Đặc Công Hoàng Phi

Chương 142: Ta là lão đại

Edit: Pe thuong

Beta: Sakura

Cầm đầu ba người , là một người áo bào màu đen vạt áo tung bay , tóc bạc sáng rực , chói lọi bức người , khí phách lạnh lùng.

Đi bên người hắn, là cô nương mặc áo tím , cười nói tha thiết , khí thế ung dung.

Hơn nữa một bên , một màu tóc hồng tung bay , một khuôn mặt tà mị ,cười cười tà mị , khí thế bức người .

Chính là Vân Thí Thiên , Lạc Vũ , Minh Trần Dạ , ba người bọn họ.

Ba người chậm rãi bước đến.

Mà đi sau phía họ là đám người y phục đỏ xếp hàng đi theo , yên lặng không tiến động , không có sát khí, không uy hiếp.

Nhưng bọn họ nhấc tay nhấc chân , đều có lực đạo , làm cho người ta không thể nào bỏ qua .

Cao Thủ. Một đám cao thủ .

Tất cả Lục tông , tất tề nhíu mày.

“ Các người là ai? Khẩu khí thật lớn.” Tông chủ Già Diệp

tháp ngẩn đầu nhìn ba người Vân Thí Thiên , trên mặt hiện lên sát khí ,

mở miệng.

Dám mở miệng Phiêu Miểu là của họ , khẩu khí không nhỏ.

“Vọng Thiên Nhai Vân Thí Thiên, Địa Hỏa Ma Minh Trần Dạ.” Đứng ở giữa Hải Mặc Phong nói .

Hắn đối ba người ,rất quen thuộc.

Cùng lúc này nơi xa chân màyGiá Hiên Mặc Viêm nhíu chặt , khuôn mặt kinh ngạc.

Lạc Vũ bọn họ đến lúc này lại không cơ sợ hãi

Mà Tông chủ Hạ tam tông chưa từng thấy qua Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Minh Trần Dạ , nghe nói vậy tâm nới lỏng chút.

Vọng Thiên Nhai và Địa Hỏa Ma , chỉ là thế lực nhỏ.

“ Các ngươi đến đây làm cái gì?” Xoay người , Hải Mặc Phong hướng nhóm Lạc Vũ nói.

Thế lực Vọng Thiên Nhai cùng Địa Hỏa Ma đã nhanh chóng tăng lên , nhưng còn chưa có tư cách tham gia đại sự phân chia lần này.

Vì vậy , hắn đem mọi người tụ tập ở chỗ tông môn Phiêu Miễu Nhất Tộc , cũng không thông báo cho đám người Lạc Vũ để đến Phiêu Miễu

nhất tộc.

Lạc Vũ nghe Hải Mặc Phong nói thế , lập tức cười lớn, không nhìn mọi người đi tới : “ Nếu đến trước cửa Phiêu Miểu của ta , ta đây

là chủ nhân , tai sao lại không đến .”

Giọng nói thanh thúy vang lên , Vân Thí Thiên , Minh Trần

Dạ, Lạc Vũ , không nhìn bảy đại doanh , trực tiếp xuyên qua xương cốt

của rồng Phiêu Miểu mà đi tới.

“ Chủ Nhân của Phiêu Miểu nhất tộc?” Tông chủ Hạ tam tông nhất tề sửng sốt.

Phiêu Miểu không phải sớm bị tiêu diệt , làm sao có hậu nhân.

Sao Vọng Thiên Nhai và Địa HỏaMa kết cấu cùng Phiểu Miểu rồi ?…

Lập tức ,Tông chủ tam tông liếc mắt nhìn nhau , trong mắt hiện lên sát khí.

Xem ra hôm nay , ba người tới đây không có ý tốt.

Đứng trung tâm , nhìn ba người trực tiếp xuyên qua hắn, đi về phía cốt long ,Hải Mặc Phong hơi trầm xuống nhíu mày.

Đứng trước cốt long.

