc. Lần này, nàng tận mắt nhìn thấy vô số khói đen tấn công ác liệt hơn trước, đồng loạt xuyên qua đầu Diễm. Tính mạng chàng sẽ không lại... Đôi tay nàng thấm đầy mồ hôi lạnh, nắm chặt cánh tay, đôi môi run rẩy hoảng sợ nói: "Diễm, chàng..." 

"Nguyệt nhi, yên tâm, ta không sao!" Hiên Viên Diễm nắm tay nàng, dịu dàng trả lời, đồng thời đột nhiên di chuyển khí lưu trong cơ thể. Một tiếng "vèo" vang lên, vô số khói đen từ trong đầu hắn vọt ra ngoài không sót lại chút nào. 

Bùm -- Khói đen bay vào một bụi cây, sau đó bắn trên mặt đất. "Phốc" một tiếng, vô số khói đen hợp lại, phun ra một ngụm máu xuống đất. 

Thấy Hiên Viên Diễm bình an vô sự, nàng nháy mắt, khóe môi không khỏi khẽ co giật, nói: "Chuyện này..." 

-- Chuyện gì xảy ra? Ma Quân hóa thành khói đen đã xuyên vào đầu Diễm, kết quả Diễm không bị thương chút nào, ngược lại... người bị thương đến hộc máu lại là Ma Quân? 

"Khụ, ta nói này Diễm..." Sương mù trong mắt ngọc tan đi, nàng kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm, khóe miệng giật mạnh hơn, hài hước nói: "Tiềm năng trong cơ thể chàng bùng nổ rất kịp thời nhỉ?" 

Hiên Viên Diễm khẽ cười, không đáp lại. 

Khi khói đen xuyên qua đầu hắn, một dòng khí lưu ấm áp chợt sinh ra trong cơ thể một cách khó lí giải. Khí lưu này không những không cho khói đen làm hắn bị thương mà còn quỷ dị bày hắn cách bức khói đen ra khỏi cơ thể. Hiện tượng khác thường như vậy, không nghi ngờ gì nữa, ngoài việc liên quan đến "Tiềm năng bộc phát" trong miệng ân sư thì thật sự không thể tìm ra nguyên nhân thứ hai có thể giải thích được. 

Tại sao trong cơ thể hắn bỗng bộc phát "tiềm năng" không tưởng? Đầu tiên tay trái có thể hóa không khí thành lửa rực, tay phải có thể hóa nước thành hàn băng, tối nay lại bạo phát ra một "tiềm năng" mới có thể chống lại sự tấn công của khói đen. Theo lí mà nói, sức mạnh kì lạ này bộc phát làm bản lĩnh mình trở nên cường đại hơn là chuyện tốt, nhưng vì sao ân sư lại cố ý không nói rõ cho mình, ngược lại dùng tiêm năng để giải thích, giấu diếm sự thật về sức mạnh này? Đến tột cùng, phía sau việc ân sư chữa thương cho mình ẩn giấu bí mật gì? Đến khi... tuồng ở Tây Thần này hạ màn hoàn mỹ, hắn phải liên lạc với Võ học thông, nói bóng nói gió hỏi bí mật của ân sư. 

Cùng lúc đó, phía đối diện -- Ma Quân bị thương, cười lên vô cùng dữ tợn. Hắn vốn tưởng rằng tà công mình đã tu luyện hơn nửa đủ để đối phó với sức mạnh cường đại của Ma châu, lấy mạng Hiên Viên Diễm, nào có ngờ vẫn không thể, chẳng lẽ... Đúng như Ma tịch ghi lại, tà công phải tu luyện đến tầng cao nhất mới có thể vượt qua sức mạnh của Ma châu, chống lại linh lực bảy màu của Linh Cung? 

Ma Quân vụt bay ra phía ngoài năm trượng, bay nhanh đến chỗ Tiêu Hàn. Hắn biết trước mắt mình không phải là đối thủ của hai người kia, vì vậy hắn bỏ qua bọn họ, định lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai để giết Tiêu Hàn, sau đó kéo Tiêu Hàn rời khỏi rừng cây. Đợi đến khi uống hết máu của Tiêu Hàn, luyện tà công đến tầng cao nhất rồi trở lại đòi mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm chưa muộn. 

Tốc độ bay của Ma Quân đã nhanh, tốc độ chặn lại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt còn nhanh hơn. Ống tay áo màu tím quét ngang, hào quang bảy sắc tạo thành bức tường mỏng cao ngất ngăn cản Ma Quân. Hắn không kịp phanh lại, đâm vào bức tường mỏng.

Một tiếng "rầm" vang lên, thân thể Ma Quân bị bắn ngược lại, nặng nề rơi trên mặt đất. Hắn chịu đựng tim gan đau nhức, lại hóa thành khói đen lần nữa. Vô số khói đen xoay tròn, bay lên trời, lấy lá xanh làm vũ khí bắn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm như mưa rào. 

Ống tay áo màu tím vung lên, bức tường bảy sắc biến thành ngàn ngôi sao băng lao đến những chiếc lá cây. HNTB.dđLQĐ

Ầm --  Ngàn ngôi sao băng biến mất, mà ngàn chiếc lá cây cũng tan thành tro bụi. 

