Đặc Công Hoàng Phi

Chương 137: Thí Thiên- Lạc Vũ

Edit: Nhím

Beta: Sakura

“Được.” Liễu Bích Dao thoáng giật mình sau đó không chút nghĩ ngợi mà gật đầu.

“Vậy thì đi theo ta.” Khóe miệng của kẻ mặc áo đen khẽ câu lên, vung tay lên, thân thể Bích Dao chấn động mạnh, một ngụm máu tươi phun ra.

“Ngươi…” Liễu Bích Dao cơ hồ không thể tin nổi, một khắc trước hắn

còn nói nàng đi cùng hắn, một khắc sau hắn lại tự tay giết nàng…

Thần trí nhanh chóng biến mất, đầu Liễu Bích Dao rủ xuống.

Người áo đen thấy vậy thì nhàn nhạt cười, đầu ngón tay gõ lên trên

người Liễu Bích Dao ba gõ: “Ta sẽ tới đón ngươi…” Giọngnói mờ ảo lúc có

lúc không, vô cùng ôn nhuận.

Ngay sau đó, thân ảnh hắn bồng bềnh, giống như lúc đến, thần bí biến mất.

Trong đại lao đề phòng sâm nghiêm lúc này chỉ còn lại thân xác của Liễu Bích Dao đã chết.

Đêm, rất đẹp, cũng rất quỷ dị.

“Đã chết?” Lạc Vũ có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy, tự phế kinh mạch và đấu khí mà chết.” Phong Vô Tâm nhíu mày.

Thế này không giống tác phong của Liễu Bích Dao cho lắm, chỉ là đúng là đã chết.

Lạc Vũ nghe nói vậy thì trầm ngâm trong giây lát: “Vậy các ngươi tự xem mà giải quyết đi.”

Gió thu nổi lên, trong gió mang theo chút cảm giác mát mẻ.

Liễu Bích Dao tự sát mà chết, đám thương lữ là thủ hạ của nàng ta lúc này đang trong thế quần long vô thủ*(ý tương tự như rắn mất đầu).

Lúc này, Minh Trần Dạ lập tức can thiệp vào, lấy thế lực của Vọng

Thiên Nhai và Hỏa Ma thành công thay thế Liễu Bích Dao, trở thành đầu

lĩnh của đám thương lữ.

Thiếu đí Liễu Bích Dao, liền bớt đi điều nguy hiểm, Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma càng có hành động lớn.

Minh Trần Dạ đích thân đến phạm vi thế lực của bọn họ tại Già Diệp

tháp. Có Minh Trần Dạ ở đó, mọi chuyện tiến hành càng thêm thuận lợi.

Gió thổi qua, sắc thu tràn khắp mọi phương trời.

Trong sắc thu rợp trời, gia tộc Lâu Tinh và Băng Thánh cung xảy ra một trận va chạm kịch liệt.

Lưỡng tông đánh nhau thảm thiết ngươi chết ta sống, tổn thất không nhỏ, liên lụy càng thêm không nhỏ.

Hải Thần tông và Song Diệp thành lại càng tiến hành nhiều lần đánh nhau sống mái với nhau trên quy mô nhỏ.

Tứ tông lúc này đều đem toàn lực đặt trên người đối phương, không còn ai có tinh lực mà đi chú ý đến thế lực của Vọng Thiên Nhai đang nhanh

chóng quật khởi.

Mà Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma càng thừa dịp lúc này mà thâu tóm.

Thế lực của bọn họ càng ngày càng mạnh.

Thu, thật khôn cùng bận rộn khôn cùng.

Mà trong lúc mọi người đang khôn cùng bận rộn, tại Nghị chính cung, Vọng Thiên Nhai.

“Sao thời gian gần đây ta không nhìn thấy Thí Thiên, hắn đang bận cái gì?”

Cùng Phong Vô Tâm bàn chính sự xong, Lạc Vũ ngẩng đầu hỏi Phong Vô Tâm.

Quyết sách và phương châm đã bàn xong, lúc này là đám người bên dưới

bận rộn, nàng và Vân Thí Thiên hẳn là không có nhiều việc phải làm.

Nhưng là ngược lại, Vân Thí Thiên lại bận rộn đến bóng người cũng không thấy được, nàng lại tìm thế nào cũng không thấy hắn.

