Đặc Công Hoàng Phi

Chương 130: Tình một trong chữ

Edit: Hami

Beta: Sakura

“Ngu tỷ*(ý là Liễu Bích Dao khiêm tốn về mình ) nghe thấy muội gấp

rút phái người tìm kiếm Hỏa Ma Đông Thiên Vương, thương lữ của ngu tỷ

chợt có tin tức truyền đến, Đông Thiên Vương Minh Trần Dạ dường như rơi

vào tay Già Diệp Tháp.

Tin tức này có thể tin, nhưng ta cũng không dám vọng đoán, ta biết

trong lòng muội sốt ruột chuyện này, mà ta cùng Vọng Thiên Nhai quân

vương cũng có chút giao tình, hiện thấy muội đang lo lắng chuyện này,

đặc biệt đưa lên tin tức này, muội tự mình cân nhắc xem.”

Trên thư le que mấy chữ, không phải khiêu khích cũng không phải sinh

sự, ngược lại làm cho nàng cảm thấy quá chung chung, làm cho trên mặt Lạc Vũ hiện lên chút vui mừng.

Tin tức về Đông Thiên Vương?

Minh Trần Dạ có tung tích?

Lạc Vũ nhất thời mi tâm nhảy lên, sắc mặt trong nháy mắt có chút sáng lên.

Đây là tin tức tốt nhất mà nàng nhận được trong mấy ngày gần đây, càng làm cho người ta cảm thấy thật tốt a.

Trên mặt hiện lên một tia vui mừng, nhưng sau đó Lạc Vũ bình tĩnh lại.

Nắm chặt mật thư trong tay, đầu ngón tay Lạc Vũ nhẹ nhàng gõ lên thư án.

Liễu Bích Dao, người kia là ai? Vì sao biết tin tức của Minh Trần Dạ? Và hình như nhìn qua cùng Vân Thí Thiên quan hệ không tồi?

Muội, gọi thẳng nàng muội tử, đây là cách gọi đối với người thân cận, nữ nhân này. . . . . .

Hơn nữa, nếu thật như lời nàng, Minh Trần Dạ như thế nào lại rơi vào trong tay Già Diệp Tháp?

Minh Trần Dạ là ở mất tích ở hướng về Hải Thần Tông, làm sao. . . . . .

Tin tức này tới quá đúng lúc không thể tưởng tượng nổi.

“Liễu Bích Dao là ai?” Lạc Vũ cau mày.

Không người nào trả lời, Thôn Vân Tỳ Hưu là ma thú, nào biết Liễu Bích Dao là nhân vật nào.

Trong mật thất trong nháy mắt trở nên trầm mặc.

“Tỳ Hưu, trở về một chuyến, ta muốn biết người này Liễu Bích Dao là

ai cùng tất cả tài liệu về cô ta để coi có thể tin tưởng hay không.”

Được, tia sáng vàng nhạt chợt lóe, Thôn Vân Tỳ Hưu chui xuống đất mà đi, biến mất cực nhanh.

Minh Trần Dạ, Già Diệp Tháp, Liễu Bích Dao. . . . . .

Lạc Vũ vuốt hàm dưới, trong mắt tất cả đều là trầm tư.

Muốn tra Liễu Bích Dao nhân vật này, không cần phí nhiều công sức thì cũng sẽ rất nhanh thôi sẽ có tin tức truyền đến.

Nữ vương trong giới buôn bán chiếm cứ phân nửa đại lục thương giới,

là người có thể thu đươc tin tức rất lợi hại cũng là một nhân vật có cân lượng.

Nếu là nàng muốn từ trong các thương nhân lấy được tin tức cần thiết

thì cũng không có gì khó, lấy thân phận của nàng, đó cũng là chuyện rất rất dễ dàng.

Mấy ngày sau, Lạc Vũ cầm lấy thư tín từ Vọng Thiên Nhai Phong Vô Tâm trả lời, mi sắc thật sâu nhăn lại.

Trên thư Phong Vô Tâm một chút giấu diếm cũng không có, đem thân phận của Liễu Bích Dao nói rõ từ trong ra ngoài.

Từ ngoài đến bên trong, tin tức thông thấu, cơ hồ đem cả cửu tộc nói ra hết.

Cùng Vân Thí Thiên có ân oán quan hệ, cũng chút nào dấu diếm đối với Lạc Vũ.

Vuốt vuốt tin tức trong tay, Lạc Vũ nhướng nhướng mày.

Lại là Vân Thí Thiên làm cho người nào đó sinh lòng yêu mến, điều này quả thật không thể xem nhẹ a.

