Đặc Công Tà Phi

Chương 218: Ôm cây đợi thỏ

Hoàng hôn sắp buông xuống, ánh tà dương đỏ quạch như máu. 

Từng chiếc lá xanh nhuộm màu son, vô số chạc cây được phủ thêm một tầng màu đỏ tươi, khiến cho rừng cổ thụ thẳng tắp chọc trời kiêu ngạo ít đi hai phần nhã dật, tăng thêm ba phần quyến rũ.

Xung quanh đều là những câu cổ thụ che trời, thế nhưng ở chính giữa rừng cây lại không thấy một gốc cổ thụ nào. Cả dải đất trống trải kéo dài dằng dặc, điều này chẳng có gì kỳ quái. 

Trên mặt đất trống trải bày ra một bộ bàn ghế bạch đàn đen khắc hoa văn. Trên bàn đặt một bộ ấm trà Tử Sa, khói trắng lượn lờ trên miệng ấm, hương trà nhàn nhạt quanh quẩn trong chén, điều này cũng chẳng có gì kỳ quái. 

Một nam tử mặc cẩm y màu cam ngồi trên ghế bạch đàn màu đen, tay phải nâng ly trà đượm hương, khẽ cúi đầu thưởng thức trà trong chén, chuyện này... vẫn chưa đủ kỳ quái. 

Vừa vặn trên mặt hắn lại đeo một cái mặt nạ. Cái mặt nạ kinh khủng này khiến người ta chỉ có thể nhìn mắt, lỗ mũi và miệng như dùng máu tươi nhuộm thành, làm người nhìn rợn cả tóc gáy, cái này có chút kì quái.

Sáu nam tử mặc hắc y đứng kề vai sau nam tử mặc cẩm y màu cam. Trên mặt bọn hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ. Đôi con ngươi của bọn hắn lộ ra bên ngoài mặt nạ tràn ngập nụ cười giả tạo, cùng nhìn chằm chằm  về phía đối diện, cái này càng thêm kỳ quái. DieendanLeQuyDon

Sáu nam tử mặc hắc y nhìn chằm chằm phía đối diện, nơi cách đó sáu thước có một trăm tên, bất luận là tuổi tác, chiều cao không tương xứng, đều đứng nghiêm thành mười hàng ngang. Mặc dù trên người một trăm tên này mặc vô số kiểu trang phục, trong tay cầm vũ khí đủ loại hình dáng, nhưng bọn họ lại có một điểm giống nhau: Gương mặt của bọn họ giống hệt nhau, đều không có chút huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy. Đôi mắt của bọn họ trống rỗng mê mang, khác hẳn với đôi mắt của người bình thường. Đôi mắt của người thường là đen trắng rõ ràng, nhưng đôi mắt một trăm nam tử này lại là màu máu đỏ. Chuyện này... không chỉ có kỳ quái, mà càng làm cho người ta có cảm giác quỷ dị. 

Một luồng gió mang theo hơi lạnh cuốn lấy một chiếc lá xanh, bay xuống trước mặt nam tử áo cam đang ngồi uống trà trên ghế bạch đàn. Cổ tay hời hợt nâng lên, ngón trỏ trái phất qua chiếc lá lướt trước mặt. Chiếc lá hóa thành tro bụi trong nháy mắt. Nam tử áo cam nhấp một ngụm trà, trong môi tràn ra ba chữ không có độ ấm: "Bắt đầu đi!" 

Giọng nói lạnh lẽo vừa ngừng, thân thể nam tử áo cam khẽ dựa vào thành ghế. Hắn đưa chén Tử Sa lên môi, đồng thời đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn về phía trước, cách đó sáu thước có trăm tên nam tử, bất luận là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy hay đôi mắt huyết sắc đều làm người ta có cảm giác cực kì quỷ dị. 