Phong Vô Tâm nghe vậy thì sờ sờ cái trán, lắc lắc đầu nói: “Không

biết. Hình như là đi xem xét tình huống xung quanh Vọng Thiên Nhai.”

“Xung quanh?” Lạc Vũ nghe vậy thì nhướn mày.

Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma là huynh đệ chi bang, không cần lo lắng.

Nhưng là các quốc gia khác thì không phải như thế.

Nhưng là mặc dù như thế, sao lại không nói với nàng, thiệt là.

“Nhìn thấy hắn thì bảo hắn đến gặp ta, nếu không đến thì ta cho hắn đẹp mặt.” Lạc Vũ nói lời uy hiếp.

Nàng không thích Vân Thí Thiên có việc mà không nói với nàng.

“Được.” Phong Vô Tâm nghe vậy thì cong mi lên, cười đáp.

“Đi làm việc đi.” Lạc Vũ thấy vậy thì phất tay một cái, sau đó tựa lưng vào ghế ngồi vuốt vuốt mi tâm.

Gần đây đã xảy ra chuyện gì, sao nàng lại cảm thấy thân thể càng lúc

càng suy nhược, chẳng lẽ là do lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư, nàng

không cách nào chống đỡ được sao?

Phong Vô Tâm ôm hồ sơ đi ra ngoài, thấy Lạc Vũ như vậy thì trên mặt lóe lên một tia lo lắng nồng đậm.

Ánh mặt trời lóe lên, phía bên ngoài cung cây kim quế tỏa hương, vạn phần ưu nhã.

Mà Vân Thí Thiên làm cho Lạc Vũ tìm khắp nơi không thấy, lúc này đang ở trong Hắc thạch sâm lâm trên đất nước láng giềng Hỏa Ma, cũng không

phải đi xem xét tình huống xung quanh của Vọng Thiên Nhai.

“Lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trong Hắc Ma rừng rậm, tứ vương ma thú đang đứng trong đó, Vân Thí

Thiên chau mày, nhìn Tiểu Ngân và Tiểu Hồng đi tìm Tứ vương ma thú tới

đây.

Tiểu Ngân và Tiểu Hồng ở trước mặt Lạc Vũ nói rằng đi đốc thúc công việc của vạn thú.

Trên thực tế lại là mang Vân Thí Thiên đi Hỏa Ma, tìm tứ vương.

Nghe Vân Thí Thiên hỏi thăm, tứ vương trầm giong suy nghĩ.

Lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư rất quái lạ, chúng ta cũng không quan tâm đến loài người, nên cũng không rõ ràng cho lắm.

Vân Thí Thiên thấy Hổ vương nói như thế, lập tức nhíu mày, trầm giọng nói: “Vậy tại sao trên người ta và Lạc Vũ đều có cấm chế nhưng chỉ có

Lạc Vũ là có phản ứng?”

Thời gian này, thân thể của Lạc Vũ càng ngày càng kém.

Hắn và Lạc Vũ đều rõ ràng, đây là do cấm chế của Phiêu Miểu tổ sư gây ra.

Bọn họ không đem Thiên tinh vụ hoa đến cho gia tộc Lâu Tinh được, lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư bắt đầu ảnh hưởng đến bọn họ.

Nhưng là, tại sao hắn lại không có một chút phản ứng nào, mà toàn bộ phản ứng lại xuất hiện ở trên người Lạc Vũ.

Điều này làm cho hắn rất lo lắng, khống chế không được mà phải bảo Tiểu Ngân dẫn đến nơi này để hỏi thăm.

Tứ vương ma thú đã sống lâu như vậy, có một số chuyện con người không biết, nhưng bọn chúng lại biết rõ ràng.

Lời này vừa nói ra, tứ vương ma thú liếc nhau một cái, lúc lâu sau Cửu Đầu Xà Hoàng*(vua rắn chín đầu) ra hiệu nói.

Lực lượng của Phiêu Miểu tổ sư chúng ta không rõ ràng cho lắm, nhưng

là công pháp của Phiêu Miểu nhất tộc chúng ta cũng có biết một chút.

Thấy lực lượng trên người ngươi và tình huống của ngươi, đây là do liên lụy.

Nó sống hơn ba nghìn năm rồi, Phiêu Miểu tổ sư thì nó không rõ lắm, nhưng Phiêu Miểu nhất tộc thì nó có biết một chút.

Liên lụy? Đây là cái gì? Tiểu Ngân ở một bên trừng lớn mắt.

