Đặc Công Tà Phi

Chương 164: Đồn đại

Mỗi tay Nam Cung Tuyết Y nắm một viên ngọc màu xanh. Trong viên ngọc có hình một con rồng màu vàng kim, ngạo nghễ ngẩng cao đầu, tư thế uy vũ như muốn bay lên trời.

Linh khí mạnh nhất ở Linh Cung là vũ khí của Thánh Đế, Lục Dao Cầm.

Xếp thứ hai là vũ khí của người nối nghiệp Thánh Đế sau này, Huyết Tỳ Bà của Thánh Chủ. Mà xếp thứ ba, chính là viên ngọc Nam Cung Tuyết Y đang cầm.

Hắn vận linh lực khởi động linh khí trong lòng bàn tay – Ngọc Kim Long.

Ánh vàng lấp lánh, vô cùng chói mắt. Rồng vàng bên trong viên ngọc đột nhiên cựa mình, vọt lên không trung.

Hai con rồng dung hợp làm một, sau đó biến thành một tấm mạn che chắn trước mặt 20 vị hộ pháp. Vô số hạt linh lực đỏ như máu, mạnh mẽ đánh vào mạn che.

Mạn che rung động kịch liệt, các hạt linh lực xoay tròn, bọn chúng cứ không ngừng đâm vào mạn che, die»n。dٿan。l«e。&^%qu»y。d«on nhưng không thể nào xuyên qua nó, đánh vào 20 người phía sau.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thấy tình hình như thế hơi cau mày, ngón tay uyển chuyển càng nhanh hơn, linh lực phóng ra cũng cường hãn hơn.

Tiếng tỳ bà lạnh lẽo vô cùng, biến không khí thành những lệ quỷ vô hình chốn địa ngục, hung ác tập kích mạn che.

Cùng lúc đó, cuồng phong gào thét mang theo sát khí nồng đậm, cuốn theo bụi đất mờ mịt, tất cả đều đánh tới mạn che.

"Không ổn rồi!" Nam Cung Tuyết Y cảm ứng được đầu tiên, một giọt mồ hôi lạnh trên trán lặng lẽ rơi xuống, die»n。dٿan。l«e。&^%qu»y。d«on mệnh lệnh: "Mọi người mau vận linh lực, truyền linh lực từ hắc hỏa lệnh sang Ngọc Kim Long."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không từ từ chơi đùa nữa mà đã phát động toàn bộ linh lực trong cơ thể nàng rồi. Mà linh lực của nàng qua Huyết Tỳ Bà lại càng tăng lên nhiều, Ngọc Kim Hoàn của hắn không thể chống cự nổi.

Trong lòng âm thầm đếm ngược số mười, mạn che mà hắn dùng Ngọc Kim Long tạo ra, sẽ bị linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt phá tan tành.

Nếu nó nát rồi, vậy hắn và 20 hộ pháp sẽ bị linh lực từ tiếng tỳ bà tập kích, rơi vào kết cục chết không toàn thây.

Hiện tại chỉ có một biện pháp, chính là dung hợp hắc hỏa lệnh và ngọc kim long, tạo ra bức tường vô hình rắn chắc, rồi nhờ đó thoát khỏi nguy hiểm.

"Vâng!" 20 Địa hộ pháp vội đáp, giọng nói hơi run rẩy, đồng thời lập tức nắm chặt hắc hỏa lệnh, kết hợp với ngọc kim long của Nam Cung Tuyết Y.

Dung hợp hai thứ này, là một hành động vô cùng mạo hiểm.

Bởi lẽ, khi thực hiện bọn họ phải vận dụng toàn bộ linh lực trong cơ thể. Như thê, bọn họ sẽ không còn linh lực để ngăn cản dư âm của sự dung hợp hắc hỏa lệnh và ngọc kim long.

Nhưng mà bây giờ, bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào khác rồi.

Nếu dung hợp sẽ phải chịu dư âm của nó mà lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng, nếu không dung hợp sẽ bị uy lực của Huyết Tỳ Bà đánh cho thành bột phấn.

Tóm lại một là lục phủ ngũ tạng bị thương, hai là mất mạng trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Ngay cả con kiến còn ham sống, huống chi là con người? Chỉ cần là một người bình thường, nhất định cũng sẽ lựa chọn bảo vệ tánh mạng, mà không phải là lựa chọn chết không toàn thây.

Oanh -- một tiếng nổ kịch liệt vang lên, mạn che bị uy lực của Huyết Tỳ Bà đánh cho nát bấy. Nó bị phân ra thành các mảnh nhỏ, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

Ngay lúc này, đột nhiên lại có một bức tường vô hình đúng lúc ngăn trước đoàn người Nam Cung Tuyết Y.

Luồng khí lưu thoát ra từ Huyết Tỳ Bà chạm vào bức tường khí, giống như lò xo bắn trở lại. Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn thấy trong thời gian ngắn không có cách nào công phá qua bức tường không, híp mắt kéo dây cung.

"Phụt --" Thân thể của Nam Cung Tuyết Y và 20 hộ pháp lung lay sắp đổ, khóe miệng hộc ra máu tươi.

Nam Cung Tuyết Y cố gắng nuốt trở lại trong bụng, tay nắm chặt Ngọc Kim Long, vẻ mặt tái nhợt, khẽ phun ra một chữ: "Rút!"

"Dạ!" Các vị hộ pháp đồng thanh trả lời, một tay cầm hắc hỏa lệnh, tay còn lại che ngực đau đớn, khó khăn kìm nén máu tươi trong cổ họng xuống.

