Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu

Quyển 2 - Chương 1: Dạ hàng

Tháng mười thu đã đậm nét, gió rít ào ào từng trận, từng trận, mang theo những cơn mưa phùn, từng giọt từng giọt lộp độp trên nóc thuyền

Tính ra, rời khỏi Trinh thành đã được một canh giờ rưỡi.

Con thuyền thấp thoáng trong bóng mưa đêm, trên đầu thuyền, một nam nhân
bận y phục màu trắng, hông mang trường kiếm, mày kiếm thoáng chau, nâng
ngang cây sáo lên khẽ thổi, vạt áo trước gió phảng phất như mây vờn
thanh thoát trên sóng dữ. Trời đã về khuya, thân thuyền lướt trên sóng
lớn, men theo đường sông rời khỏi thành, bốn phương tĩnh mịch vô cùng,
chỉ có tiếng sáo vang lên não nuột, hoà cùng với tiếng mưa gió bi ai.

"Nhan công tử, trời đang mưa, hãy vào trong khoang nghỉ ngơi thôi" Lão lái
thuyền đội nón trúc mặc một cái áo tơi, hướng ra đầu thuyền kêu lên. Tuy nhiên vị nam tử vận bạch y tựa như không nghe thấy, vẫn thổi sáo trong
mưa, tiếng sáo càng lúc càng lớn.

Lão lái thuyền than thở khe
khẽ, xem chừng vị công tử này khi vào Trinh thành đã gặp phải chuyện gì
không như ý? Vài ngày trước, vị Nhan công tử này mướn thuyền tại Thương
Châu, dong thuyền xuôi dòng, lại nói rằng cần phải đi Trinh thành để
giải quyết một số vấn đề khẩn cấp. Đến Kim Sa cảng thì kêu thuyền dừng
lại đợi vài ngày, rồi lên bờ đi mất.

Tuy nhiên, phải hơn nửa
tháng sau, vào tận ngày thứ mười bảy, Nhan công tử mới quay lại, mang
theo một cái rương, vẻ phong trần trên khuôn mặt đã hòa hoãn hơn rất
nhiều, tưởng là sự tình đã sắp xếp xong

Chỉ là, không biết tại sao, ngay khi vừa lên thuyền, trước sau có vẻ như vẫn mang theo rất nhiều phiền muộn.

Người nhà thuyền không chút hỏi han, ngoan ngoãn làm theo lời phân phó, đang
đêm dong thuyền rời khỏi Trinh thành, từ Giang Bắc trở lại Thương Châu.

Thuyền lướt sóng trong đêm, lão lái thuyền vừa chèo thuyền, vừa lắng nghe Nhan công tử thổi sáo, nghe được một hồi, thốt nhiên hỏi "Hóa ra công tử là

người Ly quốc"

Tiếng sáo đột nhiên ngừng lại, vị bạch y công tử
ánh mắt sắc lạnh, chăm chú nhìn vào lão lái thuyền. Lão lái thuyền mặt
không đổi sắc, vẫn khua mái chèo, than nhẹ: "Công tử đang thổi khúc
Thiết y hàn?"

Hơi dừng lại, ánh mắt lão nhân hướng về phía bóng
đêm, nói một cách lãnh đạm: "Khai quốc Hoàng đế của Ly quốc Nhan Phi
Tranh văn võ toàn tài, công huân cái thế, nhưng truyền lại không được
quá ba đời, cả đế quốc một tay gây dựng giờ đã rơi vào nội loạn, dần dần chia năm xẻ bảy".

"Lão là?" hơi cảnh giác, vị bạch y công tử nắm chặt cây sáo dài trong tay. Suốt đường đi, nhà thuyền rất ít khi nói
chuyện, tuy nhiên vào lúc này đột ngột mở miệng, khiến cho người khác
không thể không thay đổi cách nhìn

Lão lái thuyền thản nhiên nở
một nụ cười: "Lão từng là dân Ly quốc, có điều tám năm trước thấy bắt
đầu có nội chiến, nên đã rời bỏ sang Dương quốc"

Bạch y công tử
ánh mắt có phần buồn rầu, chắp tay ra sau lưng khẽ than thở "Tám năm...
trời ơi, Ly quốc đã nội loạn tới tám năm rồi".

Tám năm trước,
Hoàng đế Li Hi băng hà, Tứ hoàng thúc là Vĩnh Lân Vương không hài lòng
với việc Thái tử Thừa Đức lên kế vị, khởi binh tạo loạn, đưa Ly quốc vào thế binh lửa. Sau đó mấy vị hoàng thân lợi dụng thời cơ gây bạo loạn,
cục diện trong nước càng rối ren. Sau đó lại đến các nước lân bang rình
rập, mượn cớ ủng hộ nội loạn các phương, đem quân xâm nhập Ly quốc.

