Tay phải duỗi tới trước mặt Hiên Viên Diễm, kéo Hiên Viên Diễm ngồi xuống bên mép giường, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhỏ, đôi mắt ngọc cười chớp chớp nhìn Hiên Viên Diễm: Diễm, không phải ta giở trò xấu, là vận may của chàng không đủ!
Cánh tay trái Hiên Viên Diễm ôm chặt eo nhỏ mềm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lúc này đôi mắt đen mang theo mười phần ai oán nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: vận may ức hiếp ta, Nguyệt nhi nàng cũng không thể ức hiếp ta chứ. Đêm còn rất dài, đợi đến khi tới Tụ Anh sơn trang, nàng phải bồi thường cho ta đó.
Đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhịn không được cười khẽ, bàn tay trắng nắm lại thành quyền lập tức nhẹ đấm lồng ngực Hiên Viên Diễm, đôi mắt ngọc lưu chuyển dường như không tiếng động nói: nhìn trong đôi mắt chàng đầy ai oán, giống như bị ủy khuất gì lớn lắm, thật sự hoàn toàn thua chàng rồi đó. Được rồi, đợi đến khi tới Tụ Anh sơn trang, ta bồi thường cho chàng.
Đôi mắt ngọc ngậm cười không tiếng động truyền âm xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ bước đi tới vách tường bên trái Thính Tùng cư.
Trên vách tường bên trái Thính Tùng cư, là cửa sổ gỗ thông gió duy nhất.
Lúc này, một cánh cửa sổ gỗ thông gió mở rộng một nửa, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đến gần cửa sổ bằng gỗ tử đàn, chuẩn bị mở rộng cửa ra hoàn toàn.
Khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi đến chỗ cửa sỗ bằng gỗ tử đàn, đôi mắt đen Hiên Viên Diễm phóng ra ai oán cũng không có nhàn rỗi, hắn đi tới chiếc bàn trúc màu xanh biếc ở vị trí chính giữa Thính Tùng cư, trên bàn được xếp đặt một bộ trà cụ tinh sảo.
Hiên Viên Diễm đến trước bàn trúc, cổ tay trắng nõn bỗng chốc giơ lên, ngón trỏ phải thon dài chạm vào mặt bàn, rồi di động trên đó.
Trước đó Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở bên trong, đều nhạy bén nhận ra được có một người lặng lặng đứng thẳng ở ngoài cửa lớn Thính Tùng cư, một người toàn thân chứa đầy sát khí nồng đậm ẩn giấu độc khí.
Nguyệt nhi dụng độc như thần, thành tựu ở phương diện độc thuật của hắn cũng không coi là thấp, cho nên hắn và Nguyệt nhi cũng có thể đủ bị bắt giữ thì độc khí ẩn giấu lưu chuyển theo gió ở ngoài cửa Thính Tùng cư đang đóng chặt, cũng không phải là người bình thường có thể nghiên cứu chế tạo ra.
Mở mắt nhìn khắp lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, có năng lực tìm tới trong vòng hai ngày ngắn ngủi, và lại có người có thể nghiên cứu chế tạo ra độc khí cao siêu như thế, thì chỉ có người trong Sinh Tử Môn không chỉ am hiểu dụng độc, lại càng am hiểu chế cổ độc.
Có điều, cho dù là đệ tử Sinh Tử Môn hay môn chủ thần bí Sinh Tử Môn đứng yên lặng ngoài cửa lớn Thính Tùng cư đi chăng nữa, hắn và Nguyệt nhi cũng không tính mặt đối mặt "nói chuyện phiếm" với hắn, bởi vì…
Ngón trỏ Hiên Viên Diễm giữa lúc di động trên mặt bàn thì rút lại, vạt áo màu lam theo gió quỉ dị bay lên, trong nháy mắt, bóng dáng đã đến bên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang lười biếng bắt chéo hai tay đứng trước cửa sổ đã hoàn toàn mở rộng, đôi mắt ngọc xinh đẹp cười lưu luyến, nghiêng đầu lẳng lặng chờ đợi hắn đến.
Cùng lúc đó –
Môn chủ Sinh Tử Môn thúc dục nội lực bóp vụn tờ giấy trắng mỏng manh thành bột phấn, rải đầy xuống dưới chân, giữa bàn tay trái bỗng nhiều thêm một lọ sứ nhỏ màu đen.