Lạc Vũ từ trong người móc ra Phiêu Miểu quyền trượng, đưa

về phía mọi người nói : “ Khó được thiên hạ lục tông tề tụ nơi đây . ta

tông chủ của Phiêu Miểu không keo kiệt , không biết tiếp khách.”

Một lời nói này, mọi người thấy Lạc Vũ vung tay lên , kia cốt long khẽ hoạt động.

Từng hơi thở thống ngự thiên hạ , bắn ra

Mặc dù thế lựcLục tông có lớn đến đâu, nhưng ban đầu hướng Phiêu Miểu xưng thần.

Lần này cảm giác khí thế quân lâm thiên hạ này đã lâu,

không khỏi đồng loạt nhìn nhau , trong nháy nơi này hiện lên một tia khí đè nén.

“ Phiêu Miểu quyền trượng …” Gia chủ Lâu Tinh Gia tộc thấp giọng nói.

Ngũ tông còn lại chân mày giật giật.

Phiêu Miểu quyền trượng , quyền lực Phiêu Miểu nhất tộc tuyệt đối , cô nương này thật sự là hậu nhân của Phiêu Miểu.

Sương mù dày đặt , Cửa lớn mở.

Cốt long triển khai , tựa như khẽ hở đại môn , một đường thông bên ngoài , chậm rãi mở ra.

Không trung màu xanh, cửa đại môn cao lớn từ từ lộ ra.

Hoa ở khắp nơi , đồng cỏ lung lay , mùi thơm ngát bay tới , thấm vào ruột gan.

Nước chảy ở trên núi cao đổ xuống, bài văn (văn chương) hoa lệ hiện lên ở phía xa

Nắng sớm chiếu xuống, Ngọc vũ Quỳnh Lâu*( điện ngọc đẹp và tinh xảo) thoáng hiện lên , to lớn, rung động lòng người.

Phiêu Miểu tông mở ra .

“ Xa tới là khách , tất cả vào đi.” Cầm đầu Lạc Vũ giọng

nói nhàn nhạt , rơi xuống, cùng Vân Thí Thiên , Minh Trần Dạ nhất tề

hướng cửa Phiêu Miêu tông đi tới .

Phía sau , Tông chủ lục tông liếc mắt nhìn nhau

Trước mặt họ Vọng Thiên Nhai và Địa Hỏa Ma không có cái gì

uy hiếp, Nhưng Phiêu Miểu tông có hơn trăm năm , thật sự đối với họ là

sự uy hiếp lớn.

Hơn nữa , trước mắt họ Phiêu Miểu đã bị tiêu diệt đã lâu, lại còn có hậu nhân , làm sao bọn họ lại không hiện lên tâm tư.

Sau khi chần chờ , lục tông ở khoảng cách xa , nhất tề đi theo ba người Lạc Vũ , Hướng tông môn Phiêu Miểu đi tới.

Về phía trận doanh thứ bảy , càng thêm kích động không phân biệt đông tây nam bắc , hưng phấn đi theo .

Cửa Phiêu Miểu tông , nơi này , từng là Thánh Địa cao thủ thiên hạ .

Đứng vững vàng như đỉnh núi ở đại lụcVong Xuyên .

Đó là sự thật không thể nào thay đồi .

Mọi người sải bước vào, chính là khoảng cách của hai thế giới.

Sự yên lặng ưu nhã , lối đi rộng rãi .

Xen lẫn hấp dẫn , phảng phất đưa ta vào thế giới khác, một mảnh hòa nguyệt.

Mặc dù ngoại thế chiến loạn cũng không một chút ảnh hưởng.

Lục tông không tính bất hòa , nhưng trong lòng mọi người đều không hợp nhau , nhưng khi vào đây , đều biến mất.

Lập tức khuôn mặt mọi người cẩn trọng vàdao động đi theo ba người Lạc Vũ hướng cung Phiêu Miểu đi tới .

