Đặc Công Tà Phi

Chương 137: Thê Thảm Không Nỡ Nhìn

Lúc trước trong rừng cây, Tiều Bàng nhi từng nói với nàng: nơi cần đến là một nơi cực kỳ âm hàn, Ngân Lang và Thanh Báo không có linh lực hộ thể, đến đó thân thể sẽ lập tức đóng băng.

Kết quả thì sao. . . Tiểu Bàng nhi lại dám lừa nàng, nơi này lạnh sao?

Thác nước chảy mạnh, tiếng suối chảy róc rách, trăm hoa đua nở, mùi thơm thấm vào lòng người. Đừng nói một chút hơi lạnh cũng không có, ngay cả gió đêm thổi qua cũng rất ấm áp.

Sau khi mang theo mình hạ xuống đáy sơn cốc, Tiểu Bàng nhi liền dùng cánh đẩy mình vào trong sơn động, rồi nhanh như chớp bay ra ngoài.

Đang lúc mình không biết làm sao, nó lại chạy vào.

Cánh đại bàng có táo, lê, xoài, vải, tất cả rơi xuống dưới chân mình, nó còn nói với nàng --

Chủ nhân, nếu ngài đợi thấy đói bụng, thì ăn những trái cây này. Nếu đợi thấy mệt, ngài chịu uất ức ngồi trên đá, dựa vào vách động ngủ một lát nha.

Huyết Phách Thần Châu để ngài dung hợp linh lực, ta phải đi lấy đã.

Chủ nhân, ngài nhất định phải nhớ, nếu đột nhiên nghe được thanh âm kỳ quái, ngài vạn lần không được chạy đi tìm. d∞#đ∞l∞q∞đ Đợi đến khi ta lấy được Huyết Phách Thần Châu, người ta chạy đến tìm ngài.

Sau khi nói xong, nó liền giương cánh, bay nhanh ra khỏi sơn động. Sau đó. . . Nó dường như biến mất trên thế gian, chẳng thấy tăm hơi đâu.

Được rồi, đợi thì đợi. Vấn đề là đợi đến bây giờ, cũng đã qua mấy canh giờ rồi.

Đợi từ trời sáng đến tối mịt, đợi đến khi trăng sao lặn hết. Kết quả thì sao, Tiểu Bàng nhi còn chưa xuất hiện.

Huyết Phách Thần Châu ở trong bụng Tiểu Bàng nhi, nó muốn đi đến nơi đặc biệt mới lấy ra sao?

Lấy bằng cách nào, là vận lực nhả Huyết Phách Thần Châu ra, hay là. . . Giống như gà mẹ đẻ trứng, sinh Huyết Phách Thần Châu ra?

Nếu nói là là giống như gà mẹ đẻ trứng, sinh Huyết Phách Thần Châu ra. Như vậy, thời gian lâu như vậy, d∞đ∞l)∞q∞đ đừng nói là sinh một viên Huyết Phách Thần Châu. Cho dù là sinh Tiểu Tiểu Bàng, cũng sinh hạ rồi chứ?

Thượng Quan Ngưng Nguyệt bắt chéo chân, nhàm chán đung đưa cái chân phía trên, nhìn đống hoa quả, rồi đột nhiên khom người, cầm hai quả táo.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt buồn bực, lấy hai quả táo giải trí, ném hai quả táo lên không trung, đồng thời đứng lên.

Chỉ trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra khỏi sơn động, đặt mông ngồi trên cỏ. Nàng hơi cúi người, bỏ tay vào dòng suối mát.

Dưới ánh trăng, dòng suối gợn sóng lăn tăn. Nàng rửa sạch táo xong, liền đặt lưng nằm lên cỏ.

Tay trái cầm quả táo đưa đến bên môi cắn một miếng, vừa nhai táo, vừa đếm sao

Ánh sáng của các vì sao phản chiếu trong mắt nàng.

Mái tóc tán loạn trên vai Hiên Viên Diễm, tử y phiêu dật, dung nhan xinh đẹp tuyệt luân nở nụ cười dịu dàng thâm tình..

Trong đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt hiên lên hình bóng Hiên Viên Diễm, không tự chủ được khẽ cười, ôn nhu nói: "Diễm..."

Không biết hôm nay Diễm tới Rừng Đào Ma, tìm kiếm tung tích Thánh Thủ Y Vương có thuận lợi không?

Diễm! Đợi ta dung hợp linh lực xong, sẽ lập tức tới Tuyệt Ảnh Các hội hợp với chàng.

Cái con Tiểu Bàng này rốt cuộc lúc nào mới đưa Huyết Phách Thần Châu tới cho mình chứ.

Cho dù nó phải đến một nơi đặc biệt, lấy Huyết Phách Thần Châu trong cơ thể ra. Nó cũng có thể đem mình cùng đi, vì sao phải thần thần bí bí như thế? Thật khó hiểu!

"Chiêm chiếp --" Đúng lúc này, có tiếng đại bàng từ xa truyền tới.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vứt hột táo đi, ngồi dậy. Nàng quay đầu lại, híp mắt nhìn hướng thanh âm truyền tới.

Tiếng kêu đau đớn vừa rồi, hình như là Tiểu Bàng phát ra. Thì ra Tiêu Bàng nhi, không đi đâu xa mà chỉ ở quanh đây sao?

