Đặc Công Tà Phi

Chương 197: Gạt người là không đúng

Giữa vách núi giống như đao chém rìu gọt, phía dưới ba chữ lớn rồng bay phượng múa Sinh Tử Môn u ám, cửa đá cung điện vẫn đóng chặt như cũ, chỉ là ngay vị trí chính giữa cửa đá cung điện, xuất hiện thêm một cái lỗ thủng cực lớn.

Tên hộ pháp Sinh Tử Môn ngồi xổm trên mặt đất đang dùng bàn tay che hai lỗ tai lại, nghiêng đầu nhìn cái lỗ trên cửa đá, đồng thời lúc này bắp chân cũng rã rời, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.

“Hí...” Chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn còn lại, sau khi mũi hít mạnh một hơi sâu, cũng giương mắt mà nhìn cái lỗ lớn trên cửa đá.

Chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn bị giật mình sợ hãi, lại hồn nhiên quên rút dây thép màu bạc ra khỏi xương cằm đã bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt mài cắt, khiến máu tươi thê lương chảy xuống.

Bên ngoài cung điện Sinh Tử Môn mười tên hộ pháp đều kinh hãi đến, thì bên trong cung điện Sinh Tử Môn --

Sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn đeo trường kiếm sắc bén bên hông, sóng vai đứng yên, toàn thể cũng dường như bị kinh hãi, ánh mắt bọn họ trừng lớn giống như chuông đồng, miệng há ra quả thật có thể nuốt trọn hai quả trứng.

Cửa chính cung điện Sinh Tử Môn, ước chừng dày một thước.

Nhưng mà, cửa đá cung điện cứng rắn ước chừng dày một thước, lại yếu ớt dễ vỡ giống như giấy mỏng, bị tên nam tử áo lam cao lớn, dễ như trở bàn tay đục ra một cái lỗ lớn, mà lại còn là một cái lỗ hình người trông rất sống động?

Mà ở sau lưng sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn, là năm cánh cửa đá nạm vàng khảm ngọc đang mở rộng.

Bên trong năm cánh cửa đá nạm vàng khảm ngọc hoàn toàn mở rộng là từng hành lang dài có chiều rộng ước chừng bốn thước, chiều dài ước chừng mười thước, được trải năm tấm thảm với năm màu sắc rực rỡ.

Gót sen nhẹ nhàng di chuyển, vạt áo màu lam theo gió khẽ bay cuốn lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đứng ở trước mặt một tên hộ pháp Sinh Tử Môn.

Đầu khẽ nghiêng, đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị hoặc nháy mắt, trong đôi môi đỏ bật ra tiếng cười nhu hòa: “Xin hỏi... năm cái hành lang trước mắt, chúng ta nên đi vào hành lang nào mới có thể nhanh chóng nhìn thấy chủ tử của các ngươi, cùng chủ tử các ngươi thưởng thức trà nói chuyện phiếm đây?”

Lúc trước Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy xương trắng làm dây đàn, phổ tấu “tiên khúc trên trời” làm “đáp lễ”, khiến sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn đứng yên trong cung điện, không chỉ nghe thấy rất rõ ràng, hơn nữa càng nghe càng khiến mồ hôi lạnh toát ra khắp người.

Vì vậy, tiếng cười bật ra từ đôi môi đỏ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, càng dịu dàng lễ phép, da đầu sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn đeo trường kiếm bên hông, càng cảm thấy vô cùng tê dại.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, tên hộ pháp Sinh Tử Môn bị hỏi, đầu tiên là lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng, lúc này giọng nói khẽ run run trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

“Chủ tử chờ ở thư phòng đã lâu, năm cái hành lang ở phía sau chúng ta, đều có thể thông đến thư phòng của chủ tử. Mặc cho các ngươi đi hành lang nào, chỉ cần tới cuối hành lang, quẹo phải liền có thể nhìn thấy thư phòng của chủ tử.”