Nhưng là, nhìn cách làm cùng hướng đi của Liễu Bích Dao giống như là

một người chính nhân, cầm lên được thả xuống được, không hề có cừu oán

trong lòng .

Lạc Vũ tầm mắt nhìn lại mật thơ trên tay.

Hồi lâu, chậm rãi đưa tin cho Thôn Vân Tỳ Hưu trầm giọng nói: “Truyền lời trở về, muốn Phong Vô Tâm cẩn thận nhìn nữ nhân này cho ta.”

Dạ, khuôn mặt Thôn Vân Tỳ Hưu mười bốn cấp ảo não, nghĩ lại nó tung

hoành giới ma thú đại lục hiện tại lại lưu lạc thành thú đưa tin quả

thực bi kịch a.

Nhưng một tiếng phản kháng cũng không dám nhanh chóng rời đi.

Vuốt vuốt thư tín, trong mắt Lạc Vũ sâu thẳm nhìn không ra bất kỳ ý nghĩ gì.

Nếu này Liễu Bích Dao thật sự là người chính nhân vậy thì nàng dùng lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Sau này nếu thật là bằng hữu, thì kết giao cũng là tốt.

Nhưng, nếu là lòng dạ khó lường, nhưng thần sắc lại không có chút sơ hở nào như vậy người này chính là chân chính lợi hại.

Hiện nay, nàng cùng Vân Thí Thiên đang vội vàng cắn nuốt lục tông địa giới, xưng hùng thiên hạ.

Nếu là có người tâm thuật bất chính, động chân tay thì hậu quả kia. . . . . .

Nàng không phải là người từ bi, không nên có tâm hại người, nhưng nên có tâm phòng bị người.

Nếu thật lòng, nàng hoan nghênh.

Nếu là giả vờ, thì cũng là đừng trách nàng không khách khí.

Nàng ta đối với Vân Thí Thiên có ân, nhưng đối với Lạc Vũ nàng cũng không có.

“Tỳ Hưu, chuẩn bị đi với ta một chuyến đến Già Diệp Tháp.” Trong lòng ý niệm đã định, Lạc Vũ hít một hơi, triêu tiểu đệ Thôn Vân Tỳ Hưu mười bốn cấp của Tiểu Ngân nói.

Bất kể tin tức từ Liễu Bích Dao là thật hay giả, có phải hay không bẫy rập muốn cho nàng mắc câu.

Nhưng phía trước là Minh Trần Dạ, hắn quang minh chính đại thích nàng cũng là bằng hữu đã giúp nàng rất nhiều lần, hắn có ơn đối với nàng.

Hiện lại lưu lạc nơi khác, tình hình trước mặt trọng yếu như vậy, nàng không cần do dự nữa.

Nhưng mà không ngờ hắn lại ở trong tay Già Diệp Tháp, Già Diệp Tháp

cùng nàng Quân Lạc Vũ cùng với Vọng Thiên Nhai là quan hệ rõ ràng đó

chính là tử địch.

Năm đó trong trận chiến, Minh Trần Dạ binh mã nhưng cũng đã nuốt thế

lực chủ lực của Đế Phạm Thiên, mà phía sau Đế Phạm Thiên là Già Diệp

Tháp cũng có thể giết Vọng Thiên Nhai ,

Há lại có thể không động đến Minh Trần Dạ?.

Tin tức như vậy, thật sự là làm cho nàng khó mà an lòng ngồi một chỗ được.

Bất kể phía trước có phải là bẫy rập hay không thì nàng cũng muốn đích thân đi một chuyến, mới an tâm được.

Nàng thiếu Minh Trần Dạ, quá nhiều.

Ban ngày trời trong xanh, nhưng có nhiều bóng râm mát.

Vọng Thiên Nhai biên cảnh.

“Vì sao ngươi phải có tin tức lại không giao cho Quân vương mà lại đi truyền cho Vương Phi?” Phong Vô Tâm đang cùng Liễu Bích Dao trao đổi bí mật về thương vụ cau mày nhìn Liễu Bích Dao.

Nếu không phải Lạc Vũ truyền ma thú tới đây hỏi, hắn và Quân vương cũng đều không biết.

Liễu Bích Dao một thân áo lửa đỏ đuôi ngắn quần dài, vạn phần phong tình cùng lanh lẹ.

Vừa nghe nói vừa phóng ngựa đi về trước, cũng không tránh né cười

nhìn Phong Vô Tâm nói: “Ngươi cho là ta nói cho Vọng Thiên Quân Vương,

Vọng Thiên Quân Vương sẽ cho Vương Phi của ngươi biết tin này sao?”