Chờ chút, sao Tiểu Bàng nhi lại phát ra tiếng kêu đau đớn như thế? Chẳng lẽ...Lâu như vậy nó vẫn chưa trở lại, là vì nó gặp phải cái gì bất trắc sao?

Hình như có gì đó không đúng! Tiểu Bàng nhi rất cường hãn, nàng đã tận mắt chứng kiến. Dù người hay mãnh thú muốn đả thương nó, e rằng còn khó hơn lên trời chứ?

Huống chi sơn cốc này, Tiểu Bàng đã nói với nàng không ít.

Theo như lời nó nói: sơn cốc này nằm ở đáy cốc, nó đã sống ở đây mấy ngàn năm. Trừ phi loài người có thể bay lượn, nếu không không thể nào vào trong cốc. Mà nơi này trừ nó ra, cũng không thấy có mãnh thú nào khác.

Cho nên, dù Tiểu Bàng không có bản lĩnh cao cường, cũng không thể có người hay mãnh thú tấn công nó chứ?

-- Chủ nhân, người nhất định phải nhớ, nếu đột nhiên nghe được tiếng gì kỳ quái, ngàn vạn lần không được đi theo thanh âm. Đợi người ta lấy được Huyết Phách Thần Châu trong bụng ra, sẽ đi tìm ngươi.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên nhớ lại lời nói của Tiểu Bàng trước khi đi, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Nàng có chút hiểu ra, âm thanh kỳ quái mà Tiểu Bàng nói, sẽ không phải là âm thanh đau đớn này chứ?

"Chiêm chiếp chiêm chiếp--" Thanh âm đau đớn lại truyền tới tai nàng, không chỉ số lần ngày càng nhiều, mà còn vang hơn tiếng trước.

Tiếng kêu càng lúc càng thê lương, giống như Huyết Bàng Vương đang rơi vào tình huống rất bi thảm vậy, cái này không khỏi làm Thượng Quan Ngưng Nguyệt sợ hết hồn hết vía.

Chờ chút, nếu mình đoán sai thì sao?

Vạn nhất cái âm thanh kỳ quái Tiểu Bàng nói không phải là tiếng này thì sao? Vạn nhất trong cốc thật sự có mãnh thú lợi hại, ngay cả Tiểu Bàng cũng không địch lại thì sao?

Không được, nàng vẫn nên đi xem một chút. Bây giờ nàng là chủ nhân của nó, nếu nó gặp phải nguy hiểm gì, sao nàng có thể bỏ mặc chứ?

Vèo một tiếng vang lên Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhảy lên chạy vào trong sơn động.

Nàng vội vàng ôm Huyết Tỳ Bà vào trong ngực, khẽ điểm mũi chân, biến mất không còn bóng dáng....

Cùng lúc đó, Hiên Viên Diễm và thuộc hạ cũng đã đứng trong Rừng Đào Ma --

Vốn là một nơi nhân gian tiên cảnh, giờ lại giống như mười tám tầng địa ngục. Vẻ đẹp thanh u đã không còn, thay vào đó là hình ảnh máu chảy thành.

Hiên Viên Diễm chắp tay sau lưng, nhìn thi thể trên mặt đất.

Lúc trước ba nữ tử kia nói quả thật không sai, dù nhóm ma quỷ đầu tiên trong không đủ tiêu diệt hết bọn Độc Vương, nhưng ít nhất cũng giết được hơn phân nửa.

"Hí..." Nhìn khoảng 60 thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, trong lòng mười tên Ảo Ảnh Cung không nhịn được, liên tiếp hít vào khí lạnh.

Các thi thể này quả thật thê thảm không nỡ nhìn. Không chỉ hoàn toàn bị biến dạng, mà thi thể của họ còn không nguyên vẹn.

Có người lỗ tai và mười đầu ngón tay đầy máu đen, rời khỏi thân thể, phân tán trên mặt đất.

Có người, chân tay giống như bị cưa đi, cũng không biết con ngươi ở đâu, làm người ta nhìn thấy mà sợ hãi.

Còn có người, không chỉ đầu lìa khỏi xác, mà ngực còn có một lỗ thủng lớn. Nhìn vào đó có thể nhìn thấy trái tim của người đó đã biến thành màu đen.

Một tên Ảo Ảnh rùng mình, cơ mặt giật giật, lạnh sống lưng nói: "Trời ạ, khó trách ba nữ tử kia nói trong này có ma quỷ. Dùng từ ma quỷ để hình dung, cũng không khoa trương."

Hiên Viên Diễm khẽ lắc đầu, chăm chú nhìn thi thể trên mặt đất, hai mắt thâm thúy, mở miệng nói: "Ngươi nói sai rồi! Nhìn kĩ, ngươi sẽ phát hiện đám người này chết, thật ra không phải bị người của Tuyết Ảnh Các giết."

Nghe Hiên Viên Diễm đặc biệt nhấn mạnh năm chữ "người của Tuyết Ảnh Các", bọn thuộc hạ liếc mắt nhìn nhau, nhìn theo tầm mắt của Hiên Viên Diễm.

Ngay sau đó, bọn họ đột nhiên trợn mắt, kinh hô: "Không thể nào? cái chết của những người này, lại là do...."