Đặc Công Tà Phi

Chương 112: Tự đào hố chôn thân

Thời gian từ từ trôi qua, cảnh sắc nở rộ tươi đẹp. Ánh sáng vàng rực rỡ bao

phủ khắp nơi, tô điểm cho cả vùng đất trở nên rực rỡ như một tấm lụa.

Lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang lười biếng dựa vào giường êm tinh

xảo, đôi mắt nhẹ rũ xuống mang theo phong tình yêu mị quyến rũ, bình

thản cắt tỉa móng tay.

Mà phía sau giường êm tinh xảo, nhóm người bán hàng rong đưa tay vò đầu, vuốt mặt, hai mắt nhìn về phía Thượng

Quan Ngưng Nguyệt đầy theo nghi ngờ. Khụ, ai có thể nói cho bọn họ biết, Thụy vương phi cầm trên tay . . . rốt cuộc là cái thứ gì vậy?

Nếu móng tay không vừa mắt, không phải cầm kéo cắt tỉa lại sao? Nhưng Thụy

vương phi lại cự tuyệt, lấy từ trong tay áo ra một…, căn bản là bọn họ

chưa hề thấy đồ chơi nhỏ cắt móng tay kia.

Gió mang theo ấm áp

không tiếng động xoay quanh thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm tóc

nàng lay động giữa không trung tạo thành độ cong mỹ lệ thần bí.

"Vương phi." Cùng với thanh âm cung kính, bóng dáng của Thanh Báo Ảo Ảnh giống như mũi tên nhảy đến bên giường êm.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt dừng việc cắt tỉa móng tay, xoay xoay cái vật mà

người dân Long Diệu không biết là gì, chỉ có người hiện đại mới biết đó

là một cái bấm móng tay bằng bạc, mở miệng dùng âm thanh mà chỉ có Thanh Báo mới nghe được, cười hỏi: "Lão hồ ly xuất động rồi

sao?"dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

Bên trong Phủ Tả Tương, dưới giếng

khô có đào mật đạo, lão hồ ly này cho rằng cả Long Diệu không ai biết

sao? Hắn không biết ngay từ đêm đầu tiên hắn phái người tiến vào giếng

cạn âm thầm đào mật đạo đã bị mật thám của Diễm điều tra được toàn bộ.

"Dạ." Thanh Báo gật đầu một cái, dùng âm thanh chỉ có Thượng Quan Ngưng

Nguyệt mới nghe được nhẹ giọng nói: "Tất cả như vương phi đoán, lão hồ

ly quả thật dẫn theo đám tiểu hồ ly xuất động rồi, thuộc hạ tới để nhận

chỉ thị tiếp theo của vương phi."

Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ

nhếch đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, mắt ngọc lưu chuyển, ma mị yêu dã nói:

"Chắc hẳn Hoàng đế Diệu Long đã đợi đến hết bình tĩnh rồi, ngươi nhanh

chóng vào cung thông báo cho Hoàng đế Long Diệu đi, đến lượt hắn ra sân

rồi."

"Vâng" Thanh Báo cung kính cúi đầu, sau đó giống như mũi tên biến mất bên giường êm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Dung nhan tuyệt sắc tràn đầy nụ cười xinh đẹp nhìn Thanh Báo biến mất,

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cong ngón trỏ phải. Đầu tiên là điểm xuống trán của mình, sau đó lại điểm xuống ngực của mình, cuối cùng lại điểm xuống hai đầu vai.

Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải vẽ ra một

hình chữ thập hoàn mỹ, hai mắt lộ ra khát máu, môi Thượng Quan Ngưng

Nguyệt nở nụ cười tàn lạnh: "Lăng Tiêm Tiêm, linh hồn hèn nhát của ngươi thật có phúc. Bởi vì. . . Nó may mắn sắp nhận được sự an ủi từ tử

thần."

Tiếng cười giễu cợt đến cực điểm từ đôi môi đỏ nhẹ nhàng

vang lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đổi tư thế càng thêm lười biếng tựa

vào giường êm .

Nhẹ nhàng xoay tròn bấm móng tay bằng bạc trong

tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ rũ mắt ngọc, bình thản tiếp tục cắt

tỉa móng tay.

Mặc dù bầu trời tươi đẹp rực rỡ chói mắt, nhưng đối với quản gia Phương Hoành phủ Thụy vương cùng bảy tên Ảo Ảnh cung vẫn

đứng yên lặng bên cạnh giường êm mà nói, cho có bầu trời có rực rỡ lóng

lánh bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ có thể làm nền cho vương phi.

Vương phi làm loạn chặn trước cửa lớn Phủ Tả Tướng là vì muốn dẫn dụ lão hồ

ly Tả Thừa Tướng kia lộ ra số sát thủ tiến về phía Tuyết Ảnh Các.

Vương phi đoán chính xác lão hồ ly sẽ không dẫn người đổ máu xuất phủ, mà sẽ

theo mật đạo bên dưới giếng cạn lặng lẽ rời phủ. Nhưng cho dù xuất phủ

từ mật đạo dưới giếng cạn cũng phải đi qua tường rào phía bắc Phủ Tả

Tướng.