Vần đề của Hỏa Ma Đông Thiên Vương và Vân Thí Thiên, nàng biết đến rõ ràng.

Hai người chính là kẻ tám lượng người nửa cân chính là tình địch nhìn nhau không vừa mắt.

Để cho Vân Thí Thiên đi giúp tình địch thoát thân, này có thể có sao?

Phong Vô Tâm nghe vậy thì hai hàng lông mày híp lại, có chút tức giận: “Ngươi cho là Quân vương của chúng ta là người như vậy?”

Nếu thật là tình địch, đương nhiên Quân vương bọn họ sẽ không đi cứu.

Nhưng là Minh Trần Dạ người này đặc thù, cho dù Vân Thí Thiên không

ưa hắn, không thích hắn, nhưng là nếu có được tin tức này cũng nhất định sẽ đi cứu.

Đây là vần đề làm người nên phải trả ân mà không chỉ là vấn đề tình địch.

Liễu Bích Dao nghe nói ha ha cười một tiếng nói: “Ta đây chính là dựa vào lòng dạ nữ nhân mà nói, huống chi, ta tại sao phải cho hắn tin tức

để hắn đi lấy lòng Quân Lạc Vũ.

Ta bán một cái nhân tình cho Quân Lạc Vũ, nếu Quân Lạc Vũ là người dứt khoát sau này nói không chừng còn có thể làm bằng hữu.

Cùng Vân Thí Thiên, nhưng ta cũng không có bất kỳ chủ ý gì muốn nhắm đến hắn.”

Vừa nói xong, Liễu Bích Dao vung lên roi ngựa, Giác Mã lập tức gia tốc chạy, bỏ Phong Vô Tâm rất xa ở phía sau.

Phong Vô Tâm thấy vậy sóng mắt khẽ nhúc nhích.

Liễu Bích Dao, nếu ngươi là người có tâm chân chính, vậy thì tốt.

Nếu không phải, hậu quả kia. . . . . .

Sóng nhiệt cuồn cuộn, trên một lối đi bí mật, lặng yên không một tiếng động thương đội chi chít đi lại .

Gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Phổ Độ Quốc cùng chỗ ở Già Diệp Tháp, cách nhau cũng không quá xa,

Lạc Vũ mượn lực lượng Thôn Vân Tỳ Hưu, sau mười mấy ngày nơi đầu tiên mà nàng đập phá Già Diệp Tháp tông môn.

Hiệu buôn Khung Phong. Một hiệu buôn của Thiên Sinh Điện.

“Khách quý muốn mua gì?” Lão bản hiệu buôn nho nhỏ nhìn một thân nam trang khí vũ hiên ngang Lạc Vũ và Quân Phi, vẻ mặt tươi cười tiến lên

đón.

Lạc Vũ thấy vậy cái gì dư thừa nói cũng không nói, ngón tay nhấc lên

lộ ra trong lòng bàn tay một trượng bích sắc hiệu buôn huy chương, đó là huy chương hiệu buôn của Bích Dao.

“Đó, cần tuyệt bút đặt làm a, , , bên trong mời.” Lão bản kia vừa

thấy, lập tức nụ cười càng phát ra rực rỡ rồi, lôi kéo Lạc Vũ và Quân

phi đi vào phía sau sâu trong cửa hàng .

“Các ngươi chính là lão bản đưa tin của Liễu Bích Dao sao.” Vào trong phòng, nên lão bản cũng là không quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi.

“Dạ, xin phiền lão bản đem tin tức biết được toàn bộ nói cho chúng ta biết.” Lạc Vũ cũng càng thêm trực tiếp.

Lão bản kia gật đầu, thanh âm giảm thấp xuống nói: “Ta cũng vậy tình

cờ dưới tình huống thám thính đến , vừa lúc Bích Dao lão bản phải cái

này tin tức, cho nên. . . . . .”

Gió nhẹ nhàng thổi qua cửa sổ linh, răng rắc có tiếng.

Đại khí mà bén nhọn Già Diệp Tháp, khí thế kinh người.

“Bị tù ở phủ công chúa?” Nghe nên lão bản đem tiền tiền hậu hậu thám

thính đến tin tức toàn bộ sau khi nói xong, Lạc Vũ kinh ngạc cực kỳ mở miệng.

Phủ công chúa, Mĩ kỳ danh viết công chúa, kì thực là con gái thứ tư của Già Diệp Tháp tông chủ

Này Minh Trần Dạ là thế nào trêu chọc phải này Già Diệp Tháp Tứ công chúa ?