Vượt qua chín ngàn chín trăm chín mươi chín bậc , đoàn người bước lên bậc thang Vân Bạch Ngọc.

Cảm thấy trước mắt nguyên sắc tỏa ra ánh hào quang , đại

điện nguyên sắc đứng trước mắt mọi người , trang nghiêm , khí thế

,thiêng liêng , cao nhã.

Khí thế ở giữa hiện lên vẻ tôn nghiêm , khí phách , tỏa ra khắp nơi nhẹ nhàng thanh nhã .

Mắt nhìn thấy tấm biển , lấy màu gốc ghi rõ ba chữ , Phiêu Miêu Cung.

Phiêu Miểu cung , đây là nơi khai sơ của Phiêu Miểu cung.

“ Mời” Lạc Vũ bước vào trước , giọng nói thanh thúy phá vỡ không khí yên tĩnh.

Tông chủ Lục Tông cũng không hơn trăm năm , lúc này nhìn

thấy cung điện khai sơ Phiêu Miểu , trong lòng hết sức chống cự khí thế

của nó , bất chi bất giác cảm thấy mình thấp đi.

Nghe thấy vậy , Tông chủ lục tông chần chờ một chút , rồi bước vào .

Lúc này trong điện cũng không có bướm bay và với các hình vẽ , mà chỉ còn khí phách uy chấn tôn kính quân lâm thiên hạ

Vân Thí Thiên, Lạc Vũ , Minh Trần Dạ , đi tới trước bức họa tổ sư Phiêu Miểu , khẽ khom người , thể hiện sự tôn kính.

Phía sau Tông chủ lục tông cùng với các cao thủ .

Thấy vậy , không chần chờ xếp thành một hàng hướng tổ sư Phiêu Miêu cúi người hành lễ .

Đó là , tôn kính đối với cường giả tuyệt đại .

Khi hành lễ xong , Lạc Vũ phất tay áo một cái , không nhân

nhượng một ai tiến lên một bước , ngồi lên ghế Bạch Ngọc phía chính giữa điện .

Bên cạnh, Vân Thí Thiên cùng Minh Trần dạ ngồi hai bên .

Ba ghế lớn Bạch Ngọc cao cao tại thượng , mắt nhìn xuống mọi người.

“ Cửa Phiêu Miểu tông trăm năm không mở , hôm nay khó được

các đại thế lực tề tụ , Phiêu Miêu ta được mọi người hướng nơi này nghị

sự.”

Lạc Vũ từ trên cao nhìn xuống mọi người , trên mặt chậm rãi hiện ra nụ cười xinh đẹp chậm rãi nói : “ Dù sao , nghị sự chính là

chuyện đứng dầu thiên hạ, có thể nào không ở nơi này thượng nghị .”

Xinh đẹp mà cao quý , hợp với áo tím của Lạc Vũ , tăng thêm xinh đẹp.

Lúc này lời nói nhẹ nhàng của Lạc Vũ , rất giống quân lâm thiên hạ Phiêu Miểu ngày đó , nhìn xuống chúng nhân cao ngạo.

Phía dưới Tông chủ Lục tông nghe thấy vậy .

Trong lời nói lộ ra ý tứ , hôm nay Phiêu miểu không phải tới cùng bọn họ phân chia thế lực , mà là nơi này, cho bọn họ nghị sự.

Lập tức tâm mọi người thở phào nhẹ nhỏm

Phiêu Miểu mặc dù bị diệt nhưng khí thế cường đại kia vẫn còn.

Nếu nàng mạnh mẽ muốn nhúng tay vào , những thứ khác không nói , nhưng khí thế đã phải nhường nàng ta một chút.

Hiện nay nàng ta không muốn nhúng tay chuyện thế lực phân chia, kia tất nhiên là tốt.

“ Đã như vậy . Thì đa tạ .” Bên trong một mảnh yên tĩnh ,

Tông chủ gia tộcLăng Nam lên tiếng phá vỡ yên tĩnh , hướng chỗ của

khách quan ngồi xuống.