Nhưng nếu không muốn kinh động đến bọn thị vệ canh giữ ở

tường rào phía bắc, cách tốt nhất là bỏ thuốc mê toàn bộ bọn thị vệ. Vì

vậy, bọn thị vệ yên lặng canh giữ ở tường rào phía bắc Phủ Tả Tương đã

sớm đã sớm bịt kín mũi không cho gió lọt.

Thử hỏi, khi cơ quan

phiến đá bên trong mật đạo khởi động, bọn thị vệ đã bịt kín mũi, khép

miệng lại, làm ra các biện pháp nín thở tạm thời, làm sao có thể dễ dàng trúng chiêu?

Người ta nói người tính không bằng trời tính, nhưng đối với cho bọn họ mà nói, trời tính cũng không coi là thần. Mà tiểu

vương phi nhà bọn họ đem Thiên Địa Vạn Vật nắm trong tay. Lão hồ ly ơi

lão hồ ly, cho dù ngươi có nằm mơ cũng không đoán được, ngươi cho người

đào mật đạo bên trong giếng cạn lại biến thành tự đào hố chôn thân

chứ?

Cho dù âm mưu quỷ kế tầng tầng

lớp lớp của ngươi đối với vương phi thần thánh nhà chúng ta mà nói, cũng chỉ là một con bọ chét nhỏ ngu xuẩn đến cực hạn, từ rước lấy nhục mà

thôi.

Cho nên loài người tốt nhất đừng bao giờ làm trò ở trước

mặt thần. Bởi vì đối với thần vạn năng mà nói, loài người vụng về thê

thảm không nỡ nhìn. . .

Sau nửa canh giờ, Phủ Tả Tướng, bên trong phòng ngủ Độc Tiên"Lăng Tiêm Tiêm" --

"Ngươi nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng. . ." Độc Tiên híp mắt nhìn hộ vệ

đang khom lưng, thời điểm nói đến cái tên Thượng Quan Ngưng Nguyệt,

giọng không tự chủ run lên mãnh liệt, lúc này mới tiếp tục mở miệng mà

hỏi: "Vẫn yên lặng ngăn trước cửa lớn Phủ Tả Tướng, không có dấu hiệu

muốn vào phủ điều tra?"

"Vâng, thưa đại tiểu thư." Hộ vệ gật đầu, giọng khẳng định trả lời.

Hắn đã đi Tiền viện lặng lẽ quan sát nhiều lần, Thụy vương phi Thượng Quan

Ngưng Nguyệt dùng một đồ chơi nhỏ hiếm lạ cổ quái cắt tỉa xong móng tay, dùng tư thế lười biếng nằm trên giường êm vùi đầu ngủ say.

quản gia Phương Hoành Thụy vương phủ cùng với này bảy tên thị vệ Thụy

vương phủ lại cúi đầu ăn sủi cảo hấp, ngồi chồm hổm nhai vắt mì, trò

chuyện vui vẻ. Càng làm hắn mở rộng tầm mắt hơn là thị vệ Ngân Lang Thụy vương phủ lại không coi ai ra gì giương kiếm bắt đầu luyện tập kiếm

pháp.

Độc Tiên cố gắng duy trì vẻ mặt trấn tĩnh, phất tay về phía hộ vệ nói: "Được rồi, ngươi tiếp tục đến Tiền viện quan sát. Một khi

Thượng Quan Ngưng Nguyệt có dấu hiệu muốn dẫn người vào phủ, lập tức báo cho ta ."

"Vâng" Hộ vệ khom lưng, cúi đầu nhanh chóng lui khỏi phòng ngủ của Độc Tiên.

Khi bóng dáng của hộ vệ vừa biến mất, Độc Tiên hoảng sợ loạng choạng lui về phía sau vài bước. Ngã ngồi đặt mông trên ghế, nàng lắc đầu khó tin tự

lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy? Không thể nào, không thể nào!"

Trong lòng Độc Tiên hiểu rất rõ, phóng khí độc màu trắng bên trong bình sứ

màu đen của Độc Vương ra ngoài, nhiều lắm là cũng chỉ khiến bọn thị vệ

Thụy vương phủ canh giữ ở tường rào phía bắc hôn mê nửa canh giờ.

Nửa canh giờ đã qua, bọn thị vệ Thụy vương phủ đã sớm tỉnh lại rồi. Mà bọn

họ tỉnh lại, phát hiện mình quỷ dị ngã xuống đất ngất đi, nhất định sẽ

lập tức bẩm báo cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Thượng Quan Ngưng

Nguyệt là một người thông minh tuyệt đỉnh, khi nàng biết được chuyện bọn thị vệ quỷ dị té xỉu, nhất định sẽ đoán được có điều kỳ lạ bên trong.

Theo lẽ thường mà nói, bây giờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt phải dẫn người

vào phủ tiến hành điều tra không phải sao?