“Đúng vậy, là lão hủ tận mắt nhìn thấy , nếu không phải ta trước kia

ra mắt Đông Thiên Vương một mặt, thật đúng là không dám nhận ra.”

Nên lão bản cũng lắc đầu, người nào sẽ nghĩ tới xa như vậy Địa Ma hỏa Đông Thiên Vương, sẽ xuất hiện ở chỗ này.

“Đa tạ lão bản.” Trầm ngâm hồi lâu, Lạc Vũ đứng dậy gật đầu.

Phía sau đi theo Quân Phi, khoát tay đưa lên một vật: “Xin hãy không nên nói cho người khác biết.”

Lão bản kia là ra mắt quen mặt , thấy nên nam tử quý khí vừa lên tay

sẽ đưa hắn một ngàn năm mã não, này tài lực cùng thân phận, nơi nào còn

dám nhiều lời.

Lập tức cười gật đầu lia lịa nói: “Yên tâm, lão hủ rõ ràng.”

Một dứt lời , liền thật giống như đột nhiên nhớ tới và vân vân nói:

“Đúng rồi, này Tứ công chúa tính tình không tốt, nếu là nghĩ cứu người

lời mà nói…, còn muốn vội.

Bọn họ bên trong tông người ta quen biết nhiều, cũng chỉ biết mấy mua hàng hóa , nếu là có cần thiết. . . . . .”

Lão bản lời của chưa nói xong, bất quá kia ý tứ Lạc Vũ tự nhiên hiểu.

“Vậy thì đa tạ.” Lạc Vũ trực tiếp vuốt cằm, có nhanh và tiện khả dụng, kia tự nhiên tốt nhất.

“Tốt lắm, ta đây tựu. . . . . .”

Gió mùa hạ thổi, bầu trời ở nơi này Già Diệp Tháp lượn vòng, không thấy phương hướng.

Già Diệp Tháp tông môn trọng địa.

Mặc dù bởi vì Thượng tam tông cùng Hạ tam tông đối địch, dẫn đến vô số hỗn loạn.

Nhưng là hỗn loạn còn không có lan đến gần cái chỗ này, nơi đây là

một trấn nhỏ phía dưới Già Diệp Tháp, vẫn là phồn hoa như cũ, thong dong như cũ.

Chẳng qua là Già Diệp Tháp tông môn mở ra trận thế trên bầu trời,

ngoại trừ Già Diệp Tháp tông môn đệ tử, tuyệt không có bất cứ ai có thể

vào, hết thảy đề phòng càng phát ra sâm nghiêm.

Nếu như lần này trực tiếp xông tới, đập phá là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.

Trời nóng như lửa, cho dù trời chiều nhiệt độ đã hạ xuống, đảo mắt

Nguyệt cung mọc lên ở phương đông, cũng không có tản đi hơi nóng.

Ve sầu trên đầu cành cất tiếng kêu, khô khan mà nhàm chán làm cho người ta phiền muộn.

Già Diệp Tháp tông môn cửa chính.

“Ý không tốt, không tốt, này là Băng Thượng Quỳnh Hoa Ngư hôm nay trễ giờ rồi, lúc này mới đến, lão bản chúng ta lập tức sẽ cho người đưa

tới, thật sự là tội đáng chết vạn lần.”

Đầy trời tinh hỏa đề phòng sâm nghiêm ở bên trong, một bọn sai vặt

nhà hiệu buôn đang mang Băng Thượng Quỳnh Hoa Ngư, khuôn mặt sợ hãi nhìn thủ vệ Già Diệp Tháp ở cửa cúi đầu khom lưng nói.

“Các ngươi còn biết tội đáng chết vạn lần, này đã mấy giờ rồi, hiện tại mới đến, bữa tối lập tức sẽ phải đưa đi.”

Người hậu trù*(người phục vụ trong phòng bếp) trong Già Diệp Tháp,

khuôn mặt tức giận, cơ hồ muốn một đao chém này gả sai vặt ném tới.

Hôm nay Tứ công chúa chỉ rõ muốn ăn cái này, này thương gia nhưng vừa lúc trễ giờ, mẹ kiếp, nghĩ kéo bọn họ cùng chết có phải hay không?

“Không dám, không dám, là hàng bên kia có vấn đề, chúng ta. . . . . .”

“Còn theo chân bọn họ nói gì, mau mang tới, nếu trễ nữa chúng ta một

người cũng đừng mong thoát tội.” Một … người hậu trù khác từ phía trong

bước nhanh tới, khuôn mặt sát khí.