Những Tông chủ khác thấy vậy đồng loạt ngồi xuống.

Lập tức đã có người dâng trà , không phải là đám người đi theo ba người Vân Thí Thiên .

Xem ra , Phiên Miểu hoặc là Lạc Vũ sớm chuẩn bị.

“ Hải Mặc Phong , ngươi tiếp tục.” Mấy tông chủ nhìn nhau , Song Diệp thành ngẩn đầu hướng Hải Mặc Phong bảo.

Hải Mạc Phong vẫn đứng đại diện , lúc này nghe thấy vậy

nhìn một chút rồi bước ra một bước , đứng yên nhìn đám người Lạc Vũ và

Vân Thí Thiên.

Trong lòng có dự cảm xấu hiện ra , ba người này thật chỉ tới quan sát.

Nhìn tình huống thì không giống lắm.

Trong lòng nghĩ, sắc mặt cũng bất động .

Dù sao , Vọng Thiên Nhai và Địa Hỏa Ma cũng có một chút thế lực , cho dù so với Phiêu miểu nhất tộc, cũng là thế lực nhỏ.

Người khác không biết Phiêu Miêu nhất tộc còn lưu lại gì ,còn hắn thì quá rõ.

Lập tức nhìn thẳng vào mắt Vân Thí Thiên , ý bảo hắn chớ

lôn xộn , và quay đầu nhìn trận doanh thứ bảy , tứ đại thế lực đã thâu

tóm Già Diệp tháp và Lăng Nam tứ đại thế lực .

“ Các ngươi muốn cùng chủ nhân thương nghị , vậy vì sao chủ nhân các ngươi không đến ?” Hải Mặc Phong khẩu khí mang theo phần uy

hiếp.

Dưới các thế lực lục tông , cư nhiên dám không đến.

Tứ đại thũ lĩnh một người dung mạo như nư nhi , lúc ấy nở nụ cười , chậm rãi mở miệng nói : “ Chủ nhân nhà ta đã đến .”

Dứt lời , đứng lên đi phía trên kia , đứng sau kẻ mà từ nãy tới giờ vẫn chưa mở miệng ,

“ Quân Vương , may mắn không làm nhục mệnh .” Cười khẽ âm thanh thổi trong đại điện.

Lần này dung mạo như nữ nhi , đưa tay vén lên , hiện ra khuôn mặt .

Lục tông không nhân ra người này , nhưng Hải Mặc Phong thất kinh , lạnh lùng nói :” Vân Khung .”

Một thân lạnh nhạt của Vân Khung , đứng bên cạnh Vân Thí

Thiên , nghe âm thanh cúi xuống nhìn sắc mặt lãnh đạm của Hải Mặc Phong .

Hướng tới Hãi Mạc Phong khẽ nở nụ cười : “ Vọng Thiên Nhai

Quân vương , chính là chủ nhân ta . Này chuyện phân chia thế lực , được

hay không , do Quân vương ta định đoạt.”

Giọng nói không lớn , nội dung chấn động , nổ vang đại điện .

Lập tức , sắc mặt Tông chủ lục tông khẽ biến.

Hải Mặc Phong đứng giữa đại diện , nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Vân Thí Thiên ở trên kia , trên mặt hiện lên tia tức giận .

“ Ta đã sớm đoán được ngươi là người có dã tâm .” Hải Mặc Phong lạnh lùng nhìn Vân Thí Thiên .

Cái gì án binh bất động , chết tiệt , hắn không sớm tình

huống này , Vọng Thiên Nhai lại nuốt phân nửa thế lực của gia tộc Lăng

Nam .

Vân Thí Thiên lạnh nhạt ngồi đó , nghe thấy vậy ánh mắt

trực tiếp chống lại Hải Mặc Phong , từ từ nói : “ Bổn quân có phải hay

không cám ơn ngươi khen ngợi .”

Hải Mặc Phong tỏa hơi lạnh khắp nơi : “ Ngươi cho …”

“ Mặc Phong , chính sự .”