Lạc Vũ không khỏe, nó và Tiểu Hồng đều nhìn ra.

Nhưng là Lạc Vũ không cho phép nó hỏi, khiến cho nó nóng lòng, mà bây giờ Vân Thí Thiên lại tìm nó để hỏi, đương nhiên nó đem toàn lực mà

tìm hiểu.

Nhất sinh, nhất chết, liên lụy đến cùng, song chết vô sinh. (một kẻ

sống, một kẻ chết, cuối cùng vì dính dáng lẫn nhau mà cả hai cùng chết.)

Kim Loan Phượng chậm rãi bảo.

Liên lụy chính là song thể bị quản chế, một người không có chút cảm

giác nào, một người lại đau đến không muốn sống, đến cuối cùng chính là

song song chết đi.

Một người là thân thể thống khổ, một người là linh hồn thống khổ, hai người cùng không được sống yên ổn.

Vân Thí Thiên nghe Cửu Đầu Xà Hoàng và Kim Loan Phượng nói như thế, đã hiểu.

Phiêu Miểu tổ sư mất đi Lâu Tinh tổ sư.

Cho nên, hắn khiến cho người nữ chịu khổ cấm chế, nam tử tâm đau,

muốn nam tử trơ mắt nhìn người yêu của mình thừa nhận thống khổ nhưng

không thể làm gì được.

Này, thật sự là dựa trên chính cuộc đời hắn để chế công pháp.

Bởi vì hắn để cho Lâu Tinh tổ sư chịu khổ, mà chính hắn càng thống khổ hơn.

Cho nên, hắn muốn đem kẻ làm trái với lời hắn cũng phải chịu đựng nỗi thống khổ như muốn trùy tâm giống hắn sao?

Cau mày sâu, Vân Thí Thiên trầm ngâm một lúc sau đó nói: “Không phá giải được sao?”

Tứ vương liếc mắt nhìn nhau, nhất tề lắc đầu.

nếu bọn họ có thể hiểu được công pháp của Phiêu Miểu tổ sư, vậy bọn họ đã là Thú vương rồi.

Vậy làm sao bây giờ, ngày đó Lâu Tinh không thu Thiên tinh vụ hoa.

Bây giờ chúng ta đi xông vào Lâu Tinh. Tiểu Hồng khẩn trương nắm nắm

thân thể.

Không thể xông vào, xông vào lại càng vô dụng.

Hổ vương chen vào nói, lăng mộ của Lâu Tinh tổ sư đã từng được hậu

nhân của Phiêu Miểu cải tạo qua, nếu là xông vào, các ngươi nếu không

chết thì chính là lăng mộ tự hủy.

Vừa nghe thấy vậy, xung quanh cấm địa chỉ còn lại tiếng gió.

Thì ra là vậy, khó trách Lạc Vũ vẫn không bàn đến việc xông vào lăng

mộ của Lâu Tinh tổ sư, có lẽ là nàng đã sớm đoán ra rằng không thể xông

vào được.

Cho nên, nàng vẫn chịu đựng, không hề mở miệng kêu khó chịu.

Trên mặt Vân Thí Thiên không có một tia biểu tình, nhưng là hai tay giấu trong tay áo lại nắm chắc thành quyền.

Vậy làm sao bây giờ? Vậy làm sao bây giờ? Tiểu Ngân cũng khẩn trương.

Gió thu thổi qua, phất động bạch phát của Vân Thí Thiên, lọn tóc bay múa giống như phát sáng dưới ánh mặt trời.

“Tiểu Ngân, ngươi đi một chuyến đến Thần Minh vực, ta muốn đổi lại.”

Không phải cầu, mà là ra lệnh.

Đổi lại? Hai người các ngươi đổi cho nhau? Tiểu Hồng sửng sốt.

Nếu đổi lại thành công, ngươi sẽ phải chịu khổ gấp đôi. Hùng vương nâng mi lên.

“Vô phương.” Vân Thí Thiên lạnh lùng ném lại hai chữ, tay áo bào phất một cái, xoay người rời đi.

“Cho ngươi thời gian năm ngày, không được cho bất luận kẻ nào biết.”

Giọng nói lãnh khốc vang lên trong gió thu, lạnh như băng mà quyết

tiệt.

Uy, ta không biết Thần Minh vực ở chỗ nào a, Tiểu Ngân sau khi trố mắt thì nhảy dựng lên.