“Dạ, phải” hai gã sai vặt nghe nói liên tiếp cúi đầu khom lưng nói.

“Có vấn đề hay không?” Một bên chịu trách nhiệm trông chừng tông môn bọn thị vệ thấy vậy ngăn cản lên tiếng trầm giọng quát lên.

“Không có, hai người này chính là tiểu tử của hiệu buôn Khung Phong, người quen thuộc.”

Hai người hậu trù , vừa tiếp lời vừa kéo một người hướng tông môn hậu trù đi tới.

Mà cùng lúc này, người chịu trách nhiệm tuần tra cùng thủ vệ trong

Già Diệp Tháp, cũng có người nhận ra hai người gã sai vặt này: “Là Khung Phong .”

Kia cao thủ tông môn chịu trách nhiệm trấn thủ , thấy vậy vừa mới phất tay: “Nhanh lên một chút đi ra ngoài.”

“Dạ, vâng . . . . .”

Lập tức, hai người này gã sai vặt mang hai cái rương Băng Ngư, đi

theo hai người hậu trù, nhanh chóng đi vào Già Diệp Tháp tông môn chạy

đi.

Đêm đen như mực, không có ai nhìn thấy rõ ràng hai khuôn mặt quen thuộc trước mắt nhưng lại có cặp mắt khác thường.

Lấy Ngư, thả cá, thối lui, một loạt động tác hoàn thành vô cùng mau, đảo mắt cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào.

“Đi, đi, kia tới cút kia đi.”

“Dạ, vâng . . . . .”

Hai gã sai vặt liếc mắt nhìn nhau, nhất tề khom người tựu hướng về sau lui xuống.

Bóng đêm mông lung, kia ánh sáng ngọc phát ra từ ngọn đèn dầu luôn luôn chiếu rọi không tới chỗ này.

Bóng dáng lay động, đảo mắt đã không thấy tăm hơi hai gã sai vặt.

“Tẩm cung Tứ công chúa tẩm ở hướng đó.” Trong bóng đêm yên lặng, Quân Phi trong trang phục gã sai vặt không tiếng động nói với Lạc Vũ bên

cạnh chỉ chỉ phương hướng.

Lạc Vũ gật đầu, hai ra dấu, hai người lặng yên không một tiếng động ẩn núp vào một góc.

May là này hậu trù vốn là lệ thuộc đầu bếp của Tứ công chúa.

Hai người gần quan ban lộc, nguy hiểm đến thật là không lớn.

Quỳnh lâu ngọc vũ, một ngọn lửa leo loét trong cung điện, ở dưới bóng đêm lộ ra vẻ u ám .

Lốm đa lốm đốm ánh sáng từ bên trong lộ ra , không thấy ánh sáng ngọc, chỉ thấy u mê.

Cửu khúc mười tám hành lang gấp khúc, xa xa lại điểm một cái núi giả làm đẹp.

Rõ ràng nhìn qua chỉ có khoảng cách vài chục trượng, kì thực đi rất lâu rất lâu cũng không thấy điểm cuối.

Lạc Vũ không biết trận thế của đại lụcVong Xuyên , nhưng là Quân Phi là biết.

Mấy bước hai người như lá rơi xuống đất, không tốn một tia đấu khí

cũng không có phát ra tiếng động gì tiến vào chỗ cao nhất tẩm cung của

Tứ công chúa.

“Không thể vào phía trước , nguy hiểm.”

Tiềm phục tại cao cao trên mái hiên, Quân Phi nhìn Lạc Vũ không tiếng động nói, vừa chỉ chỉ phía dưới mặt đất.

Mượn ánh trăng nhìn lại, trên mặt đất ngân quang chớp động,

Nhìn không biết tính chất gì, nhưng là làm cho người ta một loại rấtcảm giác không tốt .

Đó là một loại kết hợp trận pháp, một khi có người xông vào.

Toàn bộ cung điện hoàn toàn lệch vị trí, lập tức hoàn toàn thay đổi

không nói, hiện tại vốn là lúc Già Diệp Tháp tăng cường đề phong, lại

càng nguy hiểm.

Lạc Vũ thấy vậy gật đầu, núp ở trên mái hiên nhìn khắp nơi.

Một ngôi lầu trung Lâu.

Này bên trong cung điện Tứ công chúa, xây dựng một ngôi lầu trung Lâu.

Mà lúc này, nên Lâu tầng 2 cửa sổ mở ra, hết thảy bên trong vừa lúc thu vào trong mắt Lạc Vũ.