Mà lệnh của nam tử áo cam vừa thốt lên, thân thể sáu nam tử áo đen sóng vai đứng thẳng phía sau lập tức cúi xuống một cách vô cùng cung kính, đồng thanh nói: "Dạ, Môn chủ!". Ngay sau đó, thân thể sáu gã áo đen thẳng tắp, song chưởng vỗ một hồi hai nhanh ba chậm, hai nhẹ ba nặng. Sau khi vỗ xong, ngón cái và ngón trỏ của sáu gã áo đen đưa lên môi, huýt một tiếng sáo sắc bén rõ ràng. 

Tiếng huýt sáo vừa dứt, cánh tay một trăm tên nam tử vẻ mặt vô cảm, hai mắt trống rỗng mê mang bỗng giơ cao, khiến vũ khí trong tay bọn họ lóe lên ánh sắng lạnh chói mắt. 

"Sát!" 

Theo mệnh lệnh lạnh lẽo của sáu gã áo đen, trăm tên nam tử lập tức vung vũ khí trong tay, bắt đầu thi triển chiêu thức sắc bén tạo thành một trận chém giết. Trăm tên nam tử này là mười vị Chưởng môn võ công cao cường cùng với đệ tử của mười môn phái mất tích li kì trên giang hồ mấy năm gần đây ở Tây Thần quốc. 

Nhưng hôm nay, trăm nam tử này, đừng nói là biết những người khác, ngay cả bản thân mình bọn họ cũng không nhận ra. Bởi vì thần trí bọn họ đã bị sáu gã áo đen với thân phận là Hộ pháp Quỷ Chú môn  hoàn toàn khống chế rồi. Cho nên, sau khi sáu Hộ pháp Quỷ Chú môn lạnh lùng ra lệnh, trăm tên nam tử thần trí bị khống chế lập tức tiến vào trạng thái chém giết điên cuồng. 

Bọn họ dùng nhiều chiêu đoạt mệnh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ -- trừ bản thân ra, giết chết mọi người xung quanh. 

Dĩ nhiên người bọn họ muốn giết không bao gồm sáu Hộ pháp Quỷ Chú môn khống chế thần trí của họ, còn có nam tử mặc áo cam, cũng chính là Môn chủ Quỷ Chú môn. 

Đao kiếm đâm chém, gậy gộc nện xuống, xích sắt quấn quíu. 

Con chim vốn hạ xuống chạc cây nghỉ ngơi, lại bị sát khí dày đặc âm lãnh và mùi máu tanh nồng nặc làm cho kinh sợ, rối rít vỗ cánh bay lên cao, chạy trốn khỏi rừng cây. 

Từng luồng ánh sáng lạnh chợt lóe, máu tung tóe bắn ra. Trong nháy mắt đã có không ít người đầu lìa khỏi thân, phơi thây trên mặt đất lạnh lẽo, thê thảm không nỡ nhìn. 

Vài người còn sống vẫn đang điên cuồng chém giết. Bọn họ có bị gọt sạch mũi, có bị đâm mù mắt, có bị cắt mất lỗ tai, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không phát ra một tiếng kêu thảm thiết nào. Thần trí của bọn họ bị thao túng, bởi vậy nên bọn họ -- không hề cảm thấy đau đớn. Bất luận bị thương nặng, chỉ cần còn một hơi thở, chỉ cần chưa phơi thây trên mặt đất, bọn họ tuyệt sẽ không ngừng chém giết điên cuồng. 

Tà dương nơi chân trời là màu đỏ, cánh rừng máu chảy thành sông cũng là màu đỏ. Thời khắc này, ngay cả gió lạnh gào thét trong rừng dường như cũng chuyển từ trong suốt thành màu huyết tinh. 

Âm thanh đao kiếm chém vào trong máu thịt, âm thanh gậy gộc xích sắc đập vỡ xương cốt, âm thanh đầu rời khỏi thân rơi xuống mặt đất lạnh lẽo bao trùm lên cả vùng đất, mỗi một loại âm thanh đều làm người ta rợn cả tóc gáy.  