Chỗ miệng lọ sứ nhỏ màu đen tuy được đậy kín bởi nút lọ, nhưng vẫn không ngăn được độc khí ngũ sắc từ chỗ khe hở nút lọ thoát ra.
Chỉ thấy môn chủ thần bí Sinh Tử Môn ngưng tụ nội lực mạnh mẽ ở lòng bàn tay phải, hướng tới gần sát lọ sứ đen.
Độc khí ngũ sắc thoát ra từ giữa khe hở nút lọ, màu sắc không chỉ càng ngày càng xinh đẹp, bên trong lọ sứ đen vốn yên lặng khác thường, bỗng nhiên truyền ra tiếng con trùng ngọ nguậy rất nhỏ.
Một trăm con thực nhục cổ vốn đang ngủ say trong lọ sứ màu đen, trải qua môn chủ Sinh Tử môn thúc dục nội lực, tất cả một trăm con thực nhục cổ đều thức tỉnh.
Thực nhục cổ, một trong những loại cổ độc kinh khủng của Sinh Tử môn.
Mỗi một con thực nhục cổ xinh đẹp, đều là từ mấy trăm con trùng độc vô cùng, qua một khoảng thời gian dài ở bên trong lọ được đóng kín, đợi khi chúng nó tự mình tàn phá ăn lẫn nhau, cuối cùng chỉ duy nhất còn lại một con sống sót.
Một con sống sót đó, lại được chăn nuôi bằng độc phấn và độc nước của Sinh Tử môn, cuối cùng trở thành thực nhục cổ vô cùng khủng bố.
Điều kinh khủng ở thực nhục cổ chính là một khi chúng nó tiến vào trong thân thể người, chúng nó sẽ không khiến người ta chết ngay, mà chậm rãi cắn nuốt thịt người, cho đến lúc qua một canh giờ, chúng nó mới có thể cắn nuốt sạch sẽ máu thịt của người trúng cổ.
Người trúng thực nhục cổ, cho dù nội lực của ngươi cao tới đâu, cũng không thể nào bức nó ra khỏi cơ thể.
Không những không thể bức thực nhục cổ ra, một khi ngươi cố gắng muốn thúc dục nội lực bức thực nhục cổ ra, thân hình thực nhục cổ liền nhanh chóng bành trướng, sau đó sẽ ở trong cơ thể người nổ thành mảnh vụn.
Nếu thực nhục cổ nổ thành vụn lưu tại trong cơ thể, như vậy người trúng thực nhục cổ sẽ càng chết thê thảm hơn lúc trước.
Bởi vì da thịt bản thân sẽ từ từ bốc mùi thối rữa, cho đến một tháng sau, cả người mới hóa thành một bãi máu hôi tanh, thoát khỏi sự hành hạ đau đớn dài đằng đẵng cực kỳ bi thảm này.
Môn chủ Sinh Tử Môn thức tỉnh thành công một trăm con thực nhục cổ vốn đang ngủ say, diendanlequydon trong nháy mắt lòng bàn tay phải mở lọ sứ ra, trong hai con mắt chứa đầy lệ khí ác độc lạnh lẽo.
Nếu không phải hai người trong Thính Tùng cư hoàn toàn triệt để khơi mào lửa giận của hắn, hắn cũng không muốn phải ban thực nhục cổ cho bọn họ đâu.
Phải biết rằng, mỗi một con thực nhục cổ trong lọ sứ đen, đều tiêu hao rất nhiều tâm huyết của hắn mới chế tạo thành. Một khi thực nhục cổ cắn nuốt sạch sẽ máu thịt hai người kia, thân hình chúng nó cũng sẽ nháy mắt hóa thành một bãi máu hôi tanh.
Nhưng mà không có cách nào khác, ai kêu hai người trong Thính Tùng cư kia, không đi trêu chọc người khác, cố tình không biết sống chết lại đến trêu chọc hắn chứ?
Vì để sự tức giận trong lòng được phát tiết một cách thống khoái, nên hắn phải trừng phạt hai người rắp tâm mưu đồ này thật tốt. Hắn…cũng chỉ có thể vô cùng không muốn hy sinh trăm con thực nhục cổ quý giá này.
Một tiếng ầm vang lên, chân trái môn chủ Sinh Tử Môn nhanh chóng nâng lên, một cước đá văng cửa Thính Tùng cư. Cửa lớn Thính Tùng cư kiên cố sụp đổ rầm rầm trong nháy mắt, môn chủ Sinh Tử Môn tựa như mũi tên nhọn nhảy vào bên trong Thính Tùng cư.
