Cái nóng trong cơ thể Huyết Bàng Vương đã tản đi hết, dĩ nhiên sẽ không thể chịu được đầm nước lạnh lẽo này.
Chỉ thấy Huyết Bàng Vương rơi vào đầm, hai cánh lớn đạp nước, tạo ra vô số bọt nước, bơi nhanh vào bờ.
Mẹ ơi, rét chết mất, rét chết mất! Nếu không phải nó lên bờ nhanh, thì hiện tại đã trở thành tượng đá rồi.
Huyết Bàng Vương run lẩy bẩy, khóe mắt giật giật nhìn lông chim trên
người, vì rơi xuống nước mà kết thành băng mỏng, vểnh mỏ lên, chạy vội
tới một chỗ khác, cọ băng trên người vào vách đá.
Mà lúc này, Huyết Phách Thần Châu tiếp xúc với đóa hoa sen trên trán
Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm nàng nhắm mắt, giống như lọt vào trạng
thái ngủ say.
Huyết Phách Thần Châu chạm tới đóa hoa sen giữa trán Thượng Quan Ngưng
Nguyệt, tỏa ra sắc hồng chói mắt, làm sơn động rực rỡ khác thường.
Mái tóc và y phục nàng tung bay trong gió, tay áo lay động, viên đá thủy tinh trong đó bay ra.
Một tiếng đinh vang lên, đá thủy tinh lao về phía Huyết Phách Thần Châu, trong nháy mắt chìm vào trong Huyết Phách Thần Châu.
Khi Huyết Phách Thần Châu hợp thể với đá thủy tinh, thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi xoay tròn.
Qua chút thời gian, sắc hồng trong sơn động càng đậm, càng rực rỡ. Cùng
lúc đó, Huyết Phách Thần Châu lấy tốc độ cực nhanh, chuyển động trên
trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thấy thế, Huyết Bàng Vương nín thở, trợn to mắt nhìn chằm chằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Huyết Phách Thần Châu di chuyển với tốc độ cực nhanh, đột nhiên hóa
thành một quả cầu khí hình tròn, từ từ thẩm thấu vào đóa hoa sen trên
trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà sắc hồng trong sơn động, cũng hướng
tới thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Toàn bộ đều nhập vào hình hoa sen trên trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Huyết Bàng Vương biết Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã dung hợp linh lực thành công, nhếch miệng cười vọt tới trước mặt nàng.
Nó mở rộng cánh ôn nhu vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vui sướng
mở miệng nói: "Chủ nhân, đi! Đi ra ngoài vận linh lực thử gảy Huyết Tỳ
Bà, xem uy lực như thế nào."
"Ừ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở mắt, gật đầu cười nhìn Huyết Bàng
Vương, ngón trỏ tay trái hướng tới một mỏm đá cách đó không xa.
Huyết Tỳ Bà vốn nằm trên mỏm đá, đột nhiên bị linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt hút vào, bay đến trước mặt nàng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, lúc ôm Huyết tỳ Bà vào trong
ngực nàng phát hiện, với nàng mà nói Huyết Tỳ Bà khá nặng, hiện tại cầm
nó chẳng khác gì một cây
cỏ không có trọng lượng.
Bước đi như hoa sen, đi tới cửa động nhỏ hẹp, thân thể nàng cùng Huyết Tỳ Bà dễ dàng chui ra ngoài.
Tuy nhiên Huyết Bàng Vương lại không dễ như thế, dù nó đã nghiêng người lach qua, nhưng vẫn bị kẹt ở cửa động.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Huyết Bàng Vương thở hổn hển, liều mạng
chui ra ngoài, khóe miệng không khỏi co giật hỏi: "Khụ....Cần giúp một
tay không?"
Huyết Bàng Vương bị cửa động đè ép vô cùng đau đớn, nhe răng trợn mắt
đáp: "Không cần! Lúc trước có thể chen vào, hiện tại đương nhiên cũng có thể đi ra."
"Đừng nói với ta, lúc ngươi đi vào, cũng dùng cách này hả?" Thượng Quan
Ngưng Nguyệt im lặng nhìn cái bụng của Huyết Bàng Vương, khóe miệng co
quắp càng thêm lợi hại nhắc nhở: "Ta nói này.....Thật ngốc a, sao ngươi
không biết hóp bụng lại?"
Huyết Bàng Vương đình chỉ động tác, tròng mắt đen láy như hiểu ra cái gì.
Ai, đúng đó, sao nó không nghĩ đến nhỉ? Nếu hóp bụng lại, cái bụng bự
của mình sẽ nhỏ đi rất nhiều, như thế chắc sẽ không bị mắc kẹt ở cái chỗ này đi?
Huyết Bàng Vương vội vàng hít mấy hơi, thân thể cao lớn nghiêng trái nghiêng phải, chui ra ngoài.
Huyết Bàng Vương khẽ vỗ cánh, nghiêng đầu sang nhìn Thượng Quan Ngưng
Nguyệt, cười ngượng ngập nói: "Hi hi, vẫn là chủ nhân cực kỳ thông
minh."