Ngón tay thon thon vén lên một vài sợi tóc trước trán, đôi môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đỏ mọng cong cong, tràn ra âm thanh càng thêm mị hoặc dịu dàng: “ Từ trước đến giờ hai người chúng ta đều có tinh thần mạo hiểm, thích hưởng thụ cảm giác kích thích huyết dịch sôi trào. Cho nên, xin hỏi một lần nữa, đi hành lang nào thì có tính khiêu chiến đây?”

Nghe thấy lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, vô luận là tên hộ pháp Sinh Tử Môn bị hỏi, hay là năm tên hộ pháp Sinh Tử Môn không bị hỏi, trong nháy mắt thân thể đều như hóa đá.

Ý giễu cợt trong lời của tên nam tử áo lam thấp hơn đã vô cùng rõ ràng rồi.

Hắn biết tất cả năm hành lang thông suốt đến thư phòng của chủ tử đều bố trí cơ quan nguy hiểm trí mạng. Chỉ là, hắn vốn không có nghĩa vụ phải hồi báo về việc cơ quan nguy hiểm trí mạng được bố trí với bọn họ!

Nhưng nếu kẻ địch đã thông minh thấy rõ nguy cơ, bọn họ cũng không còn cần thiết cố gắng che giấu. Ngu xuẩn che giấu, chỉ khiến ý cười giễu cợt trong mắt kẻ địch càng đậm hơn thôi.

Sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn che giấu cảm xúc hoảng sợ trong lòng, hai mắt đều đồng loạt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, miệng đồng thanh lạnh lẽo trả lời: “Mỗi một hành lang đều có tính khiêu chiến, bất luận lựa chọn đi hành lang nào, tuyệt đối sẽ khiến hai vị tràn đầy tinh thần mạo hiểm, hưởng thụ được cảm giác kích thích huyết dịch sôi trào.”

“Vậy thì, liền đi hành lang chính giữa này đi?” Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt thon thon chỉ về phía cánh cửa đá nạm vàngkhảm ngọc ở chính giữa, nghiêng đầu nhìn Hiên Viên Diễm nói: “Đợi chúng ta phẩm trà xong, lúc rời khỏi Sinh Tử Môn, nếu còn chưa cảm thấy mệt mỏi, vậy thì đi hết một lần tất cả bốn hành lang còn lại đi?”

“Đề nghị không tệ.” Hiên Viên Diễm mị hoặc nhún vai một cái, sau khi môi mỏng nở nụ cười đáp trả lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, lúc này mũi chân nhẹ điểm xuống đất, đồng thời cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi vào cánh cửa đá ở chính giữa.

Bên trong năm cái hành lang với chiều rộng ước chừng bốn thước, chiều dài ước chừng mười thước được trải năm tấm thảm với năm màu sắc rực rỡ --

Trên đỉnh điện được chạm trổ long phượng, khảm hơn mười viên dạ minh châu màu trắng tròn trịa, dùng để chiếu sáng.

Dưới ánh sáng màu trắng của dạ minh châu, vách tường ở hai bên trái phải hành lang cao ngất, chạm trổ vô số khổng tước với lông vũ chi chít màu sắc sặc sỡ, dáng vẻ trông rất sống động.

Có điều, hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm vừa mới tiến vào bên trong cánh cửa đá nạm vàng khảm ngọc, hai chân đạp trên mặt thảm sặc sỡ, bước chân thảnh thơi đi về phía cuối hành lang dài chừng mười thước phía trước, bỗng nhiên, hành lang dài chừng mười thước, chợt tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt, mùi thơm nhàn nhạt đến từ chính tấm thảm trải trên mặt đất.

Cùng lúc đó, tất cả sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn đeo trường kiếm sắc bén bên hông đều tụ tập lại ở bên ngoài cửa đá nạm vàng khảm ngọc, hai mắt âm u rét lạnh đồng loạt nhìn bóng lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cất bước thảnh thơi đi vào bên trong hành lang.