Cha nó là ở Thần Minh vực, Vân Thí Thiên đây là muốn nó đi tìm cha nó để làm phép, nhưng là nó không biết nơi đó phải đi như thế nào a.

Ta biết.

Đang lúc Tiểu Ngân hô lớn, Tiểu Hồng đột nhiên vươn móng vuốt léo lấy Tiểu Ngân.

Mọi tảng đá trong thiên hạ đều là nhà của nó, nó được sinh ra là nhờ thiên địa linh khí, cái gì tảng đá biết, vậy nó cũng biết.

Tiểu Ngân cùng tứ vương nghe vậy, mắt lập tức sáng lên, Thần Minh vực, tốt, tốt, đi mau.

Gió thu lướt qua, trời xanh cao rộng.

Tiểu Ngân, Tiểu Hồng cùng tứ vương nhanh chóng hướng Thần Minh vực mà đi.

Tại Vọng Thiên Nhai và Hỏa Ma, không có bất kỳ kẻ nào biết bọn họ vừa mới tới Hỏa Ma.

Trời, chậm rãi tối.

Quần tinh lóe sáng trên bầu trời, ánh sáng trong suốt bao phủ cả thiên không.

“Đã thâu tóm được hai phần ba thế lực rồi sao? Rất tốt, cứ giữ tốc độ này, cần cao thủ thì ta sẽ tận lực cung cấp cho ngươi…”

Đèn đuốc sáng trưng, Lạc Vũ đang cùng Phong Vô Tâm và đám quần thần thương nghị chính sự trong Nghị chính cung.

“Ta mệt mỏi, nghỉ ngơi đi.” Vừa đến nơi, Vân Thí Thiên chậm rãi đi lên, đưa tay ôm chầm lấy eo Lạc Vũ.

“Uy.” Lạc Vũ và Vân Thí Thiên đã mấy ngày không thấy mặt, vừa thấy mặt cư nhiên ôm chầm lấy nàng, này…

“Còn có chuyện muốn…”

“Phong Vô Tâm, ta không hi vọng đám quần thần của Vọng Thiên Nhai

chúng ta tất cả chỉ để trang trí.” Vân Thí Thiên không quay đầu lại, ôm

Lạc Vũ bước đi.

Phong Vô Tâm cùng đám quần thần thấy vậy, nhất tề nhướn mày.

Thế này là ý nói bọn họ tự đi hoàn thành những chuyện tiếp theo phải không.

Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên cường ngạnh ôm đi, thấy vậy cũng im lặng.

Bất quá, Vân Thí Thiên lâu rồi cũng không có cường ngạnh trước mặt nàng, hôm nay lại có thái độ thế này…

Lập tức, Lạc Vũ cũng không cùng Vân Thí Thiên tranh luận cái gì, dứt

khoát thả lỏng thân thể, cuộn mình trong ngực Vân Thí Thiên, tùy ý hắn

ôm nàng trở về tẩm cung.

“Tâm tình không tốt sao?” Trong tẩm cung, Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên đặt ở đầu giường, lập tức đưa tay ôm cổ Vân Thí Thiên, khẽ nói.

Vân Thí Thiên thấy vậy cúi đầu hôn môi Lạc Vũ, lắc đầu: “Không phải vậy.”

Vuốt sợi tóc đen của Lạc Vũ, ngồi xuống cạnh người Lạc Vũ, trở tay ôm Lạc Vũ vào ngực, chậm rãi nói: “Không nên quá mệt mỏi.

Phong Vô Tâm bọn họ là nam nhân, giữ làm gì, có việc thì giao cho bọn họ đi làm.”

Lạc Vũ bò lên trên ngực Vân Thí Thiên, nghe vậy không khỏi nở nụ cười.

Còn tưởng rằng tâm tình của Vân Thí Thiên không tốt, thì ra là vì chuyện này.

“Không có việc gì, chuyện buôn bán lớn như vậy, tổng yếu cần có người giải quyết…”

“Tốt, từ ngày mai trở đi, nàng đem một số chuyện tới đây, ta sẽ xử lý.”

Lạc Vũ còn chưa nói hết, Vân Thí Thiên đã cường ngạnh ngắt lời nàng.