Chỉ là hóp bụng thôi, cũng gọi là cực kỳ thông minh? Đỉnh đầu nàng như có một đám quạ đen bay qua, hỗn độn trong gió.
Chẳng qua ngay sau đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt liền duỗi tay vuốt ve
cái cánh lớn của Huyết Bàng Vương, dịu dàng như nước nói: "Ngốc Bảo về
sau đừng kêu ta chủ nhân, kêu là Nguyệt chủ tử đi, như vậy có vẻ thân
thiết hơn."
"Được, Nguyệt chủ tử." Huyết Bàng Vương cười hì hì đáp lại, đồng thời
dụi đầu vào vai Thượng Quan Ngưng Nguyệt ý tứ làm nũng, cọ nhè nhẹ.
Đợi đã, Nguyệt chủ tử vừa gọi mình là gì, Ngốc Bảo? Huyết Bàng Vương
nhận thấy có gì không đúng, kéo đầu ra khỏi vai Thượng Quan Ngưng
Nguyệt.
Sao lại từ cái tên Tiểu Bàng diệt uy phong, biến thành cái tên Ngốc Bảo
càng diệt uy phong hơn a? Không phải nó chỉ nhất thời hồ đồ, không hóp
bụng chen qua cửa động sao, chuyện này....Hình như vẫn chưa được tính là ngốc đi?
Huyết Bàng Vương vỗ đôi cánh lớn, giậm chân nói: "Nguyệt chủ tử, ngài
đừng gọi người ta là Ngốc bảo a. Thật ra người ta vẫn rất thông minh,
chỉ là.....Ngẫu nhiên hồ đồ thôi."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt thấy bộ dáng đáng yêu này của Huyết Bàng Vương, không nhịn được cười khúc khích nói: "Cái tên Ngốc Bảo này rất dễ nghe
a! Bảo bối của ta, bảo bối ngây ngốc. Ta tuyên bố, về sau sẽ kêu ngươi
là Ngốc Bảo."
Nó ngốc, cũng không phải là không biết hóp bụng, mà là do nó đối với mình vô cùng chân thành.
Thật ra lúc nó tình nguyện đau đớn hành hạ, bức Huyết Phách Thần Châu từ trong cơ thể ra, để mình dung hợp linh lực, mình đã nghĩ gọi nó là Ngốc Bảo.
Ngốc Bảo, bảo bối của Nguyệt chủ tử, bảo bối ngây ngốc? Cái tên này thật có ý nghĩa nhưng mà....Cái tên này còn diệt uy phong của nó hơn cái tên trước đi?
Thôi thôi, Ngốc Bảo thì Ngốc Bảo. Ai kêu người là tân chủ tử của mình chứ, người thích kêu mình là gì thì kêu thế đấy.
Huyết Bàng Vương chu mỏ, ngửa đầu im lặng nhìn trời. Cuối cùng nó vẫn
lựa chọn đón nhận cái tên Ngốc Bảo, cánh lớn chỉ vào Huyết Tỳ Bà trong
ngực Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nguyệt chủ tử, vận linh lực gảy thử
đi, xem uy lực như thế nào?"
"Ừ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu, rũ mắt xuống đặt ngón tay lên dây đàn.
Nàng khẽ động ngón tay, dây đàn nhảy lên. Hồng quang tỏa ra bốn phía, âm thành tràn ngập trong sơn cốc.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khống chế dây đàn, tiếng đàn tụ lại, lao thẳng tới thác nước.
Thác nước giống như cuồng phong, nước bắn lên cao.
Thác nước phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, lộ ra vách đá phía sau, vụn đá bị nước cuốn đi.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu mày, thu lại ảnh hưởng của Huyết Tỳ Bà vào thác nước.
Thác nước lại trở về như cũ, nhưng vách đá phía sau nó đã không còn nguyên vẹn, mà trở thành một cái hang lớn.
Đột nhiên tiếng đàn biến chuyển, thanh âm thâm trầm.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt chuyển biến hướng tới một chỗ đầy hoa dại màu sắc sặc sỡ.
Mặt đất nứt ra, bụi đất bay tán loan. Hoa dại giống như bị lửa đốt toàn bộ khô héo tàn lụi.
Huyết Bàng Vương trợn to mắt cái mỏ hơi run run, trong lòng không nhịn
được âm thầm nói: Khụ khụ khụ.... Nguyệt chủ tử a! Chẳng qua là thử
nghiệm thôi, không cần phá hủy quang cảnh xinh đẹp như thế chứ?
Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngừng tay, cười cười quét một vòng xung quanh.
Đối với uy lực của Huyết Tỳ Bà, Thượng Quan Ngưng Nguyệt rất hài lòng, cười nói: "Ngốc Bảo, đi lập tức đến Tuyết Ảnh Các."
"A!" Huyết Bàng Vương che giấu cảm xúc trong lòng, thân thể cao lớn hơi
lui xuống, cánh lớn quét nhẹ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ý bảo nàng nằm
trên lưng nó.
Huyết Bàng Vương ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng đầy khí phách, tiếp điểm hai chân, mang theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt bao lên cao....