Đặc Công Tà Phi

Chương 142: Đã Từng Qua Đây

Bên ngoài rừng đào, trong một núi giả --

Lãnh Hình ngồi khoanh chân, sau một hồi đấu tranh nội tâm, rốt cuộc cũng chịu thua, dựa người vào vách núi ngủ gật.

Ánh trăng lẳng lặng chiếu xuống, gió đêm dịu dàng thổi qua, mang theo

hương hoa đào bay đi khắp nơi. Thời gian cứ thế trôi qua, đột nhiên một

tiếng rít gào vang lên, kéo Lãnh Hình khỏi mộng đẹp.

Tiếng gì vậy? Lãnh Hình đứng dậy, hai tay bám vào vách núi, nghiêng đầu dán tai vào vách núi, ngưng thần nín thở lắng nghe.

Bên ngoài núi giả, Huyết Bàng Vương vỗ cánh, nghểnh cổ phát ra một tiếng kêu dài lãnh lệ, ngay sau đó chậm rãi đáp xuống trước cửa Rừng Đào Ma.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm Huyết Tỳ Bà nhảy xuống, dịu dàng vuốt ve đầu Huyết Bàng Vương, cười nói: "Ngốc Bảo, không tệ lắm! Tốc độ của ngươi,

còn hơn cả máy bay nha."

Máy bay. . . Đó là cái gì, gà bay sao? (máy bay và gà bay trong tiếng trung phát âm giống nhau).

Huyết Bàng Vương nghi ngờ, thẳng người, khiến Ngân Lang và Thanh Báo còn đang trên lưng nó, phịch một tiếng nặng nề chạm đất, lập tức khó chịu

ngẩng cao đầu nói: "Nguyệt chủ tử, tốc độ của gà sao có thể so sánh với

ta? Rốt cuộc con gà đó ra sao, người kêu nó tới đây, ta tỷ thí với nó

một lần."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không nhịn được khóe môi giật giật, im lặng

liếc mắt xem thường nhìn Huyết Bàng Vương. Khụ khụ khụ, cái gà gì a? Làm ơn đi, nàng vừa nói đến máy bay, phương tiện giao thông ở thế kỷ hai

mươi mốt a.

Thanh Báo bị Huyết Bàng Vương làm ngã, đứng bật dậy. Khẽ xoa cái mông có chút đau, nghiêng đầu nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Vương phi,

trên đời này lại có con gà nào còn bay nhanh hơn. . ."

Thanh Báo chưa kịp nói hết, Ngân Lang đã nhanh nhẹn đứng dậy, kéo kéo

cánh tay hắn, lưng toát mồ hôi lạnh nói: "Này, không phải ngươi bị ngứa

da, muốn bị mổ chứ?"

Lúc trước gặp Tiểu Vương Phi, hắn và Thanh Báo đã biết được Tiểu Vương

Phi gọi Huyết Bàng Vương là Ngốc Bảo, thế nên cũng học theo gọi Huyết

Bàng Vương là Ngốc Bảo, thân thiện chào hỏi nó.

Kết quả thì sao, bọn họ chỉ cười cười gọi Ngốc Bảo, đã bị nó trợn mắt

nhìn. Sau đó, cổ hắn và Thanh Báo đều bị cái mỏ của Huyết Bàng Vương

hung hăng thăm hỏi.

Cho tới bây giờ, chỗ bị nó hỏi thăm vẫn còn đau đây này.

Bị dạy dỗ một lần, thế nên mới biết được, cái tên Ngốc Bảo này chỉ có

Tiểu Vương Phi mới có thể gọi. Về phần bọn hắn, nếu không phải bị trầy

da sứt thịt, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn gọi nó một tiếng Bàng Vương.

Trải qua nhắc nhở của Ngân Lang, cộng thêm ánh mắt hung tợn của Huyết

Bàng Vương, Thanh Báo đột nhiên bưng kín cổ, mồ hôi lạnh chảy xuống trán nói: "Khụ, Vương Phi, trên đời này lại có gà bay nhanh hơn Bàng Vương

sao? Con gà đó trông như thế nào, có phải lớn hơn gà bình thường rất

nhiều không? Sao người không đem nó đến Vương phủ, để chúng thuộc hạ mở

rộng tầm mắt?"

Liên thiên cái gì, máy bay và gà vốn chẳng liên quan đến nhau, sao bọn họ có thể nói chúng liên quan chứ?

Đỉnh đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt

có một đàn quạ đen bay qua, vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng bọn họ

chưa từng thấy máy bay, mà vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy máy bay.

Chỉ là, chưa kịp giải thích, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên giơ tay

lau má phải, trợn trắng mắt, giận dữ nhìn Cầu Cầu trên vai, nghiến răng

nghiến lợi rống to: “Đáng chết, lau sạch nước miếng của ngươi, đừng để

chảy vào mặt của ta.”

Cầu Cầu vung móng vuốt lên, lau khô khóe miệng dính đầy nước miếng, làm

bộ đáng thương nói: “Ô ô ô , thật xin lỗi! Tiểu Chủ Tử, người ta không

phải cố ý…, nghe người nhắc đến gà, Cầu Cầu đang lúc đói bụng, không tự

chủ được nhớ đến đùi gà nướng béo ngậy trong phủ.”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngổn ngang trong gió, tay trái ôm Huyết Tỳ Bà,

tay phải chống hông, trên trán đầy vạch đen nói: “Dừng lại hết cho ta!