Ngay lúc cổ tay trái môn chủ Sinh Tử Môn giơ lên, chuẩn bị thúc dục nội lực đánh văng nút lọ sứ đen ra, thả một trăm con thực nhục cổ kinh khủng, để chúng nó đồng thời tiến vào bên trong thân thể hai người trong phòng thì –
Môn chủ Sinh Tử Môn lại phát hiện, trong Thính Tùng cư ngoài bản thân hắn ra vốn không có người thứ hai tồn tại.
Hóa ra, lúc môn chủ Sinh Tử Môn tức giận đạp cửa mà vào thì trong chớp mắt đó, hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng tăng nhanh tốc độ rút khỏi Thính Tùng cư.
Bàn tay môn chủ Sinh Tử Môn bóp chặt lọ sứ đến nỗi gân xanh ứa ra, nếu không phải trong lọ sứ là trăm con thực nhục cổ không dễ gì nuôi được, mà trước đó nếu thực nhục cổ không tìm được máu thịt để cắn nuốt, thân thể nó sẽ hóa thành một bãi máu hôi tanh, thì giờ khắc này, lọ sứ đen chắc chắn vỡ thành bột phấn hòa vào trong gió đêm xao động.
Trước khi hắn một cước đá văng cửa Thính Tùng cư, hắn vẫn nhạy bén cảm giác được hơi thở hai người rất nhỏ, chứng minh rằng hai người kia có bên trong Thính Tùng cư.
Vậy mà, đợi sau khi hắn phá cửa Thính Tùng cư, hai người kia lại biến mất không thấy đâu. Trong Thính Tùng cư chỉ có một cánh cửa sổ, cho nên không thể nghi ngờ, hai người kia là từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài.
Hai người kia rốt cuộc là ai, khinh công cao hơn hắn thì thôi, nội lực lại càng lớn hơn hắn.
Hai người kia không chỉ trong chớp mắt lặng yên không một tiếng động nhảy ra bên ngoài, khiến hắn ngay cả một chút bóng dáng rút lui cũng không bắt được.
Hơn nữa, bọn họ từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài, thế nhưng còn thúc dục nội lực vô cùng hùng hậu đóng lại cửa sổ vốn đang mở ra, khiến hắn ngay cả một tiếng cửa sổ đóng cũng không nghe được.
Lửa giận trong đôi mắt môn chủ Sinh Tử Môn đốt cháy hừng hực, bàn tay phải bỗng vung mạnh về phía cửa sổ đang đóng, cửa sổ bằng gỗ tử đàn trong nháy mắt rơi vào kết cục bị phá vụn.
Ngay lúc môn chủ Sinh Tử Môn chuẩn bị đề khí từ chỗ cửa sổ đuổi theo thì đôi mắt hắn bỗng vô tình quét qua chiếc bàn trúc màu xanh biếc ở vị trí chính giữa Thính Tùng cư, trên bàn được xếp đặt một bộ trà cụ tinh sảo.
Trên mặt bàn dường như có khắc chữ, là hai người kia rời khỏi, đặc biệt lưu lại chữ cho hắn sao? Môn chủ Sinh Tử Môn kiềm chế xúc động muốn đuổi theo, bóng dáng vèo một cái bay đến bên cạnh chiếc bàn trúc xanh biếc.
Trên mặt bàn vốn bóng loáng như gương, bị Hiên Viên Diễm dùng lực để lại ba hàng chữ.
Hàng chữ thứ nhất: bằng hữu, chưa được chưởng quỹ khách sạn cho phép, tùy tiện làm hư hao cửa sổ khách sạn, đây chính là một loại hành vi thô lỗ không có đạo đức nha. Chưởng quỹ khách sạn Duyệt Lai thật sự rất vô tội, ngươi cần phải bồi thường tổn thất cho chưởng quỹ khách sạn. truyên chỉ đăng trên diendanlequydon
Hàng chữ thứ hai: bằng hữu, trong lòng ngươi muốn đuổi theo sau, chúng ta hoàn toàn hiểu. Có điều, cho dù người đuổi theo cũng là lãng phí khí lực vô ích, bởi vì ngươi không có khả năng đuổi theo được chúng ta.