Xương trắng phơi đầy nội, gió lửa nổi bốn bên. Chỉ mới tám năm trôi qua, vậy
mà không biết có bao nhiêu con dân đã bỏ thân trong chiến loạn.

"Lần này Thất hoàng tử bệ hạ đến Dương quốc, có đạt được mục đích như trông
đợi hay không?" Nhìn vị bạch y công tử nhíu mày trầm ngâm, lão lái
thuyền nét mặt thản nhiên hỏi, tựa như đã nắm rõ trong lòng bàn tay, có
thể thấy chàng ngẩng đầu lên kinh hãi. Trong ánh mưa đêm, bóng áo trắng
thoáng động, từ đầu thuyền thoắt đã lướt xuống cuối thuyền, binh khí sắc lạnh chĩa thẳng vào yết hầu lão lái thuyền.

"Ngươi do Tứ hoàng
thúc phái đến phải không?" Đoản kiếm ẩn giấu trong trường địch bắn ra,
áp sát lớp da nhăn nheo của lão lái thuyền.

Lão lái thuyền khẽ
nhướng đôi lông mày bạc phơ, sắc mặt không chút thay đổi, bắt đầu phá
lên cười ha hả. Cười lớn một hồi, mới thốt lên đầy cảm khái: "Người đời
vẫn nói Thất hoàng tử Tuyết Nhai xuất sắc nhất trong đám vương tử, là
người biết bao lâu nay đã dốc toàn lực trung thành phù trợ Thái tử Thừa
Đức, nhờ vậy dòng dõi chính thống của Nhan thị mới bảo tồn được giữa
thời loạn cho đến tận ngày nay. Hôm nay mới biết chỉ đến như thế này mà
thôi, xem ra con cháu chính tông của Nhan thị khí số đã tận".

Nước mưa thấm ước tóc mai của vị Hoàng tử họ Nhan, ánh mắt lạnh giá của
Tuyết Nhai hoàng tử nhìn thẳng vào vị lão nhân thần bí khôn lường trước
mặt, một hồi lâu sau, cuối cùng hạ tay xuống, lùi bước, cung kính thi
lễ: "Tại hạ đúng là con trai thứ bảy của vua Li Hi, được sắc phong Bạch
Vương, tự Tuyết Nhai, xin được bái kiến lão tiền bối, không biết phải
xưng hô như thế nào?"

Lão lái đò nhìn vị công tử quyền quý tiến
thoái có lễ có phép, trước tiên khẽ gật đầu, rồi tiếp tục khua chèo, một hồi sau mới cất giọng trầm trầm "Tên tuổi của lão phu thiên hạ đã không còn ai biết tới. Không phải trong hành tung và cách nói năng của Thất
hoàng tử không được cẩn thận... có diều, trên quần áo của công tử phảng
phất có một mùi hương, đó có phải là loại Sa La Hương bí truyền của Ly
quốc"

Nhan Bạch thất kinh, sắc mặt trắng bệch, Sa La Hương vốn
được chế tạo bí mật từ trong hoàng cung Ly quốc, chỉ có một số ít kẻ
thân cận mới biết được, người ngoài tất không hay, lão nhân trước mặt tự xưng là vong dân của Ly quốc trước đây tất phải có thân phận rất đặc
biệt.

"Quân của Thái tử nay đang bị các lộ phản binh vây đánh,
Diệp thành trên Long Thủ Nguyên đã bị vây khốn gần một năm trời phải
không?"

Tuy nhiên, không đợi Nhan công tử tiếp tục hỏi, lão lái
thuyền vẫn thản nhiên vừa khua chèo, vừa tiếp tục bàn luận về đại thế
thiên hạ một cách rất nhàn nhã.

"Nếu như Diệp thành mất, Long Thủ Nguyên không có cách nào phòng thủ được, đương nhiên sẽ mất trong nay
mai. Diệp thành bị khốn mấy trăm ngày, tài lực vật lực khô kiệt, hơn nữa mùa đông khắc nghiệt sắp tới, muốn giữ thành cũng vô cùng gian nan. Nếu như không có bên ngoài trợ giúp, Thái tử Thừa Đức thua chắc".

Bạch y Hoàng tử thần sắc kính cẩn, hành lễ một lần nữa, hỏi tiếp: "Tuyết Nhai thô lậu, xin lão tiền bối chỉ dạy giùm"

Lão lái thuyền không đáp, một lát sau, mới hỏi lại: "Lần này Thất hoàng tử
cải trang tiềm nhập Dương quốc, thấy Dương quốc có thái độ như thế nào?"