Mấy tiếng vèo vang lên, bọn họ điểm nhẹ mũi chân một cái, vạt áo bay bay trong gió biến mất khỏi tầm mắt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị nhếch môi, nở nụ cười xinh đẹp, mắt nhìn về phía bọn họ biến mất, dùng tường khí làm che chắn, sau đó nhanh chóng thi triển khinh công thoát đi.

Tiếp, nàng lại nhìn máu tươi bọn họ phun ra trên mặt đất, ý cười càng rõ rệt.

Theo việc bọn họ rút lui, bức tường vô hình cũng dần tản ra, uy lực của nó dần yếu đi.

Nếu hiện tại nàng tiếp tục tấu đàn, tường khí sẽ lập tức tan rã. Còn nếu cưỡi Huyết Bàng Vương đuổi theo, cũng không phải một việc khó.

Nhưng mà, nàng không định lãng phí thể lực đuổi theo giết bọn họ. Họ làm như vậy cũng vì phụng lệnh của Thánh Đế, Thánh Đế mới là kẻ đầu sỏ gây nên.

Làm cho nàng khó chịu như thế, sau này nàng nhất định sẽ thanh toán.

Về phần khi nào thanh toán, đương nhiên là lúc linh lực trong cơ thể nàng đột phá đến cực hạn, đến Linh Cung tìm thuốc.

Nàng quay người, đi đến trước mặt Hiên Viên Diễm.

Tay trái nàng thân mật ôm tay phải Hiên Viên Diễm, chớp đôi mắt ngọc, cười ôn nhu nói: "Diễm, chúng ta có thể trở về Ảo Ảnh Cung rồi."

Hôm nay nàng và Diễm sẽ chuẩn bị đi đến ba nước khác tìm dược liệu. Nhưng mà trước khi đi, hai người phải về Ảo Ảnh Cung một chuyến, chuẩn bị các vật phẩm cần thiết.

Ví dụ như bản đồ tường tận về ba nước Thương Nguyệt, Bắc Dực và Tây Thần, ví dụ như lương khô ăn dọc đường, ví dụ như bí mật tìm kiếm ba môn phái lớn.

"Ừ!" Hiên Viên Diễm nghiêng đầu, tay hướng tới vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Hắn nhẹ nhàng phủi đi những hạt bụi trên vai nàng, nắm tay nàng đi tới chỗ Huyết Bàng Vương.

Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói có thể trở về Ảo Ảnh Cung, Huyết Bàng Vương ngoan ngoãn hạ thấp người.

Đợi đến khi mọi người và Cầu Cầu lên hết, Ngốc Bảo mạnh mẽ vỗ cánh, thân thể bay vụt lên không trung. . .

Gió nhẹ man mác thổi vào vùng đất đầy cây cối xanh tươi. Sau buổi trưa, mặt trời vẫn đỏ rực.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng lên cao, cả vùng đất như khoác lên mình tấm lụa mỏng màu bạc. Tiếng nước từ núi cao chảy xuống tấu lên một khúc nhạc say đắm.

Thời gian như thoi đưa, mây dần trôi, trăm hoa đung đưa khoe sắc, cùng với lá cây xanh mướt . . .

Chớp mắt đã là một tháng sau --

Trong một tháng này, Long Diệu Hoàng Triều xảy ra nhiều chuyện. Các lão bá tính tha hồ tán gẫu lúc trà dư tửu hậu, vui vẻ cười to.

Nghe nói -- nửa tháng trước, chẳng biết tại sao Thụy vương và Thụy vương phi cãi nhau, kết quả trong cơn tức giận Thụy vương phi mang tất cả đồ cổ tranh chữ, danh kiếm bảo đao, đi cầm đồ.

Sau đó Thụy Vương mặt lạnh tanh mang theo số lượng ngân phiếu kếch xù đi khắp các tiệm cầm đồ lớn nhỏ ở Long Diệu Hoàng Triều mới chuộc đồ vật về.

Nghe nói -- mấy ngày trước, đại tướng quân Thượng Quan Hạo đột nhiên ôm bàn cờ chạy đi Thụy vương phủ tìm Thụy vương đánh cờ, kỳ nghệ của Thụy vương xuất thần nhập hóa, tổng cộng thắng 30 ván, đánh cho đại tướng quân không còn một mảnh giáp.

Đại tướng quân mặt khó coi trở về phủ, lòng tự ái bị tổn thương, Thụy vương phi đau lòng cha, lập tức trừng mắt trách cứ Thụy vương.

Nói Thụy vương chỉ biết đánh cờ không chịu nhường tướng quân chút, hại tướng quân mất hết thể diện. Vì thế Thụy vương phi tức giận thu thập quần áo trở về phủ tướng quân ở.

Về sau, Thụy vương mang vẻ mặt đau khổ đến cổng phủ tướng quân, xin lỗi Thụy vương phi vô số lần mới được tha thứ, thành công nghênh đón vương phi về phủ.

Còn nghe nói – tình cảm của hai người tốt hơn lúc đầu, sáng sớm hôm qua nổi hứng sóng vai nhau đi dạo hoa viên, chụm đầu thân mật vẽ tranh.

Sau khi phê duyệt tấu chương, Long Diệu Hoàng bất thình lình mang rượu ngon đi Thụy vương phủ tìm Thụy vương đối ẩm, đúng lúc hai người đang nồng tình mật ý nên bị bỏ lơ.

Long Diệu Hoàng tức giận nói: Thụy vương và Thụy vương phi mải mê vẽ tranh, mạo phạm long uy, phạt hai người trong vòng ba tháng không được phép ra vương phủ, đóng cửa chậm rãi vẽ tranh.

Sau ba tháng, nếu nộp đủ hai trăm bức tranh, tranh vẽ làm Long Diệu Hoàng vừa lòng, mới được giải trừ cấm túc. Nếu không tiếp tục phạt cấm túc ba tháng, từ từ vẽ tranh. . .