Tà khí tận xương, một thân yêu mỵ Đông Thiên Vương Minh Trần Dạ đang

tà tà tựa vào trên ngọc sàng, rượu kia cùng mái tóc hồng dài xõa ở trên

lồng ngực trần, nhìn từ nơi này dưới bóng đêm quả thực chính là phác

thảo một yêu vật.

Lạc Vũ thấy vậy nhướng mày, cái này Minh Trần Dạ hắn vẫn còn. . . . . .

Trong lòng một lời oán thầm còn chưa nói hết, Lạc Vũ mi mắt một chút nhìn lên.

Tầm mắt đạt tới, chỉ thấy bên ngoài cổ tay Minh Trần Dạ, một cây gai

xương bén nhọn đâm vào cổ tay của hắn, sau đó chuyển động một vòng hợp

thành một xiềng xích, thật chặt đem Minh Trần Dạ trói ở đầu giường.

Đồng dạng, Minh Trần Dạ hai chân cũng bị một vật như thế thật sâu xiềng xích xuyên phá da thịt của hắn, đem hắn khóa lại.

Kia vết máu loang lổ do gai xương gây ra, trên cổ tay huyết nhục mơ hồ.

Lạc Vũ không cần nhìn, thậm chí cũng có thể cảm giác được kia huyết nhục mơ hồ ở dưới đau đớn cùng tức giận.

Này gai xương, ngăn lại đấu khí của Minh Trần Dạ.

Năm ngón tay thật sâu đâm vào bàn tay, Lạc Vũ trong nháy mắt chỉ cảm thấy tâm như muốn tức điên lên.

Này Già Diệp Tháp Tứ công chúa lại dám. . . . . .

“Nghĩ kỹ chưa không có phục sao?” Đang ở Lạc Vũ lửa giận ngút trời

thời điểm, bên trong gian phòng có giọng nói của một người con gái.

Ngay sau đó một nữ nhân thân duyên dáng váy hồng , đến gần tựa vào

đầu giường nhìn Minh Trần Dạ đang nhắm mắt bên cạnh, mỉm cười nói.

Tựa vào đầu giường Minh Trần Dạ nghe nói, vốn là thần sắc tà mị chậm

rãi nhếch khóe miệng, mở mắt ra, tà khí tận xương nói: “Nghĩ kỹ chưa,

nếu ngươi làm nam nhân ta liền thích ngươi.”

Nữ nhân kia vừa nghe mi sắc hơi nhíu: “Miệng còn như thế cứng rắn.”

Minh Trần Dạ vừa nghe phảng phất tuyệt không để ý vết thương trên

người, rõ ràng trong con mắt đánh giá nữ tử một cái, tự tiếu phi tiếu nói: “Không phải là mạnh miệng.

Mà là, ngươi không phải là nam nhân, ta cứng rắn không đứng lên làm sao bây giờ?”

Kia rõ ràng trong mắt tà mị, to gan nói năng, quả thực làm cho người

ta nhìn qua chính là cần ăn đòn tới cực điểm, nhưng cũng ngơ ngẩn làm

cho lòng người tim đập nhanh, đúng là một yêu nghiệt.

“Ngươi. . . . . .” Nữ nhân kia tức giận nhưng lại mĩm cười.

Hai bước đi lên trước, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Minh Trần Dạ, năm

ngón tay ở trên thân thể trần truồng Minh Trần Dạ vuốt ve: “Còn muốn gạt ta.

Kia Quân Lạc Vũ cũng không phải là nam, làm sao ngươi lại thích?”

Minh Trần Dạ hoàn toàn không đễ ý đến bàn tay đang dao động trên

người, cười tà mị: “Ta gặp nàng lúc là nam a, thích qua mới biết được là nữ.

Ta đây có biện pháp gì, ai kêu ngươi không phải là nam nhân.”

“Ngươi. . . . . . Tốt, tốt.” Nàng này nghe nói sắc mặt trầm xuống, trên tay bắn ra một luồng khí.

“Phanh.” Cơ hồ ở Lạc Vũ nơi này đều có thể nghe rõ chưa, một tiếng thứ gì đó tan vỡ vang lên.

Chỉ thấy nàng này bắn ra trong ngón tay, da thịt Minh Trần Dạ đột

nhiên phịch một tiếng có một đạo huyết sắc như một ngón tay hiện lên

trên da thịt, bên trong máu một từng chút một phun ra ngoài.

Thân thể Minh Trần Dạ động một cái, khóe miệng chậm rãi chảy ra máu, nhưng là dáng vẻ cười tà mị như cũ, một tia phong thái cũng không giảm.

