Đặc Công Tà Phi

Chương 162: Bí Mật của Linh Cung

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khẽ, tiếng cười như chuông bạc, vô cùng dễ nghe. Nhưng mà ý giễu cợt trong nụ cười này, sát khí mạnh mẽ trong đôi mắt đẹp lại khiến không khí chung quanh trở nên lạnh lẽo.

Không thèm hỏi nàng có vui hay không đã tự chủ trương nghênh nàng về Linh Cung, hành động này làm nàng cực kỳ khó chịu.

Cái này cũng thôi đi, nhưng ý định thanh tẩy trí nhớ của nàng càng làm cho nàng không thể tha thứ.

Dĩ nhiên, nếu bọn họ quang minh chính đại thắng nàng, sau đó thanh trừ trí nhớ. Như vậy nàng không còn gì để nói, chỉ có thể trách mình tài nghệ không bằng người, mặc người chém giết.

Nhưng không, bọn họ ngầm sử dụng quỷ kế, ý đồ biến Diễm trở thành con rối, lấy tính mạng chàng uy hiếp nàng. Việc làm hèn hạ vô sỉ như thế, càng khiến nàng tức giận hơn.

Tôn chỉ của nàng là người không phạm ta, ta không phạm người; người nếu phạm ta, hoàn trả gấp bội.

Bọn họ khiêu khích nàng lâu như vậy chắc cũng đủ rồi. Hiện tại. . . Đến phiên nàng, đã đến lúc nàng tiến hành đáp lại sự khiêu khích của bọn họ một cách "lễ phép" đi?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, 19 hộ pháp của Linh Cung lập tức nắm chặt tay.

Thân là một trong những hộ pháp, Độc Tiên Mộng La Yên giả cũng xiết chặt tay.

Thứ trong tay nàng và thứ trong tay những hộ pháp khác giống nhau như đúc.

Nghe được lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Nam Cung Tuyết Y mím môi, hai mắt bình tĩnh không gợn sóng,d$dl%qdkì thực trong lòng lại vô cùng khổ sở. Nàng đã nói rất rõ, bọn hắn có hai con đường để lựa chọn.

Một: nếu thức thời thì chủ động đào mộ tự nhảy vào. Như thế, bọn hắn còn có thể toàn thây.

Hai: nếu phản kháng, như vậy nàng sẽ ra tay. Đã như vậy, bọn họ sẽ chết không toàn thây.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ơi là Thượng quan Ngưng Nguyệt, ta thừa nhận Thánh Đế là có tư tâm.

Người tiếp ngươi về Linh Cung là vì ngươi có thể cứu vớt Linh Cung khỏi nguy hiểm. Nhưng. . . Ngươi hoàn toàn không biết, ngươi là Thánh Đế vừa có thể cứu vớt Linh Cung, đồng thời còn là bảo vệ chính ngươi.

Mẫu thân của ngươi, cũng chính là Thánh Chủ tiền nhiệm một lòng cho rằng: người của Linh Cung không được yêu người ngoài, đây thực ra chỉ là quy củ Thánh Đế đời thứ nhất lập ra nhằm bảo vệ huyết thống cao quý của Linh Cung.

Nhưng mà Thánh Chủ không biết đằng sau việc này còn cất dấu một bí mật.

Nếu như ngươi chết sống không chịu về Linh Cung, cứng rắn ở lại Long Diệu Hoàng Triều, chung sống với Thụy vương Hiên Viên Diễm, như vậy. . . Ngươi cũng sẽ giống như Thánh Chủ, tuổi còn trẻ đã hương tiêu ngọc vẫn.

Ngươi trở về Linh Cung tiếp nhận đế vị có thể cứu vớt Linh Cung là một bí mật. Ngươi ở lại Long Diệu Hoàng Triều sẽ sớm hương tiêu ngọc vẫn cũng là một bí mật.

Ngoại trừ Thánh Đế, chỉ có ta mới biết bí mật này, nếu ta nói cho ngươi biết, có lẽ ngươi sẽ lập tức về Linh Cung tiếp nhận đế vị. Nhưng. . .

Thật đau đầu, đau đầu chết đi được! Bởi vì ta đã đồng ý Thánh Đế, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không. . . Ta nhất định phải cất dấu bí mật này.

"Nam Cung Tuyết Y, nghĩ kỹ chưa?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt tươi cười, nhướng mày, lười biếng nói: "Là các ngươi tự kết liễu, hay là để ta tiễn các ngươi đoạn đường cuối?"

"Tự sát, ta không xuống tay được. Để ngươi ra tay, lại sợ làm bẩn tay ngươi. Cho nên. . ." Nam Cung Tuyết Y che giấu suy nghĩ trong lòng, nhàn nhạt trả lời: "Ngươi có thể từ bi thả bọn ta một con đường sống không?"

"Xin lỗi, không thể! Khiêu khích người của ta, phải tiếp nhận trừng phạt. Nếu không ta không thể nào hả giận, trong lòng sẽ khó chịu."

Nàng cười khóe môi tạo thành một hình cung xinh đẹp, chỉ tay vào ngực mình nói: "Vì giảm bớt phẫn nộ trong lòng, chỉ có thể để các ngươi chết sớm đầu thai sớm."

"Ngươi đã không muốn thả một con đường sống, mà ta lại không muốn xuống hoàng tuyền." Nam Cung Tuyết Y vén tóc, cười nhạt nói: "Xem ra. . . Chúng ta chỉ có thể nỗ lực, thử xem ta có thể chạy thoát khỏi tay của ngươi hay không?"