Hải Mặc Phong đang muốn tức giận , Tông chủ Hải Thần tông lạnh lùng mở miệng

Ý nói Hải Mặc Phong nhẫn nhịn.

Nơi này dù sao cũng là Phiêu Miểu nhất tộc , nhanh chóng rời khỏi đây là chuyện tốt nhất.

Hải Mặc Phong hít thở một hơi , lạnh lùng nhìn Vân Thí

Thiên một cái , rồi nói : “ Rất tốt , thế lực nguyên bản quy về gia tộc

Lăng Nam , do … Vọng Thiên Nhai quản , ngươi có dị nghị gì không .”

Vân Thí Thiên tựa mình vào ghế cao , nghe vậy lạnh lùng

cười : “ Hải huyng , ngươi cho là dùng ít địa phương của Lăng Nam gia

tộc , bắt Vọng Thiên Nhai ta nhổ ra miếng thịt đã được nuốt vào . Ngươi

thấy như vậy ta sẽ đáp ứng ?”

Không có tức giận , không có ầm ĩ , nhưng lại lạnh nhạt hỏi ngược lại.

Giọng nói lạnh nhạt giống như Hải Mặc Phong đang nói về những thứ buồn cười.

Bên cạnh Lạc Vũ vàcùng Minh Trần Dạ liếc mắt nhìn nhau , nhất thời mỉm cười thưởng trà .

Sắc mặt Hải Mặc Phong trầm xuống : “ Vân Thí Thiên , đừng

lớn lối , cho dù ngươi nuốt phân nửa Lăng Nam , trong mắt chúng ta ,

ngươi không phài là cái gỉ.”

“ Phải không ?” Vân Thí Thiên lạnh lùng kéo khóe miệng âm thanh trì hoãn .

Vừa chậm rãi đưa ta , bưng chén trà Vân Khung đưa tới , nhẹ nhàng uống một hớp .

“ Vậy thì chờ ngươi thấy chúng ta dủ tư cách , lại cùng

phân chia .” Thanh âm lãnh đạm , không có bất cứ tình cảm , nhưng ý

nghĩa sắc bén.

Thời điểm đủ tư cách , rồi mới phân chia?

Hải Mặc Phong vừa nghe kinh ngạc , Vân Thí Thiên này có ý gì?

Mà Hải Mặc Phong đang kinh ngạc , Giá Hiên Mạc Viêm ngồi bên gia chủ gia tộc Lâu Tinh tinh quang chợt lóe ,đột ngột đứng lên

Vừa sải bước ra , dựng thẳng lông mày nhắm thẳng vào trận

doanh thứ bảy còn dư lại tam đại thế lực , trầm giọng quát .” Chủ nhân

các ngươi đã tới chưa ? Là ai ?”

Hành động đột ngột của Giá Hiên Mạc Viêm , lập tức đem lực chú ý trên người Vân Thí Thiên , hướng về tam đại thế lực .

Trên mặt Tông chủ Lục tông tia u ám.

Thâu tóm gia tộc Lăng Nam và Già Diệp tháp , trừ đi Vân Khung dịch dung , còn dư lại tam đại thủ lĩnh.

Thấy Giá Hiên Mạc Viêm gây sự hỏi , lập tức liếc nhìn nhau , nhất tề cười một tiếng nói : “ Dĩ nhiên đến rồi .”

Phía dưới Tông chủ lục tông nhất thời u ám , mặt vẫn không thay đổi .

Chẳng lẽ bọn họ….

“ Bọn thần tham kiến Quân vương , may mắn không làm nhục hoàn mệnh lục đại nhất thống.”

Âm thanh vang dội trẹn đại điện Phiêu Miểu , lời nói khí phách.

Tiếng vang ba người , ba người phân hai bên hướng phía sau Vân Thí Thiên và Minh Trần Dạ mà đứng.