Nước trà trong ấm trên bàn, là chúng ta đã ngâm cách đây không lâu, phỏng chừng bây giờ còn ấm đấy. Ngươi vẫn nên ngồi xuống, thưởng thức nước trà ấm thơm ngát, làm tiêu tan sự phẫn nộ chứa trong lòng đi?
Hàng chữ thứ ba: bằng hữu, nếu ngươi thật sự không muốn thưởng trà để nguôi giận, liền đứng bên cửa sổ bị ngươi thô lỗ làm hư hao ngẩng đầu ngắm ánh trăng đi.
Bởi vì, giữa màn trời sắp xuất hiện kỳ cảnh trăm năm khó gặp, nếu ngươi không may mắn bỏ lỡ kỳ cảnh mỹ lệ trăm năm khó gặp này, chúng ta cảm thấy thật tiếc cho ngươi đó.
Sau khi xem xong ba hàng chữ Hiên Viên Diễm dùng nội lực hùng hậu lưu lại trên mặt bàn, môn chủ Sinh Tử Môn nghiến răng ken két, nếu lúc này vén lên miếng vải đen che mặt, như vậy thì…
Lộ ra khuôn mặt hắn hung ác vặn vẹo đến mức tận cùng, nếu bị một đám người nhát gan trông thấy, đám người đó nhất định phát tác bệnh tim ngay tại chỗ, sớm đi đến địa ngục đưa tin cho Diêm La vương.
Một tiếng rầm vang lên dữ dội, dường như cảm giác được huyết dịch xông thẳng lên não nhanh chóng phun trào, thân hình môn chủ Sinh Tử Môn gần như muốn bùng nổ, không chỉ có một chưởng làm vỡ nát chiếc bàn trúc màu xanh biếc mà Hiên Viên Diễm lưu lại chữ viết trên đó, còn có một chưởng làm vỡ nát chiếc giường lớn tinh sảo bằng gỗ tử đàn trong Thính Tùng cư.
Bị tiếng nổ mạnh liên tục ở lầu ba làm bừng tỉnh, lão chưởng quỹ khách sạn Duyệt Lai khoác y phục lên mà đến, hai chân vô cùng run rẩy đứng ngoài cửa lớn Thính Tùng cư, giọng nói vừa lắp bắp mà vừa sợ sệt hỏi: "Ngươi ngươi ngươi… ngươi là ai vậy, ta rốt cuộc có có… đắc tội ngươi sao, vì sao ngươi phải khiến cho Thính Thính… Thính Tùng cư thành … một đống hỗn độn như vậy?"
"Nêu không muốn chết, lập tức cút cho ta." Âm thanh môn chủ Sinh Tử Môn nghiến răng nghiến lợi rít gào vừa dứt, lão chưởng quỹ bị dọa sợ đến hồn phi phách tán thật ra rất muốn cút, nhưng còn chưa có cút xa khỏi đây, trong hai mắt lão chưởng quỹ một mảnh tối đen liền ngất ở tại trên hành lang bên ngoài.
Từng bước từng bước từ từ di động, mỗi bước môn chủ Sinh Tử Môn bước ra, trên sàn đá cứng rắn trong Thính Tùng cư liền lưu lại những dấu chân lõm xuống rất sâu.
Sau khi đạp không ngừng trên mặt sàn đá cứng rắn trong Thính Tùng cư làm lưu lại dấu chân, cả người môn chủ Sinh Tử Môn phẫn nộ phóng ra sát khí rét lạnh, đứng ở tại cửa sổ gỗ đã không còn nguyên vẹn, chân chân chính chính đến trước cửa sổ lớn đang mở rộng.
Môi mỏng môn chủ Sinh Tử Môn phẫn nộ gần như muốn phun máu tươi, đầu đang đau nhức gần như muốn liều mạng đập vào vách tường ngẩng lên nhìn trăng sáng treo cao giữa màn trời ở phía đối diện.
Đợi, giữa màn trời kỳ cảnh xuất hiện trăm năm khó gặp, nếu hắn không may mà bỏ lỡ, bọn họ sẽ cảm thấy tiếc hận cho mình sao?
Có mà thay mười tám đời tổ tông hắn! Hai người thần bí này không rõ lai lịch, đến tột cùng lại muốn dấy lên đợt âm phong quỷ lãng long trời lở đất như thế nào ở Thương Nguyệt quốc a?