Nàng đã nghĩ đến một

ngàn, một vạn lý do giả ngu trả lời qua loa với Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi, nhưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại không dẫn người vào phủ tiến

hành điều tra. Chuyện này. . . rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Độc Tiên không khỏi dâng lên tức giận và sợ hãi, tức giận vì cảm

giác bị giày vò khi gặp phải trường hợp địch bất động ta bất động này,

thật là làm nàng tức giận không ngớt. Sợ hãi vì tâm tư của Thượng Quan

Ngưng Nguyệt quá thâm sâu làm cho người ta nhìn không thấu, thật làm cho nàng như đứng trên đống lửa, cả người rợn tóc

gáy.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

Độc Tiên từ trên ghế đứng dậy, giống như kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đi tới đi lui trong phòng ngủ.

Từng đợt ánh nắng rực rỡ chói lọi xuyên qua cửa sổ, vô cùng tinh tế quẩn

quanh người Độc Tiên. Nhưng Độc Tiên không cảm thấy ánh nắng ấm áp chút

nào, nàng chỉ cảm thấy khí lạnh đang cuồn cuộn bốc lên trong cơ thể. . .

Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn Tả Phủ Tướng--

Mặt đất chợt nổi lên tiếng nổ vang, mắt nhóm người bán hàng rong lập tức

tình theo tiếng động. Chỉ thấy bụi đất quay cuồng, phía bên phải cửa

chính Phủ Tả Tướng, chợt lao vụt ra vô số ngựa, mà ngồi trên mỗi con

ngựa là người mặc khôi giáp màu cam.

Ở Long Diệu hoàng triều, chỉ có đội cấm vệ quân dưới trướng Hoàng đế Long Diệu mới có tư cách mặc

khôi giáp màu cam. Nhóm người bán hàng rong mặc dù không biết bất cứ

người nào trên ngựa, nhưng có lẽ về màu sắc khôi giáp bọn họ vẫn có thể

biết người tới là người ai.

Trời ạ, đây không phải là đội cấm vệ

quân Long Diệu hoàng triều bọn họ sao? Lính cấm vệ chức trách từ trước

đến giờ là bảo vệ an toàn cho hoàng cung, tuyệt đối không tùy ý rời

hoàng cung. Nhưng hôm nay, bọn họ. . . Lại có thể thúc ngựa chạy đến Phủ Tả Tướng?

"Khàn --" Sau hồi tiếng ngựa hí kinh thiên động địa,

gần mấy vạn ngựa xếp thành hàng dài thẳng tắp, đồng loạt dừng trên đường lớn rộng rãi bên phải Phủ Tả Tướng.

Mẹ ơi cứu con, người dẫn đầu lại là Hoàng đế Long. . . Long Diệu của bọn họ? Nhóm người bán hàng

rong liều mạng xoa mắt mấy cái, đột nhiên hít khí lạnh.

Tất cả

bọn họ chưa từng gặp qua Long nhan của Hiên Viên Ly, nhưng có thể làm

cho cấm vệ quân Long Diệu thần phục theo phía sau, hơn nữa Kim Long Diễn Châu Vương miện trên đầu Hiên Viên Ly cùng với Cửu Long Tường Vân Hoàng bào trên người, nếu bọn họ còn ngu xuẩn không nhận ra thân phận của

Hiên Viên Ly, vậy thì nên dứt khoát đập đầu vào tường mà chết đi.

Trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn vùi đầu ngủ trên giường êm như cũ, nhóm

người Long Diệu hoàng triều bán hàng rong, quản gia Phương Hoành Thụy

vương phủ và bảy tên Ảo Ảnh cung lập tức quỳ gối cao giọng hô: "Ngô

hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Tên người của Linh Cung dịch dung thành người bán hàng rong khó chịu kề cái trán sát đất.

Hắn đây là tạo cái nghiệt gì, không phải chỉ nhất thời cao hứng chạy tới

nơi này thưởng thức kịch hay, sao lại hai ba lần uất ức đầu gối cao quý

của mình như thế? Lúc trước đã tâm không cam tình không nguyện quỳ bái

Long Lệnh của Hiên Viên Ly, bây giờ Hoàng đế Long Diệu Hiên Viên Ly tự

mình đến, lại làm thần kinh hắn co giật dập đầu lạy lần

nữa.

"Bình thân." Âm thanh uy nghiêm từ trong môi Hiên Viên Ly tràn ra, bàn tay giơ lên giữa không trung.

Nhận được chỉ thị của Hiên Viên Ly, mấy vạn cấm vệ quân Long Diệu nhanh nhẹn tung người xuống ngựa, nhanh chóng lấy xuống mũi tên màu đen treo sau

lưng. Chỉ nghe vài tiếng sưu sưu sưu vang vang, bóng dáng cấm vệ quân

Long Diệu giống như tia chớp chạy đi.

"Tạ chủ long ân." Nhóm

người bán hàng rong khấu đầu tạ ân, khi đứng lên từ mặt đất, các cấm vệ

quân đã lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bao vây cả Phủ Tả Tướng, mũi tên lạnh lẽo trong tay đồng loạt nhắm ngay Phủ Tả Tướng . . .