Tam đại Đô Đốc Vọng Thiên Nhai , Yên Phi , Yến lâm , Yến trần.

Gió xuân thổi, rõ ràng ấm áp .

Mà lúc này ,chỗ mọi người đang ngồi , cảm giác lại lạnh thấu xương , một người nhất tề rùng mình một cái .

Vọng Thiên Nhai , tất cả là người của Vọng Thiên Nhai.

Sai lầm , bọn họ sai lầm rồi.

Đây không phải là bốn thế lực quật khởi

Đây không phải bốn thế lực bên cạnh Lăng Nam và Già Diêp tháp

Mà là một nhà độc chiếm , chính là bị Vọng Thiên Nhai độc chiếm.

Bọn họ không biết , không có một chút cảnh giác.

Vọng Thiên Nhai duỗi tay , tóm thâu thế lực hai tông của họ .

Gió thổi mây bay , sắc mặt Tông chủ lục tôngchân chính thay đổi.

Quân cờ của ván này đánh quá đột ngột , quá đột ngột.

Sắp đặt hết tất cả , toàn bộ quấy rối.

Tứ tông bọn họ tàn phá không chịu nổi , mà bọn họ đối mặt

không phải thế lực nhỏ bé , mà một cái thế lực đột nhiên thâu tóm lưcj

lượng của hai tông, Vọng Thiên Nhai quật khởi.

Con cá năm trên thớt , làm sao thay dổi .

“ Vân Thí Thiên , Quân Lạc Vũ , tốt tốt…”

Gió xuân bên ngoài vẫn thổi , đứng trong đại điện Hải Mặc Phong , cơ hồ nghiến răng nói ra những lời này.

“ Bổn quân tất nhiên tốt .” Vân Thí Thiên lạnh lùng như ban đầu , chẳng qua thần sắc lạnh như băng rơi vào mọi người trong lục

tông.

Đã không vì như thế mà thay đổi. mà cái nhíu mày , khiến thiên hạ náo động.

“ Các ngươi sao có thể quên mất Bổn vương đâu rồi , bổn

vương tới không phải vì quan sát nét mặt các ngươi .” Lười biếng dựa vào ghế ngọc .

Minh Trần Dạ cười tà mị nhìn vế phía mọi người.

Kia giọng nói tà mị rơi xuống điện , giống như tuyết sương rơi xuống, khiến sắc mặt lục tông ngày càng đi xuống.

Vọng Thiên Nhai hiện nay thống nhất Phật Tiên Nhất Thủy , hơn nữa thế lực Phật Tiên Nhất Thủy có mười nước nhỏ.

Mà bây giờ vừa nuốt Lăng Nam Gia tôc cùng Già Diệp tháp.

Hơn nữa bây giờ , lại còn thêm Địa Hỏa Ma, Phật Tiên Nhất Thủy kết mối quan hệ bền vững như thép, Địa Hỏa Ma là trợ thủ .

Chết tiệt làm sao bon họ quên mất Địa Hỏa MaĐông Thiên Vương , gã ma đầu này có quan hệ cùng với Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.

Gió thổi loạn , Tông chủ lục tông toàn bộ nhăn nhó, thế lựcnày đã vượt ra khả năng suy đoan của bọn họ.

“ Hiện nay , Bổn quân có tư cách để nói chuyên phân chia

chưa ?” Vuốt chén trà trong tay , Vân Thí Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn

Lục tông phía dưới.

Lời nói , đánh vào tâm của Tông chủ Lục tông , đặc biệt làgia chủ gia tộcLăng Nam và Tông chủ Già Diệp tháp .

Trước kia chỉ bất quá không biết bốn thế lực nuốt địa bàn của họ là ai.

Chỉ cần lục tông hòa hợp , lo gì không lấy lại được.

Nhưng bây giờ không phải không biết tên , đó chính là Vọng Thiên Nhai và Địa Hỏa Ma toàn bộ nuốt hết.