Lạc Vũ vừa nghe nhất thời vi lăng, Vân Thí Thiên bình thường sẽ không can thiệp vào chuyện của nàng, cũng sẽ không đoạt quyền của nàng, mà

hôm nay…

Khẽ ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Vân Thí Thiên.

Hắn đang lo lắng cho nàng? Hắn đang lo lắng cho thân thể của nàng.

Lạc Vũ nhất thời khẽ nở nụ cười, cúi đầu hôn hai cái lên môi của Vân

Thí Thiên, mỉm cười nói: “Không có việc gì, thân thể của ta ta rõ ràng

nhất, không có việc gì…”

Một lời còn chưa nói hết, Lạc Vũ thấy mặt Vân Thí Thiên lạnh xuống, mà tay hắn cũng sờ lên cổ tay nàng.

Nơi đó, bị lực lượng kia làm cho càng ngày càng thâm.

Lạc Vũ thấy vậy biết không gạt được Vân Thí Thiên, lập tức cười cười, đầu tựa vào vai Vân Thí Thiên, nói: “Không cần lo lắng.”

Vân Thí Thiên nghe vậy thì ôm sát lấy Lạc Vũ, hắn biết không cần lo

lắng, bời vì lo lắng cũng không làm gì được, chỉ có trực tiếp hành động.

“Chúng ta đi Lâu Tinh một chuyến.” Vân Thí Thiên thanh âm rất trầm.

“Mạnh mẽ xông vào, không được.” Lạc Vũ lắc đầu.

“Không mạnh mẽ xông vào, đi tìm Giá Hiên Mặc Viêm.”

Lạc Vũ nghe vậy bỗng dưng ngưng mắt.

Vân Thí Thiên và Giá Hiên Mặc Viêm là loại quan hệ gì, hoàn toàn

không cần nói, cả thiên hạ cũng biết bọn họ là bất cộng đái thiên*.

(không đội trời chung)

Luc này đi tìm Giá Hiên Mặc Viêm, đây không phải là nói Vân Thí Thiên muốn cúi đầu sao.

Ôm thật chắc cổ Vân Thí Thiên, Lạc Vũ mỉm cười, lắc đầu nói: “Không

cần, chúng ta không cần đi tìm bọn họ, bọn họ sẽ tự đến tìm chúng ta.

Ta nói rồi, một ngày kia, bọn họ nhất định phải cầu xin chúng ta, ta không phải là chỉ nói suông.”

Vân Thí Thiên nghe Lạc Vũ nói thế không khỏi cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen sẫm phía dưới.

Bây giờ là lúc nào rồi, nàng vẫn còn băn khoăn hắn.

Chậm rãi nâng mặt Lạc Vũ lên, Vân Thí Thiên yên lặng nhìn Lạc Vũ mỉm

cười, trầm giọng nói: “Ngươi biết ta không nói giỡn. không có bất kỳ

chuyện gì trọng yếu hơn an nguy của nàng”

Mặt mũi là trọng yếu, nam nhân lại càng nên đỉnh thiên lập địa, vĩnh

không cầu người, huống chi là cừu nhân bất cộng đái thiên, nhưng là Lạc

Vũ…

“Tin tưởng ta, ta cũng không nói giỡn với chàng.” Lạc Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Thí Thiên, trong mắt là kiên quyết.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, đêm đen yên tĩnh.

Sau một lúc lâu, Vân Thí Thiên nhìn vẻ kiên quyết của Lạc Vũ, chậm rãi gật đầu thỏa hiệp: “Được, chúng ta không đi.”

Lạc Vũ thấy vậy thì cười, ôm thật chắc Vân Thí Thiên: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.”

Phiêu Miểu quyền trượng ở trong tay nàng, nàng không đi, Vân Thí Thiên có muốn đi cũng không có Thiên tinh vụ hoa.

Vân Thí Thiên nghe vậy thì cũng không mở miệng khuyên gì, chỉ là đưa tay qua ôm thật chặt Lạc Vũ, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.

“Ngủ đi.” Giọng nói trầm thấp, Vân Thí Thiên nhẹ nhàng mở miệng.

Bận rộn lâu như vậy, Lạc Vũ cũng chưa ngủ tốt được ngày nào.

Lạc Vũ cuộn lại trong ngực Vân Thí Thiên, tìm vị trí thật thoải mái, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Thời gian này bận rộn như vậy, nàng quả thật là mệt chết được.