-- để cho hai người các ngươi phách lối cuồng vọng, đợi sau khi thân thể hai người các ngươi mềm yếu không có sức lực ngã xuống trên mặt đất, xem chúng ta thu thập các ngươi ra sao?

Phạm vi khuếch tán của mùi thơm nhàn nhạt càng ngày càng rộng, trong chớp mắt, thảm màu sặc sỡ trên mặt đất phiêu tán mùi thơm nhàn nhạt ra ngoài, không chỉ bao vây Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, còn tràn ngập từng cái ngóc ngách trong hành lang.

Bên ngoài cửa đá nạm vàng khảm ngọc, sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn mong đợi nhìn thấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm trúng tô cốt nhuyễn cân hương (thuốc làm tê liệt không cử động được), thế nhưng bọn họ lại không bị tô cốt nhuyễn cân hương ảnh hưởng chút nào.

Bọn họ vừa thảnh thơi đi về phía cuối hành lang, trong môi vừa phát ra tiếng cười hì hì, hai mắt tán thưởng bức tranh chạm trổ vô số khổng tước với lông vũ chi chít màu sắc sặc sỡ rất sống động trên vách tường hành lang.

Sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn nhất thời đều trợn mắt lên.

Xương sống sau lưng sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn bị gió lạnh quét qua, khí lạnh toát ra trên đỉnh đầu, trong lòng vô cùng hoảng sợ thầm nói: chuyện gì xảy ra vậy, tại sao hai người kia lại bình yên vô sự chứ?

Tô cốt nhuyễn cân hương đã bao phủ dày đặc, trong chớp mắt trúng tô cốt nhuyễn cân hương, thân thể hai người kia sẽ ngay lập tức mềm yếu vô lực, cả người sẽ phải giống như một đống bùn nhão, tê liệt ngã xuống trên mặt đất hành lang chứ?

Nhìn thấy tấm thảm phiêu tán tô cốt nhuyễn cân hương ra ngoài, thế mà lại vô ích với hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Một tên hộ pháp Sinh Tử Môn trong đó nhìn thấy, lúc này ngón tay đưa về phía tấm gỗ hình bầu dục nhô ra bên cạnh cửa đá nạm vàng khảm ngọc, dùng sức xoay.

Dưới ánh sáng màu trắng của dạ minh châu --

Bên trong bức tranh chạm trổ vô số khổng tước xinh đẹp trên vách tường ở hai bên trái phải hành lang, đột nhiên xuất hiện một tiếng động vang lên ầm ầm.

“Bích họa* khổng tước đẹp như vậy, thu hút ánh nhìn như vậy, thật là đáng tiếc!”

*bích họa: tranh vẽ trên tường

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghe thấy tiếng vang ầm ầm, đôi môi đỏ bật ra lời nói “tiếc hận”, đồng thời cúi đầu xuống, Die nd da nl e q uu ydo n ngón tay thon dài luồn vào trong ống tay áo màu lam.

Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, tiếng vang ầm ầm cũng lập tức biến mất.

Cùng với tiếng vang ầm ầm chợt yên lặng, bức tranh chạm trổ vô số khổng tước xinh đẹp trên vách tường ở hai bên trái phải hành lang, nứt ra vô số lỗ tròn nhỏ.

Vèo vèo vèo --

Bên trong vô số lỗ tròn nhỏ, bắn ra từng đợt ám khí dày đặc. Hình dạng của ám khí không giống nhau, chỗ tương đồng duy nhất chính là trên tất cả những ám khí này đều bôi lên một loại độc phấn khiến người ta mất mạng trong nháy mắt.

Ám khí được bôi độc phấn, bắn ra như mưa từ trên vách tường ở hai bên trái phải hành lang. Mục tiêu tập kích của ám khí dính độc, tất nhiên là chỗ hiểm trí mạng trên thân thể hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.

Mặc dù hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã uống thuốc bách độc bất xâm. Nhưng bọn họ chỉ cần sơ ý một chút, bị ám khí dày đặc bắn trúng chỗ hiểm trí mạng, cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết.