Nuốt hai tông , thế lực của bọn hắn áp đảo cả Hải Thần tông , Gia tộc Lâu Tinh , Băng Thánh cung cùng với Song Diệp thành .

Bây giờ không phải lục tông bọn họ muốn thế nào là thế đó.

Mà là Vọng Thiên Nhai và Địa Hỏa Ma.

“ Tốt, Anh hùng xuất thiếu niên ,cứ thế nổi lên.” Trong khong khí trầm mặc . Tông chủLăng Nam gia tộc lên tiếng.

Lông mày của Phương Chính chau lên , gia chủ Lăng Nam nhìn về phía Vân Thí Thiên , chậm rãi trầm giọng nói : “Có tư cách chất vấn , không biết quân vương phân chia thế nào ? Ta Lăng nam cùng Già Diệp

tháp dưới thế lực không có . nhưng cũng là Thương tam tông và Hạ tam

tông là nhất thể , cho dù hiện nay có chút mâu thuẫn . Trước mắt cũng đã giải quyết , lục tông chính là lục tông . Vọng Thiên Nhai Quân vương , anh hùng không hỏi xuất xứ, ngươi chi bằng nói ra ý nghĩ của ngươi .

Nếu không quá phận , lục tông chúng ta không có gì không đáp ứng.”

Buổi nói chuyện thảo đáng , nghe tới rất nể tình.

Nhưng thật ra lời kia rõ ràng là uy hiếp

Không quá phận , vậy thì chấp thuận .

Quá mức , thì đừng trách lục tông ta tiêu diệt ngươi .

Cho dù bây giờ ngươi cườg đại, thế lực to lớn , lục tông chúng ta liên thủ còn sợ không tiêu diệt ngươi .

Nghe lời nói gia chủ Lăng Nam , trong đại điện biến sắc , ngũ tông tông chủ liếc nhau một cái , sắc mặt nhất bĩnh lặng xuống.

Thậm chí nổi dậy sát khí

Tuyệt không cho Vọng Thiên Nhai phát triển , nếu đã như thế , không bằng …

“Ha ha …” Song lục tông bàn tính trong lòng , Vân Thí Thiên đột cười lên .

Mái tóc màu bạc xõa xuống , như loại người ngang ngược , tiếng cười tràng đầy sự khinh bỉ và cuồng tiếu.

“ Có phải tai của Bổn quân có vấn đề ?” Cười lạnh một tiếng , Vân Thí Thiên thoáng quay qua nhìn Minh Trần Dạ .

Minh Trần Dạ cười ha ha nói : “ Ta đoán không có , Bổn

vương cũng nghe , thấy người không biết trời cao đất rộng , còn tưởng

nơi đây mình làm chủ .”

“ Các ngươi cho rằng chúng ta kính trọng người già .” Ngồi trong đại

diện Lạc Vũ cầm chén trà , dường như nghiêm túc chen vào một câu .

“ Ngươi cho ta …”

“Lúc Lục tông các người còn cường thịnh , bổn quân cũng không sợ , hôm nay trước mặt bổn quân còn cò kè mặc cả , nằm mơ .”

Cười lạnh , Vân Thí Thiên không đợi Lăng Nam gia chủ nói xong ,lập tức trầm mặt , lớn tiếng nói , khí thế uy nghiêm cực kỳ.

“ Ngươi thật càn rỡ .”Vân thí Thiên dứt lời ,Tông chủ Già Diệp Tháp đập tay phía ghế đứng dậy nói.

“ Kia như thế nào ?” Minh Trần Dạ cười nhếch môi : “ Muốn đánh nhau , Bổn vương rất thích , tới .”

Sắc mặt tông chủ Già Diệp tháp giận đữ , thân hình chợt lóe hướng Minh Trần Dạ vàVân Thí Thiên công kích.

Mà thấy hắn vừa động , vẫn đứng ở trong đại điện , Giá Hiên Mạc Viêm , đột nhiên đưa tay nắm lấy Tông chủ Già Diệp tháp.