Ma Quân biết đánh chính diện sẽ không có phần thắng nên hóa khói đen ẩn vào các thân cây lớn. 

Hắn ẩn vào cây, muốn đánh lén nhân lúc nàng và Diễm chủ quan sao? 

Đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt chứa đầy giễu cợt, nhìn cây cối xung quanh, cong môi vẽ lên một nụ cười lạnh: "Diễm, bên trong cây cối quá lạnh. Chàng nên giúp Ma Quân tránh cóng người, tăng thêm chút nhiệt độ." 

Nàng vừa dứt lời, tay trái của Hiên Viên Diễm đảo qua, không khí trong rừng lập tức hóa thành một hỏa cầu chói mắt. Sau đó, hỏa cầu chia thành vô số tiểu hỏa cầu bay vụt về phía cây cối xung quanh. Trong nháy mắt, những gốc cây biến thành những bó đuốc rực cháy. 

Khói đen không chịu nổi lửa mạnh hừng hực thiêu đốt. Một tiếng "bùm" vang lên, Ma Quân dập tắc toàn bộ lửa, đồng thời đập nát tất cả thân cây xung quanh, hiện ra chân thân ngã trên mặt đất. HNTB.dđLQĐ

Ma Quân lý ngư đả đỉnh (*), nhảy lên khỏi mặt đất, muốn tránh khỏi đánh nhau với Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, ý đồ rút lui -- 

[(*) Lý ngư đả đỉnh: Một động tác trong võ thuật, khi nằm trên mặt đất, dùng cả lực tay, chân và lưng để đứng dậy, (cái này xem phim võ thuật thì mọi người  thấy nhiều ấy). Nguồn: [email protected]]

Ngón tay lượn lờ hào quang bảy màu gảy nhẹ, nàng bắn chuẩn xác ba chiếc dược châm màu xanh, vàng, đỏ vào cổ Ma Quân. Cũng như Tư Đồ Kiệt, thân thể Ma Quân lập tức mềm yếu vô lực, lại ngã trên đất lần nữa. Sắc mặt hắn hoảng sợ tái mét, thử chống tay đứng lên, kết quả không thể nào làm được. Ma Quân vất vả cử động thân thể, chật vật nằm sấp trên mặt đất. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm nhìn nhau, bước đến trước mặt Ma Quân. Nàng lười biếng khoanh tay, cúi nhìn Ma Quân rồi giễu cợt nói: "Đại lễ cúi đầu bái tạ làm một lần là đủ rồi. Nếu làm nhiều quá, ngươi làm không ngại mệt nhưng chúng ta ngại nhìn đau mắt." 

Ma Quân không ngẩng đầu nhìn nàng. Thân là người Ma tộc, tuyệt đối sẽ không hèn mọn nhìn lên người khác, bởi đó là một loại nhục nhã còn khó thừa nhận hơn cả róc xương lóc thịt, thậm chí tử vong. Ma Quân dữ tợn nhìn chằm chằm mặt đất, cắn răng hỏi từng chữ từng câu: "Ngươi muốn gì?" 

Mặc dù cắn răng nghiến lợi nhưng trong đầu hắn có tám chữ bay cực nhanh: không chết cũng thương, khổ tận cam lai. Không chết cũng thương -- trước đây hắn tự gieo một quẻ. Lúc này, mình đã bị thương nặng, có phải đã chứng thực lời tiên đoán thứ nhất rồi không? Khổ tận cam lai -- hắn gieo trước khi đến đây. Cái gọi là khổ tận cam lai, chỉ khi nghịch cảnh bị đẩy tới cùng cực sẽ chuyển thành thuận cảnh. Vì vậy, lời tiên đoán đó nói rõ rằng sau khi không chết cũng thương, số mệnh của mình sẽ hóa hiểm thành an. Nhưng phải hóa hiểm thành an như thế nào? Hắn thực sự không nghĩ ra, chẳng lẽ... Hai người kia sẽ nguyện ý bỏ qua thù cũ sao? HNTB.dđLQĐ

Ma Quân đang suy đoán, lại bị lời nói tàn khốc của nàng biến mộng đẹp thành bong bóng xà phòng: "Ta muốn gì, trong lòng Ma Quân chắc hẳn rất rõ ràng, cho nên cần gì biết rõ còn hỏi? Ngươi đã từng thưởng cho Diễm nhà ta một phần hậu lễ tử vong trọn đời khó quên. Từ trước đến giờ, ta đây..." Nàng chậm rãi lơi tay, vén lọn tóc trên trán, cười nói: "Đương nhiên cũng nên đáp lại ngươi một phần hậu lễ tử vong, như vậy mới là công bằng với ngươi, không phải sao?" 

Lật tay, trên tay nàng có thêm một thanh chủy thủ, tiếp tục dịu dàng cười nói: "Trước tiên, ta sẽ phế võ công của ngươi, sau đó cắt đứt gân tay và gân chân của ngươi, cuối cùng sẽ từ từ chặt từng khúc từng khúc xương thịt ngươi. Phần hậu lễ tử vong này của ta, Ma Quân có hài lòng không?"