Đặc Công Tà Phi

Chương 147: Mê Nguyệt Trận

Gió đêm khẽ làm bay tử y của Hiên Viên Diễm và hồng y của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Ánh trăng chiếu xuống càng làm nổi bật phong thái của hai người.

Hai người mặt kề mặt, môi kề môi. Nụ hôn thâm tình triền miên.

Gió biến mất tăm cứ như thể không lỡ quấy nhiễu khung cảnh lãng mạn này. Mặt trăng dường như cũng rung động theo bóng hình hai người.

Khụ khụ khụ. . . Nguyệt chủ tử a, nơi này còn có nhiều người, đừng hôn quá lâu a.

Khóe mắt Huyết Bàng Vương giật giật, trong lòng âm thầm nói, đột nhiên nó ngửa mặt lên trời, nhìn màn đêm đầy sao.

Xem ra, e rằng còn lâu mới kết thúc màn hôn nóng bỏng này đi? Lúc nhàm chán thế này, die»n。dٿan。l«@e。qu»y。d«on mình nên làm gì thì tốt nhỉ? Được rồi, dứt khoát ngủ một giấc thôi.

Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu im lặng nháy mắt mấy cái, co mình lại, cụp tai, gục đầu trên vai Ngân Lang, tiến vào mộng đẹp.

Chín tên Ảo Ảnh có chút bối rối đứng yên tại chỗ, con mắt giật giật liếc nhìn nhau, vô cùng tự giác quay đầu đi.

Hai vị chủ tử, thuộc hạ biết hai người tình thâm. Chỉ là. . . . Hai người có thể tạm dừng hôn, nghĩ cách giải quyết tình huống trước mắt được không?

Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt chìm đắm trong nụ hôn, thời gian bất tri bất giác trôi qua, đột nhiên có tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình thở hổn hển, cuối cùng cũng hội hợp với mọi người.

Mà lúc này, ở đầu bên kia của cầu sắt chính là Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Kít! Lúc bọn họ sắp đi đến cuối cầu, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngưng động tác chạy như điên, thân thể giống như hoá thạch đứng im trên cầu.

Khụ khụ khụ. . . Thật xin lỗi, bọn họ không phải cố ý! Vội vã chạy tới hội hợp với mọi người, die»n。dٿan。l)(«e。qu»y。d«on cứ chạy một mạch, không để ý tới Vương Gia và Vương Phi đang. . .

Nhanh chóng điều hòa hơi thở, ba người Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình không tiếng động nhìn nhau một cái, giống như trộm rón ra rón rén, bước từng bước đến chỗ chín gã Ảo Ảnh.

Mà đang lúc ba người đi tới chỗ chín tên Ảo Ảnh, thì rốt cuộc Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng ngừng hôn môi.

Tuy ngừng hôn, nhưng hai người vẫn thâm tình nhìn nhau.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng ôn nhu hỏi: "Diễm, lúc ta cùng với Ngốc Bảo bay trên trời, die»n。dٿan。%$l«e。qu»y。d«on phát hiện chàng đứng cạnh vòng tròn mười cây đào, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó? Chẳng lẽ. . . Có trở ngại gì sao?"

Cái gì, Ngốc Bảo? Một con Huyết Bàng to lớn thế kia, uy mãnh thế kia, vậy mà Nguyệt nhi lại gọi nó là Ngốc Bảo?

Hiên Viên Diễm có chút đồng tình nhìn Huyết Bàng Vương vẫn ngửa đầu nhìn trời, cười dịu dàng nhìn về Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Đằng trước có Mê Nguyệt Trận, loại mê trận này đã biến mất trong giang hồ gần ba trăm năm. Bất luận đi như thế nào, cuối cùng cũng vẫn quay lại chỗ cũ."

"Thế giới này lại có loại trận pháp kỳ lạ như vậy?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc qua sau lưng Hiên Viên Diễm, con đường này bị sương mù đen bao phủ, chau mày nói: "Mê Nguyệt Trận này thật kỳ lạ, chẳng lẽ ngay cả chàng cũng không phá giải được sao?"

"Có thể giải, nhưng thời cơ chưa đến." Hiên Viên Diễm khẽ nắm tay phải Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kéo nàng đến một gốc cây, mới mở miệng hỏi: "Nguyệt nhi, có phát hiện ra mười cây đào này có gì khác thường không?"

Rút tay khỏi tay Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi vòng quanh mười cây một vòng, sau đó đến bên cạnh Hiên Viên Diễm nói: "Mười cây này có khắc hình ngọc lưu ly."

"Cây nào cũng có, chỉ là độ cao khác nhau." Hiên Viên Diễm chạm vào một thân cây, tiếp tục nói.

"Trăng ngày bình thường không thể nào chiếu sáng cả hai mươi hình ngọc lưu ly trên cây, trừ phi là trăng rằm. Hơn nữa phải là trăng rằm đêm trung thu, mới có thể chiếu sáng cả tất cả các hình khắc trên cây. Khi 20 hình trên thân cây cùng được chiếu sáng, sẽ tạo nên một đạo ánh sáng bạc trên không trung, chỉ cần vận nội lực bắn nó về phía khói đen, chúng sẽ tản đi, như vậy có thể phá trận."