“ Không được vọng động , năm đó bọn họ chính là người giả

mạo thượng tông , đến phá vỡ hạ tông , làm nên trận đại loạn này , Tông

chủ không mắc mưu bọn họ .”

“ Cái gì ?”

Giá Hiên Mạc Viêm lời nói vừa ra , còn dư lại Ngũ tông chủ nhất thời đứng lên , không mặ không tin cùng khiếp sợ .

“ Giá Hiên Mặc Viêm , ngươi …”

Mà Hải Mặc Phong đứng cạnh Giá Hiên Mạc Viêm , nghe lời nói của hắn tay nắm chặt quả đấm , cơ hồ một quyền đánh Giá Hiên Mạc Viêm .

Này Giá Hiên Mặc Viêm đã sớm biết , nhưng hắn…

Ngày đó , hắn tới cửa , Giá Hiên Mặc Viêm còn lừa gạt hắn .

Nếu ngày đó , hắn phá hủy Vọng Thiên nhai , nào có chuyên hôm nay ,

Giá Hiên Mặc Viêm , cắn chặt răng , không để ý nọi người ,

mắt hướng về Vân Thí Thiên , Lạc Vũ , cùng Minh Trần Dạ .Chậm rãi nói.

“ Đan dược của tổng hội Dược Sư của Thượng Tam tông là các ngươi xuất không .?

Lạc vũ chống lại khuôn mắt phía dưới đè nén khỏi tâm tình của Giá Hiên Măc Viêm , nhàn nhạt nhướn mày nói : “ Phải”

Giá Hiên Mặc Viêm đã giúp Vọng Thiên Nhai của nàng , chỉ cần hắn hỏi nàng sẽ đáp.

Oanh , vừa nghe lời của Giá Hiên Mạc Viêm , Lạc Vũ trả lời , Tông chủ lục tông chỉ thấy trong đầu trấn động .

Chết tiệt ,đan dược là do Địa Ma hỏa và Vọng Thiên Nhai xuất ra

Một trận chiến đan dược nhưng có thề thay đổi toàn bộ đại lục về phía kẻ cầm đầu.

Bọn họ còn nói sau khi nhóm thế lực phân chia , lại nhằm vào đan dược này , nghĩ đến …

“ Hạ tam tông có vô số thương nhân bán vật liệu , phải là các ngươi ?” Giọng nói của Giá Hiên Mặc Viêm lạnh nhu băng nói .

Hắn trước kia có suy đoán là Lạc Vũ bọn họ , bởi vì hắn cảm thấy nàng có nhiều bản lĩnh.

Bất quá đè nén suy nghĩ của mình.

Mà bây giờ .

“ Hạ tam tông có tiền, bổn vương kiếm tiền vô cùng tốt .” Minh Trần dạ cười nói , chống lại ánh mắt Giá Viêm Mặc Hiên ,

Người này ban đầu là vị hôn phu của Lạc Vũ .

Nhỉn tình huống này có ý tứ….

Lời nói Minh Trần Dạ rơi xuống , đại điên trong nháy mắt yên tĩnh ,.

Trong đó , Vân Thí Thiên , Lạc Vũ , Minh Trần Dạ . Giá Hiên Mặc Viêm , ánh mắt liếc nhìn nhau ,

Nhìn không ra tâm tình , nhìn không ra tâm tu .

Phảng phất trong đại điện chỉ có bốn người này.

Mà phía sau bon họ , lục tông không khống chế được khẽ động ,

Thì ra thiên hạ đại loạn , là chính bọn họ ra tay , Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa.

Bọn họ mới là người đứng sau màn này, đạo diễn hết thảy .

Bọn hắn lục tông , bon hắn cho là cao cao tại thượng ,

Thì ra vẫn bị Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa đùa bỡn trong tay .

Đi tới hôm nay tất cả do bọn họ ban tặng .

Gió xuân khẽ động , phảng phất tứ phía

Nhưng không che được sát khí cuồng bạo, phóng lên cao .