Cự cô độc, Lạc Vũ mắt trầm xuống trong nháy mắt khống chế không được muốn xông ra.

Cự cô độc, đây chính là ma thú âm tàn độc nhất trong giới ma thú, tên vương bát đản này Tứ công chúa, lại cho Minh Trần Dạ hạ độc này.

Mà bên cạnh Quân Phi sớm có đề phòng, thấy vậy lập tức gắt gao ngăn chặn Lạc Vũ.

Đừng đi, đừng đả thảo kinh xà, nếu không muốn cứu hắn thì càng không dễ dàng.

Năm ngón tay thật sâu bấm vào lòng bàn tay, Lạc Vũ cơ hồ cắn răng kiềm chế xúc động muốn giết người.

“Cười, ngươi còn cười ra tiếng, tốt, ngày mai ta sẽ đi giết bảo bối

tâm can của ngươi kia , ta xem ngươi còn cười được không hừ?”

Kia Tứ công chúa thấy vậy bá một chút đứng lên, vẻ mặt giận dữ kia

đem khuôn mặt xinh đẹp của nàng hoàn toàn vặn vẹo như ma quỷ.

Minh Trần Dạ thấy vậy cũng không giận cũng không phản ứng, chỉ cười

tà kéo kéo xiềng xích trên người, thoải mái nhàn nhã nói: ” Nếu ta dễ

dàng chết như vậy .

Nghĩ lại muốn tìm được một cực phẩm nam nhân như ta sẽ rất khó khăn a.”

Một lời nói ra, kia Tứ công chúa tức cơ hồ giơ chân.

Bất quá, cũng không biết có phải hay không là nghe quá nhiều lần, nổi giận đến nhanh, đi cũng nhanh

Cúi người, hung hăng ở trên môi Minh Trần Dạ dây dưa nửa khắc, sau đó đứng dậy: “Bản thân ta muốn nhìn ngươi rốt cuộc có boa nhiêu kiên

cường, có bao nhiêu khó dây dưa.

Ta còn cũng không tin, ta muốn người nào có hay không chiếm không được.”

Dứt lời, vung tay áo bào sắc mặt xanh mét xông cửa đi ra.

Nhìn thấy Tứ công chúa ương ngạnh đã đi, tựa vào đầu giường Minh Trần Dạ thu liễm nụ cười tà mị trên mặt, cười lạnh một tiếng.

“Ngươi thì không thể nhịn nàng một chút, đâu cần ăn khổ nhiều như vậy.”

Cười lạnh ở bên trong, ôm một bọc thuốc tự nhiên đi tới, khuôn mặt hiện lên vẻ chua xót.

Minh Trần Dạ nhìn giống như trước bị khóa tự nhiên đi tới, dương

dương tự đắc đầu: “Theo nàng, nàng cho là nàng là người nào, hừ, lau.”

Hiển nhiên thấy vậy bất đắc dĩ kéo xiềng xích đi tới, lấy ra khăn vì Minh Trần Dạ xoa một chút đôi môi.

“Ngươi trước kia cũng không phải ăn mặn vốn không chê gì, hiện tại ngươi lại không chịu ăn, ngươi. . . . . .”

“Vì lòng ta yêu Vũ nhi, ta muốn thủ thân như ngọc.” Minh Trần Dạ nói, trực tiếp cho tự nhiên phóng ra một mị nhãn.

Phong Vô Hoa tự nhiên trong lúc nhất thời nói cái gì đều nói không ra, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm Minh Trần Dạ.

Mà nơi xa trên mái hiên Lạc Vũ cũng bị kinh ngạc không ngờ, Minh Trần Dạ này. . . . . .

Bóng đêm yên tĩnh, một lúc sau tự nhiên mới lắc đầu, vừa vì Minh Trần Dạ trị thương, vừa giảm thấp thanh âm nói: “Trông chừng quá nghiêm

rồi, ta thật sự tìm không được cơ hội truyền lại tin tức đi ra ngoài.”

Minh Trần Dạ nghe nói chậm rãi nhắm mắt lại.

Ngày đó, hắn và Vô Hoa ở Hắc Ngân Hải Vực tìm Lạc Vũ.

Không tìm thấy Lạc Vũ, ngược lại đụng vào kẻ này biến thái Già Diệp Tháp Tứ công chúa.

Một đám vượt xa cao thủ vương giả, liên thủ đối phó hắn thật đúng là

đối kháng không được, trực tiếp bị bắt nhốt đến hôm nay, quả thực rất

tức giận.