Cuộn lại trong ngực Vân Thí Thiên, cảm giác được Vân Thí Thiên nhẹ

nhàng vuốt ve sau lưng, loại ôn nhu này hoàn toàn không thể cảm giác

được trên con người lãnh khốc của Vân Thí Thiên.

Lạc Vũ không khỏi khẽ gợi lên khóe miệng, không tiếng động mỉm cười.

Tình cảm của Vân Thí Thiên thâm trầm nội liễm.

Hắn sẽ không nói ra, càng sẽ không gióng trống khua chiêng để cho người ta biết.

Hắn chỉ biết làm.

Hắn biết nàng không muốn làm cá chậu chim lồng, đem toàn bộ quyền lực của quân vương Vọng Thiên Nhai trao cho nàng, tùy ý nàng chấp chưởng

càn khôn.

Hắn biết nàng cùng Minh Trần Dạ tình cảm tốt, hắn không nói gì không

làm gì, mà đem Minh Trần Dạ đưa vào vị trí tốt nhất, toàn tâm tín nhiệm.

Mà đưa vào đó, chẳng khác nào đem một nửa thiên hạ sau này của Vọng Thiên Nhai chia một nửa cho Minh Trần Dạ.

Đây, là vì nàng mà hồi báo cho Minh Trần Dạ.

Hắn nói đợi nàng đủ mười sáu tuổi làm đám cưới sau mới chạm đến nàng, vẫn tôn trọng nàng mà không chạm đến nàng, quản chi hàng đêm cứng ngắc

muốn chết.

Hắn biến nàng cùng Vọng Thiên Nhai…

Rất nhiều, rất nhiều, có rất nhiều chuyện, nói không hết.

Hắn không có đem tình cảm nói ra miệng, hắn chỉ biết làm

Nhưng là, tâm ý của hắn lại tích lại từng chút, từng chút một, bao quanh nàng.

Làm cho nàng giống như bị vây trong bầu trời ấm áp bao la, có thể tùy ý mà ngao du.

Khẽ nhếch miệng, Lạc Vũ ôm eo Vân Thí Thiên.

Hành động của hắn hôm này cũng với việc mất tích mấy ngày nay, nhất

định là hắn đi làm chuyện gì, đoán chừng khẳng định là có liên quan đến

nàng.

Ngày mai xem ra nàng phải ép hỏi.

Đêm lạnh như nước nhưng hôm nay lại ấm áp như xuân.

Vân Thí Thiên ôm Lạc Vũ, đầu ngón nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lạc Vũ.

Lúc này còn bắn khoăn hắn, không muốn hắn cúi đầu, thà chết cũng không đi.

Hắn còn không hiểu sao, lần trước Giá Hiên Mặc Viêm giúp bọn hắn,

thật ra là giúp Lạc Vũ, tâm ý của Giá Hiên Mặc Viêm đối với Lạc Vũ hắn

còn không rõ sao.

Nếu Lạc Vũ đi, đoán chừng việc này còn có khả năng, mà nàng ngoan cố không đi, còn không phải là…

Không tiếng động nhắm mắt lại, Vân Thí Thiên nhẹ nhàng hôn lên tóc Lạc Vũ.

Đã như vậy, vậy hắn sẽ giải quyết mọi chuyện.

Nữ nhân của hắn, vậy đương nhiên sẽ do chính hắn bảo vệ.

Đêm rất đep, ánh trăng tỏa ra ánh sáng ngân bạch.

Ánh sáng kia tỏa ra từ trên màn trời, xuyên thấu qua cửa sổ vẩy vào

trong phòng ôm lấy hai người đang nằm trên giường, hình ảnh kia mỹ kinh

người.

Không có gì có thể đẹp hơn hai người yêu nhau được ở chung một chỗ.

Sắc thu lan tỏa, rộng khắp mọi phương.

Đảo mắt đã đến ngày thứ hai, không đợi Lạc Vũ ép hỏi Vân Thí Thiên đã xảy ra chuyện gì, Vân Thí Thiên đã hạ xuống một đạo lệnh.

Từ hôm nay, Vọng Thiên Nhai không cần giấu giếm nữa, xuất ra toàn lực, cướp lấy thiên hạ.

Binh mã chia làm bốn đường, lấy tổng đốc Yến Triệt, Yến Ngữ cầm đầu,

xuất binh công phạt các nước láng giềng xung quanh Vọng Thiên Nhai, thần phục hay không, chỉ là một chữ.