Vậy mà sáu Hộ pháp của Quỷ Chú môn lại không cảm thấy âm thanh này đáng sợ. Nhìn phía đối diện càng ngày càng nhiều người gục ngã mất mạng, lồng ngực bị thủng một lỗ lớn, dạ dày ruột máu chảy đầm đìa lòi ra bên ngoài, đôi mắt sáu Hộ pháp như được thưởng thức một bức họa tuyệt mỹ do một vị danh gia đại sư mất ăn mất ngủ vẽ ra. 

Về phần Môn chủ Quỷ Chú môn, "tu vi" của hắn càng thêm "siêu phàm nhập thánh". Máu người bắn tung tóe như mưa rào, đầu rơi tay rụng bay loạn xạ trong không trung. Dưới tình trạng thảm thiết như vậy, hai mắt cười thưởng thức cũng thôi đi, hắn lại còn liên tục đổ đầy nước trà vào chén, sau đó "mười phần nhã hứng" nhâm nhi trà. DieendanLeQuyDon

Cho đến khi --

Trăm tên nam tử điên cuồng chém giết, chín mươi chín người đã phơi thây trên mặt đất, chỉ còn lại một nam tử có võ công cao cường nhất, thương tích đầy mình nhưng còn sống. Lúc này một Hộ pháp mới huýt sáo một tiếng sắc nhọn, làm cho nam tử còn sống duy nhất này rơi vào trạng thái yên tĩnh lần nữa. 

Sáu Hộ pháp Quỷ Chú môn lập tức ôm quyền với Môn chủ, đồng thanh nói: "Chúc mừng Môn chủ, hôm nay lại thành công thu được một tên đủ tư cách trở thành con rối tang thi!"

Môn chủ Quỷ Chú môn chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó đặt chén xuống mặt bàn, lúc này mới lạnh lùng nói: "Dọn dẹp sạch sẽ những thi thể trên mặt đất."

"Dạ!" 

Sáu Hộ pháp cung kính đáp lại, lấy từ trong tay áo ra một bình sứ, tiếp đến hai chân bọn hắn bỗng di chuyển, đi đến những thi thể chất đống mất trật tự ở phía trước. Bọn hắn rải độc phấn trong bình sứ lên những thi thể, thực hiện hành động hủy thi diệt tích tàn nhẫn. Độc phấn này rải lên thi thể sẽ khiến thi thể hóa thành bột phấn trong nháy mắt. DieendanLeQuyDon

Mà trong lúc sáu Hộ pháp đang tiến hành hủy thi diệt tích, Môn chủ chậm rãi vuốt ve lòng bàn tay, trong môi phát ra tiếng nói lạnh lẽo một lần nữa: "Bốn người các ngươi có thể đi ra." 

Bốn tiếng "vụt" vang lên -- 

Bốn Hộ pháp Quỷ Chú môn đeo mặt nạ máu đỏ giống nhau, mặc hắc y xuất hiện trước mặt Môn chủ. Sau khi bốn Hộ pháp hiện thân, quỳ chân trên đất "bộp" một tiếng, giọng nói vô cùng kính sợ: "Thiên Tàn, Địa Sát, Tuyệt Hồn, Đoạn Phách tham kiến Môn chủ!" 

Môn chủ bưng chén Tử Sa lên, uống cạn toàn bộ trà trong chén, hai mắt lạnh lùng nhìn bốn người quỳ trên mặt đất: "Sự tình xảy ra như thế nào?" 

"Bẩm Môn chủ, bọn thuộc hạ còn chưa tra... tra được nguyên nhân một nam một nữ phá... phá hủy sản nghiệp của Môn chủ. Mỗi lần đợi đến khi bọn thuộc hạ nhận được tin thức, chạy tới nơi một nam một nữ hiện... hiện thân thì bọn họ đã biến... vô tung vô ảnh biến mất rồi." 

Thiên Tàn Hộ pháp cúi đầu, sợ hãi nuốt nước miếng, tiếp tục cà lăm trả lời: "Mà ngoại trừ nơi một nam một nữ chủ động hiện... hiện thân, bất luận bọn thuộc hạ tra như thế nào, trước sau đều không thể tra... tra được điểm dừng chân của bọn họ." 