Mà trong nháy mắt ám khí dày đặc bắn ra, đồng thời sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn ở bên ngoài cửa đá nạm vàng khảm ngọc quan sát, trong hai mắt đều lộ ra ý cười âm trầm và dữ tợn.

Trừ phi hai người kia có bản lĩnh phi thiên độn địa (bay lên trời, trốn dưới đất), nếu không, gặp phải ám khí nhiều như mưa, tốc độ nhanh như gió giật như vậy, làm sao bọn họ có thể còn một con đường sống chứ?

Vậy mà sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn quan sát, trong mắt mới vừa dâng lên ý cười dữ tợn, rồi lại trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, huyết dịch trong người bọn hắn cũng trong nháy mắt e sợ đông cứng lại.

Tên nam tử áo lam thấp hơn lại hoàn toàn không thấy nguy hiểm khi ám khí tập kích, hắn...

Hắn lại lấy ra một cái dũa móng tay nhỏ màu bạc từ trong ống tay áo màu lam. Vừa bước đi thảnh thơi về phía trước, vừa cúi đầu dũa móng tay của hắn.

Hơn nữa, tên nam tử áo lam thấp hơn, mỗi lần dũa hết một móng tay, còn đưa móng tay hướng về phía dạ minh châu màu trắng trên đỉnh điện, ngửa đầu tán thưởng móng tay hoàn mĩ mà hắn dũa một phen.

Còn tên nam tử áo lam cao hơn, hắn coi như không nhìn thấy nguy hiểm khi ám khí tập kích.

Tên nam tử áo lam cao hơn đánh trả lại từng đợt ám khí dày đặc. Nhưng sự đánh trả của hắn, lại cũng chỉ là nhẹ nhàng đung đưa hai tay áo màu lam.

Vậy mà, chính động tác đung đưa hai ống tay áo không thèm đếm xỉa gì của nam tử áo lam cao hơn này, lại khiến tất cả các ám khí độc bay ra liên tục không ngừng từ trên vách tường ở hai bên trái phải hành lang đều tập kích một cách vô ích.

Mục tiêu của ám khí độc dày đặc kia, rõ ràng là chỗ hiểm trí mạng trên thân thể bọn họ.

Nhưng khi chúng nó đang bay đến chỗ hiểm trí mạng trên hai người kia, khoảng cách chừng hai mét thì toàn bộ lại đổi hướng, tốc độ lại càng nhanh hơn, bắn ngược vào trong vách tường ở hai bên trái phải hành lang.

Tiếng nổ mạnh ầm ầm ầm, liên tiếp vang lên.

Bích họa chạm trổ vô số khổng tước xinh đẹp trên vách tường ở hai bên trái phải hành lang, bị ám khí độc nhanh chóng bắn ngược trở về, gây chấn động khiến đá vỡ vụn bay tán loạn như mưa.

Cho đến khi --

Hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, lông tóc vô thương, bước đi thảnh thơi tới cuối hành lang.

Ở một đầu khác của hành lang, sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn ngây ngốc trừng mắt nhìn, lúc này mới nhấn vào cơ quan nhỏ trên của đá nạm vàng khảm ngọc, chấm dứt cơn mưa ám khí độc bên trong hành lang.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang cất dũa móng tay vào trong tay áo, bỗng chốc xoay người lại, đôi mắt ngọc xuyên qua hành lang dài chừng mười thước, nhìn sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn ở phía đối diện, giọng nói mười phần giễu cợt: “Đây chính là hành lang mà các ngươi nói có tính khiêu chiến, có thể làm người ta huyết dịch sôi trào?”

Hiên Viên Diễm cũng chợt quay người lại, đôi mắt đen nhìn sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn ở phía đối diện, âm thanh tràn đầy lạnh nhạt nói: “Gạt người là không đúng, nhớ từ bỏ cái tật xấu này nha.”

Sáu tên hộ pháp Sinh Tử Môn, không có một người nào đáp lại.