Binh mã tung hoành, nháy mắt càn quét toàn bộ Phật Tiên Nhất Thủy.

Một câu của Lạc Vũ diệt ngoại tất an nội, nói không sai.

Nếu là muốn thâu tóm thế lực trên Vong Xuyên đại lục, nuốt trọn Phật Tiên Nhât Thủy chính là bước đầu tiên.

Cùng lúc này, thế lực của Đông Thiên Vương tại Hỏa Ma cũng bắt đầu ép sát các thế lực quanh thân bọn họ.

Muốn thâu tóm tât cả thế lực ở bên ngoài, hai nước này hợp tác đồng thời thông báo ra ngoài, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Binh mã tung hoành, Phật Tiên Nhất Thủy và Hỏa Ma nổi lên tinh phong huyết vũ.

Mà đây chẳng qua là bước đầu tiên.

Loan phượng phi bằng truyền tin.

Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm đều trở lại Vọng Thiên Nhai.

Tam tướng và Vân Khung, bốn người dịch dung bí mật đi đến Già Diệp

Tháp cùng thế lực của gia tộc Lăng Nam , phân tứ phương mà trấn giữ,

tiếp nhận thế lực dược sư hiệp hội và đám thương lữ thâu tóm được.

Bắt đầu thống nhất điều hành, thống nhất trấn áp, thống nhất hợp nhất.

Đem toàn bộ những quốc thổ đã cắn nuốt bắt đầu hợp lại thành một thân.

Hơn nữa, lần nữa tăng tốc, Vân Thí Thiên hạ tử lệnh, phải ở một tháng sau, toàn diện tiếp quản toàn bộ thế lực còn dư lại của lưỡng tông.

Nếu không, mang đầu tới gặp.

Nhất thời, tứ đại tướng nháy mắt trong phạm vi thế lực của lưỡng tông nhấc lên một đượt sóng mới, toàn diện thâu tóm.

Không hề e ngại sẽ lộ ra thông tin gì.

Không hề e ngại sẽ bại lộ bất kỳ hành động gì với tứ tông khác.

Toàn lực thâu tóm.

Gió thổi qua, lá cây đầu thu vẫn mang màu xanh thẫm.

Biến bí mật thành công khai, hóa bị động thành chủ động.

Vốn là thiên hạ đang tinh phong huyết vũ, lập tức lại bắt đầu nổi lên một đợt gió mưa mới.

Phất Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên Nhai động.

Hỏa Ma, Đông Thiên động.

Hai đạo tin tức này nhanh chóng lan ra khắp đại lục Vong Xuyên ,

giống như lại phủ lên cho vùng đất hỗn loạn này một lớp sương mới.

Hải Thần tông, Đại điện.

“Cái gì, Vọng Thiên Nhai bắt đầu điều binh tấm công toàn bộ Phất Tiên Nhất Thủy?” Giá Hiên Mặc Viêm đang nắm tin tình báo trong tay.

Trong khoảng thời gian này bọn họ cũng không chú ý đến Vọng Thiên Nhai, hôm nay lại nhận được báo cáo này.

“Nhân cơ hội kiếm chác đây.” Thiếu chủ Lăng Nam không có chết nhàn nhạt ném ra một câu.

Một bên Hải Mặc Phong nghe vậy thì gật đầu: “Ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ nghẹn thêm nữa, không nghĩ rằng bây giờ đã không nhịn được nữa.”

Lục tông quyết liệt, thiên hạ đại loạn.

Hiện nay đã không còn có nhiều thế lực có thể động tay chân, hắn còn

đang suy nghĩ không biết đến bao giờ Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ mới

đến tranh một chân, không ngờ bây giờ đã động rồi.

“Này chỉ là chuyện nhỏ.”

Gía Hiên Mặc Viêm ừ một tiếng, Vân Thí Thiên cho dù chưởng quản cả

Phật Tiên Nhất Thủy cũng không phải là chuyện gì quá lớn, cùng thế lực

của Lâu Tinh bọn họ còn cách quá xa, không đáng để lo.

Hiện nay, quần hùng cùng lên, nếu bọn họ có năng lực để tranh một chân, vậy cứ tranh đi.

“Phật Tiên Nhất Thủy không phải chuyện trọng yếu, quan trọng là… Cái

này, các ngươi xem, trong phạm vi thế lực của Già Diệp tháp và Lăng Nam

xuất hiện bốn đại lực lượng cắn nuốt quốc thổ vốn thuộc về chúng ta.”