Bắt đầu từ bây giờ, dừng lại hết cho ta. Nếu ai còn nhắc đến gà, ta liền biến người đó thành gà nướng.”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, Huyết Bàng Vương ngẩng đầu nhìn

trời, vểnh mỏ lên. Không nhắc tới thì không nhắc tới, dù sao sau này nếu nó bắt được con gà thối kia, nó nhất định phải tỷ thí bay nhanh với nó.

Trong đầu Cầu Cầu đều là đùi gà thơm ngào ngạt, hai lỗ tai nghe thấy lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lập tức cụp xuống, ủy khuất đâm đâm móng

vuốt nho nhỏ, trong lòng âm thầm nói: Thôi được, không nhắc tới thì

không nhắc tới, người ta thầm nghĩ ở trong lòng một chút chắc không sao

chứ?

Cơ mặt của Thanh Báo co quắp, vội vàng khép chặt miệng. Khụ khụ khụ…gà

nướng? Vương Phi, không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ, thuộc hạ chẳng

qua là nhất thời tò mò, mới không nhịn được lắm mồm hỏi một câu.

Ngân Lang nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Vương

Phi a, người đánh mắng ai cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng đánh mắng

Ngân Lang nha. Chuyện này không liên quan tới Ngân Lang, thuộc hạ không

nói tới chữ gà.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt hài lòng nhìn tất cả im miệng, ngừng cái đề tài gà này lại, lỗ tai nàng chợt nghe thấy động tĩnh, lạnh lùng nhìn về

phía núi giả cách đó không xa quát: “Ai, ra đây!”

“Vương phi, là thuộc hạ.” Lãnh Hình lên tiếng, đồng thời chạy nhanh đến trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thấy Lãnh Hình hiện thân, không còn hơi thở

khác tồn tại, không khỏi nhíu mày nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Tại sao ngươi lại một mình lén lút trong núi giả? Diễm ở đâu, sao không ở cùng ngươi, chẳng lẽ Diễm đã xảy ra chuyện?”

Lãnh Hình cung kính hành lễ với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nói: “Bẩm

Vương Phi, Vương Gia và những người còn lại đều bình yên vô sự, hiện tại đang đi vào sâu bên trong. Bởi vì ở đây có bày trận pháp, muốn hóa giải phải dùng phương thức đặc thù, cho nên Vương Gia đặc biệt phân phó

thuộc hạ đợi Vương Phi, để Vương Phi thuận lợi qua cửa.”

“Thì ra là thế!” Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết Hiên Viên Diễm bình yên

vô sự, lông mày giãn ra, nhếch môi nói: “Vậy chúng ta đi vào đi, nhanh

hội hợp với Diễm.”

Vương Phi, gió ở đây có độc, cần…” Lãnh Hình chỉ tay vào rừng đào, chợt

nhớ tới công phu dụng độc của Vương Phi hơn xa Vương Gia, thế nên không

nhắc nhở nữa.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt quét mắt nhìn rừng đào, nở nụ cười nói: “Cần hái hoa đào, mới có thể giải độc, phải không?”

Vương Phi nhà bọn họ giỏi về dụng độc, sao có thể cần hắn nhắc nhở chứ?

Lãnh Hình gãi đầu, cười hắc hắc nói với Thượng Quan Ngưng Nguyệt: “Là

thuộc hạ ngu dốt.”

“Đi thôi.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười tủm tỉm, nói rồi dẫn đầu đi vào rừng đào.

Chỉ là, khi đi ngang qua cửa có tấm biển khắc chữ Rừng Đào Ma, kẻ tự tiện xông vào ắt phải chết, nàng chợt gảy Huyết Tỳ Bà.

Ngân Lang, Thanh Báo và Lãnh Hình đi sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đã

nhận ra một đạo hồng quang chói mắt bao vây tấm biển, mà nó hình như

phát ra từ Vương Phi. Vì thế, ba người dừng bước, hai mắt tò mò nhìn tấm biển.

“Hí…” Ba người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, trong phút chốc cảm thấy

mình già rồi nên hoa mắt, vội vàng đưa tay dùng sức lau dụi mắt, sau đó

lại tự véo bản thân.

Cảm thấy cánh tay đau đớn, ba người mới xác nhận, một màn trước mắt không phải là ảo giác, mà là thật, nhất thời cơ mặt co quắp.

Hiện tại chữ trên tấm bia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó tám chữ đỏ

càng chói mắt hơn. Đó là: Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đã từng qua đây!

Ông trời ơi, thổ địa ơi, Tiểu Vương Phi uy vũ của ta a, ngài còn để cho người ta sống không a?

Van cầu người, sau này nếu không phải vạn bất đắc dĩ, người cũng đừng

tùy tiện động tay động chân. Nếu không, những người trước giờ cho rằng

mình võ công tuyệt đỉnh, sẽ xấu hổ mà chết đó.

Ba người cùng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, run rẩy đi tiếp.

Đây coi là cái gì? Lấy linh lực hiện giờ trong cơ thể Nguyệt chủ tử, này còn không dùng tới một phần linh lực.

Huyết Bàng Vương đi ở sau cùng, nhìn bóng lưng của ba người khinh bỉ một hồi, mới vểnh đuôi vào theo…