Nhan Bạch thoáng lưỡng lự một chút, sắc mặc có phần ảo não, một lát sau mới
than thở: "Trong lòng tiền bối nhất định đã có đáp án, việc gì phải bắt
tại hạ tự mình thừa nhận nữa"

"Dương quốc không có ai tán thành viện trợ Thái tử Thừa Đức, phải vậy không?" Lão lái thuyền hỏi một cách lãnh đạm

Thất hoàng tử gật đầu: "Những kẻ chịu cứu giúp người khác trong lúc khẩn cấp vốn không nhiều, e rằng ngày nay Dương quốc có ý muốn vứt bỏ sự kết
minh lâu đời xưa nay, chuyển sang ủng hộ Nhị hoàng thúc và Tứ hoàng thúc ở phe đối lập".

Lão lái thuyền gật gật đầu, không nói thêm nữa,
một lúc sau, mới hỏi: "Tuy nhiên lão phu thấy Thất hoàng tử trở về lần
này, thần sắc vừa vui vừa buồn, có phải là mang về một vật quý không thể nói được?"

Nhan Bạch hoảng sợ, giật mình khi thấy ánh mắt của
lão nhân cực kỳ sắc bén, nhưng gương mặt anh tuấn trẻ trung lại bị câu
hỏi đó làm dâng hiện vẻ xấu hổ bất lực, ánh mắt sáng ngời trở nên buồn

rầu u tối, ngón tay nắm chặt lấy cây sáo, ấp úng thốt: "Tại hạ, tại
hạ... tại hạ vừa cưới con gái nhà họ Kim rồi"

Lão lái thuyền hạ
cái mũ tre xuống, nhìn sang vị công tử vận bạch y trắng như tuyết, vị
Thất hoàng tử lưu lạc của Ly quốc, hình dung tuấn tú, cả võ công và mưu
lược đều có thể đứng giữa thiên hạ mà ngạo xưng. Nếu không phải chàng ta một lòng một dạ dốc sức phù tá Thái tử Thừa Đức, người anh em cùng một
mẹ, Thái tử căn bản không có cách nào cầm cự giữa thời thế quần hùng
đuổi hươu tại Trung Nguyên này, không ngờ vì thế sự đến mức như bây giờ
mà Hoàng tử Tuyết Nhai đã kế cùng lực kiệt, bất đắc dĩ phải dùng tới hạ
sách này.

Trong khi lão nhân đang lưỡng lự, sắc mặt Tuyết Nhai
đột nhiên thay đổi, nhìn về phía thượng du, không nhịn nổi phải kêu lên: "A, nàng ta đuổi theo?"

Lão lái thuyền ngạc nhiên nhìn theo ánh
mắt của Thất hoàng tử, thấy trên mặt sông đen thẫm có một chiếc thuyền
nhẹ đèn đuốc sáng choang đang lao nhanh đến, hiển nhiên là đang chèo hết sức, tiến lại như bay.

Kỳ lạ nhất là, nữ tử đứng ở đầu thuyền
toàn thân vận quần áo tân nương, một thị nữ đứng bên cạnh che ô cho
nàng, lại bị xô dạt ra, nữ tử thân hình cao nghệu, đang vò nát cái mũ cô dâu, đứng trên đầu thuyền chỉ tay tức giận quát lớn "Nhan Bạch dừng lại cho ta! Ngươi muốn chạy đi đâu?"

Lão lái thuyền với cái nhìn của một người từng trải qua đủ nhân tình thế thái, cũng không khỏi kinh
ngạc: Dương quốc lễ pháp rất nghiêm đến mức hà khắc, con gái đến tuổi
cập kê ngoài cha và anh ra thì tuyệt đối không được nhìn bất kỳ một
người con trai nào khác, không cho đi ra khỏi nhà cho đến khi xuất giá.
Tuy nhiên nữ tử này thân hình cao nhồng, tính khí nóng nảy ngang ngược
nhìn thẳng ngay mặt người khác mà tuyệt nhiên không hề có chút gì cố kỵ.

"Đây là..." lão lái thuyền chỉ hỏi lầm bầm một câu, vị bạch y công tử ở bên
đã tự biết không còn cách nào thoát thân, chỉ biết cười khổ một tiếng,
sắc mặc có phần phức tạp, nói nhỏ "Đây chính là người vợ mới cưới, là
con gái độc nhất của Kim gia tên gọi Bích Huy"

Lão sao công đương nhiên cũng phải cười khổ, thốt lên "Đúng là kim bích huy hoàng, lộng
lẫy cao vút như vách vàng... Hóa ra công tử đã kết hôn với vị tiểu thư
vang danh Dương quốc là "Nữ Ngự Vệ"?"