Nam Cung Tuyết Y nói hết, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười càng lớn hơn, nàng không đáp lời mà là trực tiếp duỗi tay đến dây Huyết Tỳ Bà.

Cùng lúc đó, 20 vị hộ pháp cũng nhanh chóng vào tư thế chiến đấu.

Chỉ thấy mỗi người đều cầm một lệnh bài màu đen, chính giữa lệnh bài khác hình ngọn lửa, vô cùng sinh động.

Tất cả bọn họ duỗi tay cầm lệnh bài hướng về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ đặt tay lên dây cung chứ chưa động, thấy tình cảnh này nàng híp mắt quét một vòng 20 tấm lệnh bài trong tay những tên hộ pháp.

Đối với việc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng không cảm thấy xa lạ, bởi vì trong trí nhớ mẫu thân để lại cho nàng có hình ảnh của tấm lệnh bài này.

Hắc hỏa lệnh -- chính là linh khí mà Linh Cung trao cho các Địa hộ pháp, nếu chỉ sử dụng một tấm hắc hỏa lệnh thì khó mà chống cự được uy lực của Huyết Tỳ Bà.

Nhưng mà, nếu là 20 hộ pháp cũng sử dụng, như vậy không chỉ làm tăng uy lực gấp bội cho những cái khác mà còn tập hợp lại tạo thành một cỗ lực lượng vô cùng cường đại.

Nàng cười mị hoặc nhìn Hiên Viên Diễm giơ cao hai tay, Ngốc Bảo mãnh liệt vỗ cánh, Ngân Lang và Thanh Báo rút lợi kiếm bên hông ra chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Tiểu kim chồn Cầu Cầu bị sát khí cường hãn đánh thức, nó nhảy xuống khỏi bia đá, nhe răng trợn mắt hung ác trừng mắt về phía các hộ pháp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ cười khẽ nói: "Diễm, các ngươi lui về phía sau, khoanh tay xem diễn là được rồi."

Nếu không có Huyết Phách Thần Châu của Ngốc Bảo làm nàng tăng linh lực lên nhiều lần, có lẽ nàng không thể chống lại uy lực của 20 tấm hắc hỏa lệnh.

Nhưng mà, giờ nàng đã thành công dung hợp linh lực, chắc chắn rằng 20 tấm lệnh bài này không làm gì được nàng.

"Được! Nghe lời Nguyệt nhi, ta đứng ngoài xem." Hiên Viên Diễm gật đầu, lập tức thu nội lực về, khoanh tay lùi về phía sau.

Ngốc Bảo, Cầu Cầu, Ngân Lang và Thanh Báo cũng thu liễm lại, rối rít lui ra.

Bọn họ rất rõ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nắm chắc thắng lợi nên nàng mới bảo bọn họ đứng ngoài xem cuộc vui.

Hoa đào giống như hiểu được sắp có một trận chiến xảy ra, từng cành lá rung rinh, những cánh hoa đào bay lả tả khắp nơi, từ từ rơi xuống đất.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nghiêng đầu, không lập tức gảy đàn mà quét mắt nhìn đám người đối diện một vòng.

Nàng đang tận tình hưởng thụ sự sợ hãi của bọn họ.

Đối với Thượng Quan Ngưng Nguyệt mà nói, tiễn người đã khiêu khích mình xuống hoàng tuyền là giải thoát cho bọn họ, nàng há có thể cho bọn họ tiện nghi như thế chứ?

Cho nên, nàng phải bồi bọn họ chơi trò mèo vờn chuột. Nàng phải từ từ hành hạ bọn họ, làm cho bọn họ chìm ngập trong khủng hoảng sợ hãi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ thủ thế chứ không động, 20 hộ pháp kia cũng không động. Thật ra thì không phải bọn họ không muốn động, mà là không vọng động.

Sau khi dung hợp linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tăng lên nhiều lần, nàng chỉ cần gảy nhẹ dây đàn một cái, Huyết Tỳ Bà sẽ tỏa ra uy lực lớn đến đâu, trong lòng bọn họ rất rõ ràng.

Cho dù bọn họ giỏi khinh công, nhưng dưới uy lực của Huyết Tỳ Bà, muốn thoát thân cũng không phải một chuyện đơn giản.

Chỉ sợ bọn họ còn chưa lui được ba thước, tuy không phải tất cả bị uy lực của Huyết Tỳ Bà đánh gục, nhưng ít nhất cũng hơn nửa mất mạng.

Nếu không muốn bất kì ai bỏ mạng, bọn họ phải tạo ra một bức tường phòng hộ, có thể ngăn cản được uy lực của Huyết Tỳ Bà phóng ra.

Cách để tạo tấm phòng hộ, chính là dùng những tấm hắc hỏa lệnh này.

Nhưng mà bọn hắn không dám mạo hiểm khởi động hắc hỏa lệnh trước, bởi vì một khi khởi động chúng sẽ bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt được sơ hở.

Cho nên bọn họ chỉ có thể lo lắng chờ đợi, chờ đợi Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra tay trước.

Chỉ cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt gảy Huyết Tỳ Bà, nàng sẽ để lộ sơ hở. Nhờ đó, cơ hội thoát thân của bọn họ sẽ lớn hơn. . .