Nghe đến đây, Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật khóe miệng nói: "Hôm nay còn cách trung thu mấy tháng, hơn nữa nếu ngày trung thu mà có mây đen, vậy chẳng lẽ phải đợi đến sang năm mới có thể phá trận sao?"

Hiên Viên Diễm nhếch môi cười, ánh mắt thâm thúy, nói: "Một khi bày Mê Nguyệt Trận, ngay cả người bày trận cũng phải đợi đến trung thu, làm theo cách này mới có thể phá giải."

Hiểu ý của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp lời: "Cho nên ngoài con đường này, nhất định còn có lối đi bí mật vào cung điện Tuyết Ảnh Các khác. Nếu không, người của Tuyết Ảnh Các sao có thể đi lại."

Hiên Viên Diễm nhướng mày, khẽ mấp máy môi hỏi: "Ý của Nguyệt nhi là. . . Trên đường đến đây, nàng cũng bị người của Tuyết Ảnh Các cản trở?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười trào phúng, nói: "Nếu không phải Vô Ngân công tử cầu xin, ta đã sớm diệt trừ bốn con kiến hôi không biết tự lượng sức mình đó rồi."

Hiên Viên Diễm cũng cười nói: "Ta ở trong này đã lâu, vẫn không thấy Vô Ngân công tử đâu. Nguyệt nhi thật có tiếng, mới nhẹ nhàng hoạt động gân cốt, đã khiến Vô Ngân công tử phải hiện thân rồi."

"Hiện thân cái mông! Vô Ngân công tử đâu chẳng thấy, chỉ thấy tờ giấy hắn ném tới thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, mở miệng nói xong, lấy tờ giấy trong tay áo ra, đưa cho Hiên Viên Diễm.

Nhìn thấy chữ trên tờ giấy, Hiên Viên Diễm càng nhướng mày cao hơn, nói: "Rốt cuộc Vô Ngân công tử đang giở trò gì? Nếu không có ác ý, sao còn sai người chặn đường chúng ta, còn bày Mê Nguyệt Trận ở đây?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười lạnh nói: "Gặp được Vô Ngân công tử, tự nhiên sẽ biết thôi."

"Nếu muốn nhìn thấy hắn, để biết chuyện gì đang xảy ra, có thể phải khổ cực chút. . ." Hiên Viên Diễm cười, nhìn Huyết Bàng Vương sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Cùng lúc đó, trong rừng trúc --

Lá trúc xanh mướt rung rinh trong gió, một mùi hương thanh mát tràn ngập khắp nơi, lại khó che được tiếng đàn.

Một tòa lương đình ở giữa rừng trúc, cành lá trúc xanh rờn phủ xuống hai bên, Vô Ngân công tử mặc tang phục trắng ngần, cười lạnh nhạt ngồi trong đó.

Ánh trăng nhu hòa xuyên qua lá trúc, chiếu sáng thân mình Vô ngân công tử. Hắn khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm nước trà, xoay ly trà khắc hình hoa đào, con ngươi đen như mực nhìn về phía đối diện.

Vô Ngân công tử nhìn đến trên mặt bàn, hai ly trà khắc hình hoa đào nằm ngay ngắn, lá trà ở đáy ly tỏa ra mùi thơm ngát, chỉ còn thiếu nước sôi là thành hai ly trà ngon rồi.

Người nào kia. . . Ta có chút khát nước, lát sau gặp mặt, nhớ mời ta uống một ly trà ngon đó.

Những lời này, là Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói với hắn lúc hắn cứu bốn vị hộ pháp Phong Vũ Lôi Điện.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trà này, ta đã chuẩn bị tốt rồi. Về phần ngươi có hài lòng hay không, ta. . . Cũng không biết được." Vô Ngân công tử nhìn nước trà trong chén mình, hít hà hương trà, lại nhấp một ngụm.

Một bóng dáng thoắt hiện trong lương đình, cúi đầu cung kính bẩm báo: "Các Chủ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã hội hợp với Hiên Viên Diễm, chắc hẳn bọn họ sắp tới cung điện rồi."

Vô Ngân công tử đặt ly trà lên bàn, lạnh nhạt nói: "Nhớ chuẩn bị bữa ăn khuya phong phú, thiết đãi thuộc hạ của bọn họ, con cái con Huyết Bàng kia, cùng với. . . Tiểu Kim Chồn."

Người của Ảo Ảnh Cung cùng cái con Huyết Bàng kia ăn gì cũng không sao, đó không phải là trọng điểm. Mấu chốt là, phải cho con Tiểu Kim Chồn Cầu Cầu ăn no, hắn cũng không muốn bị nó cắn đầu ngón tay đâu.

"Dạ!" Lộ hộ pháp đáp lời, thái độ cung kính. Ứng tiếng xong, Lộ hộ pháp điểm nhẹ mũi chân, phi thân khỏi lương đình.

"Bốn người các ngươi, nghênh đón Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm xong, liền mang họ tới rừng trúc."

Vừa dứt lời, Vô Ngân công tử lại nhấp một ngụm trà, mà bốn tùy tùng đứng sau lưng hắn, đột nhiên bay vút ra ngoài . . .