Môn chủ bóp vỡ chén Tử Sa trong tay thành bụi phấn, ống tay áo phải quét ngang mặt bốn Hộ pháp quỳ trên mặt đất. Bốn Hộ pháp phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đồng loạt bay lên rồi nặng nề rơi xuống mặt đất lạnh lẽo phía sau. 

Môn chủ từ trên ghế đứng lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao lạnh lùng bắn về phía bốn Hộ pháp hộc máu rơi xuống đất: "Phế vật! Chủ động điều tra lại không tìm được điểm dừng chân của bọn họ, chẳng lẽ... các ngươi không biết ôm cây đợi thỏ sao?" DieendanLeQuyDon

Nếu không phải quãng thời gian này hắn có chuyện cực kì quan trọng muốn làm thì hắn đã sớm tự mình ra tay, hảo hảo giáo huấn một nam một nữ một lần lại một lần khiêu khích, phách lối đập hủy sản nghiệp của hắn rồi. 

-- Ôm cây đợi thỏ, có ý tứ gì?

Thân thể bốn Hộ pháp nặng nề rơi xuống nhưng không có ai lau máu tươi chảy xuống khóe miệng. Bọn hắn chịu đựng ngũ tạng phế phủ đau đớn, lại một lần nữ nhất tề quỳ lên, đôi mắt sợ hãi nhìn Môn chủ, giọng nói cung kính run rẩy: "Thuộc hạ ngu dốt, kính xin Môn chủ giải thích rõ ràng!" 

Vạt áo màu cam cuốn lên, Môn chủ Quỷ Chú môn biến mất tại chỗ trong nháy mắt, mà trong gió phía xa truyền đến giọng nói lãnh nhược băng sương của Môn chủ: "Bổn Môn chủ không cần thuộc hạ ngu xuẩn như heo, càng không muốn làm bẩn hai tay kết liễu tính mạng thuộc hạ ngu dốt. Nếu như các ngươi không thể hiểu thấu bốn chữ này, lập tức trực tiếp đào hố trong rừng, vùi mình tự chôn cất đi!" 

Sáu Hộ pháp hủy thi diệt tích xong xuôi, đầu tiên nhất tề hả hê liếc nhìn thân thể bốn đồng bọn bị ưu sầu bao phủ. Tiếp đến, một trong số sáu người nâng con rối sống sót, năm tên còn lại nâng bộ bàn ghế bạch đàn đen, lấy tốc độ sét đánh biến mất trong rừng cây tràn ngập máu tanh. 

Rừng cây lớn như vậy, trừ chín mươi chín vong hồn, chỉ còn lại bốn Hộ pháp Thiên Tàn, Địa Sát, Tuyệt Hồn và Đoạn Phách đang chán nản ngã ngồi trên mặt đất. 

--  Ôm cây đợi thỏ? Môn chủ nói bốn chữ này... Rốt cuộc có ý gì?

Vì không muốn tự mình động thủ đào hố, chôn sống chính mình trong rừng cây, bốn Hộ pháp cúi đầu, minh tư khổ tưởng suy nghĩ về bốn chữ "ôm cây đợi thỏ".

Mà trong lúc bốn Hộ pháp cúi đầu, trong lòng khổ sở suy nghĩ -- 

Hai chú chim bồ câu trắng bị buộc một ống trúc nhỏ dài giữa hai chân đang vỗ đôi cánh, bên trong ống trúc nhỏ nhét một lá thư, bay về hai hướng khác nhau. Hai chú chim bồ câu trắng đưa tin này là do mật thám ẩn núp ở Tây Thần quốc và Long Diệu quốc thả đi từ mười ngày trước. 

Vì vậy, giờ phút này một con bồ câu đưa tin bay về phía hoàng cung Thương Nguyệt quốc, con còn lại bay về phía hoàng cung Bắc Dực quốc.