Thiếu chủ Lăng Nam phất tay, Phật Tiên Nhất Thủy đó là chuyện nhỏ, hiện tại cái này mới là đại sự.

“Tứ phương thế lực này hẳn là những kẻ khống chế đan dược hoặc là những kẻ thương lữ kia, vậy thì…”

“Có chứng cớ không?” Hải Mặc Phong trầm giọng nói.

“Không có.” Thiếu chủ Lăng Năm chẳng qua là suy đoán.

Chủ yếu là bốn đại thế lực này phát triển quá nhanh, giống như trong một đêm xuất hiện tại nơi này, mà với lực lượng như vậy…

“Ngươi. Nhanh chóng điều tra cho ta bốn đại thế lực này bắt nguồn từ

nơi nào, không được bỏ sót chút nào, nhanh chóng cho ta.” Hải Mặc Phong

trầm giọng quát.

“Rõ.” Lập tức có người bước đi.

“Chuyện này trước để qua một bên.” Vừa phân phó xong, Hải Mặc Phong

quay đầu, dù sao cũng là bốn thế lực, không ảnh hưởng được đến bọn họ.

“HIện tại bàn tới Song Diệp thành, ta vừa nhận được tin tức…”

Gió nhẹ thổi lên, mùi hoa quế phiêu đãng trng không khí, dưới bầu trời tràn ngập mùi máu tanh nhanh chóng lan tỏa.

Bóng đêm hạ xuống, cả thiên địa sáng bóng giống như mặt nước.

“Thiếu chủ, đây là tin tình báo chúng ta thu thấp được.” Giá Hiên Mặc Viêm đang ở trong tẩm cung thì có nhân viên tình báo của Lâu Tinh gia

tộc âm thầm đi tới.

Giá Hiên Mặc Viêm vừa mở tin tình báo ra nhìn, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

Ánh trăng sáng ngời chiếu vào một bên mặt của hắn.

“Vọng Thiên Nhai, Vân Thí Thiên……. Quân…… Lạc Vũ.” Giá Hiên Mặc Viêm

nắm thật chặt tin tình báo trong tay, giấy tình báo chịu một áp lực cực

lớn hóa thành bụi bặm mà rơi xuống đất.

“Chuẩn bị cho ta, ta muốn đi Vọng Thiên Nhai một chuyến…”

“Rõ.”

Gió thổi qua, đêm thu vốn là cực nóng trong nháy mắt lại lạnh như băng.

Mà lúc này, cũng ở dưới ánh trăng, trong tẩm cung của Vọng Thiên Nhai.

“Thí Thiên, tới uống…”

Phanh, Lạc Vũ bưng chén trà còn chưa có đặt xuống, tay run lên, chén

trà nháy mắt rơi xuống đất, tay Lạc Vũ đột nhiên kịch liệt run rẩy.

Lạc Vũ thấy vậy lập tức rút tay trở về, chống lại ánh mắt của Vân Thí Thiên, cười nói: “Tay trơn.”

Nụ cười tự nhiên, giống như vốn dĩ là do tay trơn mà thôi.

Không chút nào lộ ra cảm giác đau đớn.

Vân Thí Thiên ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi giống như không hề

chú ý đến tay Lạc Vũ đang run, chậm rãi đứng dậy đi tới, đưa tay ôm Lạc

Vũ: “Rơi thì thôi, gọi người mang một chén khác…”

Lời nói còn chưa có hết, tay Vân Thí Thiên đang ôm lấy Lạc Vũ đột nhiên ấn trên cổ Lạc Vũ một cái.

Lạc Vũ không chút nào phòng bị, lập tức thân thể mềm nhũn, gục xuống, hôn mê.

Tay trơn, công phu đã đến trình độ này, dù có tay trơn cũng sẽ không làm rơi cái chén.

Mà ngay cả cái chén cũng không cầm được, đau đớn kia…

Sắc mặt Vân Thí Thiên trầm xuống, đưa tay nâng Lạc Vũ về phía giường, trầm giọng quát lên: “Đi vào.”

Ngân quang phi động, từ ngoài cửa sổ có mấy đạo thân ảnh lập tực phi vào.

Chính là đám người Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, vừa đúng năm ngày cấp tốc trở về từ Thần Minh vực.