Bọn họ sởn cả tóc gáy, trong lòng chỉ là không ngừng lẩm bẩm: trận chiến độc khí dày đặc như thế, lại có thể đi qua một cách bình yên vô sự? Hai nam tử áo lam này... đến cùng có phải là người hay không?

Cuối hành lang, là một bức tường vàng son lộng lẫy.

Trên tường hoặc cao hoặc thấp treo nhiều bức họa, hiện lên trong bức họa cũng không phải là phong cảnh thiên nhiên đẹp đẽ gì, mà là các loài vật có độc khủng bố như rết, nhện, bò cạp, vân vân....

Nhìn dọc theo phía bên phải bức tường treo đầy tranh loài vật có độc, là một cánh cửa màu đỏ khảm một cái vòng sắt màu đen.

Trên cánh cửa màu đỏ chạm trỗ hai chữ thư phòng, hai bên trái phải cánh cửa, là hai tượng đá sư tử màu vàng với bộ dáng oai phong lẫm liệt, trong miệng mỗi con sư tử ngậm một viên dạ minh châu tỏa ra ánh sáng trắng chói lọi.

Ngay phía trước hai tượng đá sư tử màu vàng với bộ dáng oai phong lẫm liệt, là hai nam tử trung niên mặc áo đen đứng thẳng.

Nhìn thấy hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, lại bình yên vô sự thông qua hành lang ám khí, hai mắt đầy ý cười bước về phía thư phòng, vẻ mặt hai nam tử trung niên mặc áo đen cũng là khiếp sợ, khó có thể tin được.

Một nam tử trung niên áo đen trong đó, lập tức thúc giục nội lực thầm truyền âm -- bẩm môn chủ, hai người bụng dạ khó lường đã thông qua hành lang ám khí, sắp đến thư phòng của môn chủ.

Bên trong thư phòng, ánh sáng dạ minh châu chiếu sáng rực rỡ, ánh nến đỏ lay động --

Một cái bàn gỗ tử đàn được bố trí trải khăn màu hoa anh đào xinh đẹp, kề sát là chiếc ghế trúc màu xanh lá.

Trên bàn gỗ tử đàn đặt một khay bạc tròn, một bộ trà cụ sứ thanh hoa tinh xảo để ở trong khay, trong ấm còn tỏa ra hương trà khẽ lay động thấm vào ruột gan.

Vào giờ phút này, Dạ Dật Phong đang ngồi trên ghế trúc màu xanh bên cạnh bàn gỗ tử đàn.

Nội lực của Dạ Dật Phong vô cùng thâm hậu, ngay cả động tĩnh xảy ra bên ngoài cung điện Sinh Tử Môn cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng. Huống chi là toàn bộ động tĩnh xảy ra trong hành lang cách đây rất gần?

Hắn đương nhiên biết cơ quan có độc khí tô cốt nhuyễn cân hương cùng với ám khí độc dày đặc được bố trí trong hành lang không thể đủ để đoạt lấy tính mạng của hai người bụng dạ khó lường này.

Cho nên, đối với thuộc hạ ở bên ngoài thư phòng dùng nội lực truyền âm, Dạ Dật Phong cũng không có mảy may đáp lại.

Chẳng qua chỉ khẽ cúi đầu, lần lượt lấy ra ba cái ly trà sứ thanh hoa từ trong cái khay bạc, để một cái ly trà sứ thanh hoa đặt ở trước mặt mình, hai ly trà sứ thanh hoa khác đặt ở phía đối diện.

Đợi khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm hai mắt tràn đầy ý cười mị hoặc, dừng bước ở bên ngoài của thư phòng, đứng đối diện với hai nam tử trung niên áo đen.

Ngồi vào chỗ bên trong thư phòng với ánh nến đỏ khẽ lay động, lần lượt bày đặt ly trà xong, lúc này hai mắt Dạ Dật Phong mới nhìn về phía cửa thư phòng đang đóng chặt, giọng nói thoáng hiện chút lạnh nhạt: “Mở cửa, mời hai vị khách quý vào bên trong thưởng thức trà.”