“Không ngại, Lạc Vũ sớm muộn sẽ tìm tới.” Nhắm hai mắt Minh Trần Dạ nói vạn phần khẳng định.

Vô Hoa nghe nói cũng không phản bác, Lạc Vũ người này trọng cảm tình, bọn họ như thế mất tích, tất nhiên sẽ tìm bọn hắn .

Đây chỉ là thời gian sớm muộn vấn đề, nhưng là. . . . . .

“Thân thể của ngươi ở nơi này cứ như thế không được, Tứ công chúa kia không biết còn có thể đối với ngươi dùng cái gì thuốc, ngươi thì không

thể ứng nàng, cũng mới có cơ hội. . . . . .”

“Ngươi biết cái gì a.” Vô Hoa lời của còn chưa nói hết, Minh Trần Dạ tựu chậm rãi lắc đầu.

Hồi lâu khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt: “Ta không làm nàng ta

vừa ý, nàng còn có thể tuân theo đáp ứng của ta nếu ta là đáp ứng, Lạc

Vũ sẽ nguy hiểm.”

“Ngươi. . . . . .”

Vô Hoa nghe nói hồi lâu chỉ bức ra một chữ ngươi sau đó thở dài nói:

“Ngươi thật khẳng định Tứ công chúa này đáp ứng ngươi khuyên Già Diệp

Tháp tông chủ không đi diệt Vọng Thiên Nhai, nàng thật sẽ làm như vậy?”

Minh Trần Dạ không, chẳng qua là tự tin cực kỳ cười cười.

Hắn Minh Trần Dạ tâm kế, thiên hạ này hắn nói thứ hai không ai dám nói là thứ nhất.

Có chút lúc chiếm được sẽ giống nhau, không có được nhưng còn có một vật có cơ hội đọ sức.

Những thứ này điễm mấu chốt, hắn quá rõ ràng, rất rõ.

“Ai, ngươi biết rõ Lạc Vũ chỉ thích. . . . . .”

Đêm hè cực nóng, gió nhẹ nhàng phất qua, cũng là làm cho người ta thương tâm.

Lạc Vũ bò tới mái hiên thượng vẫn không nhúc nhích, chẳng qua là kia

lòng bàn tay đau cùng đáy lòng khiếp sợ, thật sự không cách nào che dấu.

Khó trách Già Diệp Tháp vẫn không có đại quy mô trả thù Vọng Thiên Nhai.

Đầu tiên, nàng còn tưởng rằng là Già Diệp Tháp lo đối phó với Thượng

tam tông bị kiềm chế rồi, cho nên không động tới, nào biết. . . . . .

Thật ra thì, nàng sớm nên rõ ràng , Thượng tam tông ở kiềm chế, Già

Diệp Tháp muốn dốc toàn bộ lực lượng phá hủy nàng Vọng Thiên Nhai, là

tuyệt đối không có vấn đề .

Mà bây giờ, Minh Trần Dạ, Minh Trần Dạ. . . . . .

Người này kiêu ngạonhư vậy, tự phụnhư vậy.

Hôm nay nhưng tại trong taycủa một nữ nhân, ủy khúc cầu toàn giúp

nàng trấn an, một thân bị đả thương còn giúp nàng có được cơ hội làm Già Diệp Tháp bất động.

Cao ngạo như thế mà nay đỉnh đầu muốn thấp xuống, ân tình này. . . . . . tình ý này. . . . . .

Cái này làm nàng như thế nào trả như thế nào trả a.

Tâm thần lay chuyển, ngắm nghía về phía không tiếng động.

Tiếng gió động, thời gian vừa đến, bốn phía cảnh tượng lập tức biến hóa.

Trong lầu Lâu biến mất, trước mặt chỉ còn lại có một mảnh đêm đen nhánh cùng vô tận trống rỗng.

Đây là hiệu quả của trận pháp.

Quân Phi thấy vậy nắm chặt tay Lạc Vũ, gắt gao chế trụ bả vai của

nàng, cảm giác được thân thể dưới tay khiếp sợ và run rẩy cùng vọng

động đã rất khó để đi ra.

Nhưng cũng không cách nào nói, chỉ thật chặt cầm lấy tay.

Đi, trở về rồi hãy nói, trở về rồi hãy nói.

Ngày, rõ ràng rất nóng, nhưng tâm lại rét lạnh.

Nhưng ở bên trong tâm rung động kia, ấm áp làm cho lòng người say.

Tình là cái gì, có thể làm cho người như thế?

Tình là cái gì, có thể làm cho người như thế lòng say?

Tình thâm có thể nào giải thích, tất cả chỉ một chữ “tình”.