Đồ của luật sư ở Vu gia cũng không có gì nhiều, chỉ có mấy cái cặp hồ sơ, bên trong đựng một chút bản thảo và tài liệu, thư từ các loại. Còn có vài cuốn sách và mấy bản ghi chép. Thu dọn xong, cuối cùng lấy một thùng xốp to đựng tất cả vào trong.
Nhiếp Minh và Tống Tĩnh Từ chào tạm biệt Vu Kiệt, cầm theo di vật của luật sư trở về nhà của Tống Tĩnh Từ. Lúc này Tống Vũ đã tự mình ăn xong cơm trưa, đang ngủ trưa.
Nhiếp Minh đốt một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi, sau đó từ từ thở ra một làn khói màu xanh.
“Tôi không nghĩ anh lại hút thuốc lá.” Tống Tĩnh Từ ngồi đối diện nói.
“Bình thường thì không hút.” Nhiếp Minh quay đầu sang nhìn cô, “Những lời vừa rồi của Vu Kiệt, cô thấy thế nào?”
Tống Tĩnh Từ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Theo góc độ phân tích tâm lí mà nói thì rất có khả năng những lời nói của cậu ta là nói thật.”
Nhiếp Minh có vẻ đăm chiêu gật đầu: “Tôi cũng nghĩ thế, cậu ta không có khả năng chuẩn bị tâm lí dưới tình huống như vậy mà không để lộ sơ hở.”
“Nếu chuyện cậu ta nói là sự thật thì việc cậu ta tò mò với cuốn sổ màu đen là vô cùng hợp lí.”
“Nhưng sự tò mò đó chưa đến mức khiến cho cậu ta giết người - nói như vậy, cậu ta không thể là hung thủ được.”
“Đúng vậy, đầu mối này bị gãy rồi.” Tống Tĩnh Từ đầy uể oải, “Bây giờ chúng ta lại mất đi phương hướng, hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.”
“Để tôi suy nghĩ đã.” Nhiếp Minh nhắm mắt lại, tựa đầu vào chỗ dựa lưng trên ghế sofa.
“Không cần vội, từ từ rồi sẽ đến thôi.” Tống Tĩnh Từ đứng lên nói, “Tôi đi pha hai ly cà phê.”
Nhiếp Minh nằm một mình trên ghế sofa trong phòng khách suy nghĩ hơn mười phút đồng hồ, cảm thấy không có chút manh mối nào, anh ngồi dậy, nhìn thấy cặp hồ sơ của luật sư mà bọn họ mới cầm từ Vu gia về.
Đột nhiên Nhiếp Minh có một suy nghĩ - bên trong này có thể ghi lại điều gì đó hữu dụng hay không nhỉ? Tinh thần anh tỉnh táo lại, mở một tập tài liệu, lấy một trang trong đó ra.
Nhiếp Minh nhìn tiêu đề của trang đó - “Vụ kiện chó dữ cắn người và phương án bồi thường.”
Xem ra đây là một vụ kiện mà trước đây luật sư đã nhận, trên tờ giấy là những dòng chữ ông ấy tự viết.
Nhiếp Minh xem qua một lượt bản nháp này - đây là một vụ án phổ thông không thông qua tố tụng dân sự (*).
(*) Tố tụng dân sự: là trình tự, thủ tục khởi kiện để Tòa án giải quyết các vụ án hoặc việc dân sự tại Tòa án liên quan đến các tranh chấp dân sự, hôn nhân và gia đình, kinh doanh, thương mại, lao động (gọi chung là vụ án dân sự).
Nhiếp Minh bĩu môi, đặt bản nháp lại chỗ cũ, lại ngả đầu lên ghế sofa.
Một phút đồng hồ sau, anh đột nhiên bật dậy, lục lại bản nháp lúc nãy, cẩn thận quan sát lại.
Ngay sau đó, Nhiếp Minh lại lục từ trong cặp hồ sơ ra mấy bản nháp khác, anh nhanh chóng xem từng bản nháp một.
Lúc này, Tống Tĩnh Từ bưng cà phê từ trong bếp đi ra, cô thấy Nhiếp Minh lục tung bản nháp của bố mình lên khắp bàn thì không khỏi kêu lên: “Nhiếp Minh! Anh làm gì vậy?”
“Nhanh lên! Cô mau lấy bản ghi chép gốc mà bố cô để lại ra đây!” Nhiếp Minh kêu.
“Anh... Phát hiện ra gì rồi?”
“Nhanh mang tới đây!” Nhiếp Minh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Tống Tĩnh Từ để cà phê xuống, đi vào phòng của mình, lấy ra bản ghi chép màu xanh đưa cho Nhiếp Minh.
Nhiếp Minh nhìn lại một lần nữa những lời nhắn trên bản ghi chép, anh há miệng thở dốc, đóng bản ghi chép lại.
“Rốt cuộc là sao vậy? Anh phát hiện ra điều gì rồi?” Tống Tĩnh Từ lo lắng hỏi.
Nhiếp Minh cầm lấy bản nháp “Vụ kiện chó dữ cắn người và phương án bồi thường” đưa tới trước mặt Tống Tĩnh Từ, nói: “Cô xem bản nháp này đi.”
Tống Tĩnh Từ nhanh chóng đọc một lần, hoang mang ngẩng đầu, hỏi: “Bản nháp này làm sao thế? Có gì không đúng sao?”
“Nhìn thêm mấy tờ này đi.” Nhiếp Minh lại đưa cho Tống Tĩnh Từ mấy bản nháp của luật sư.
Tống Tĩnh Từ xem qua từng bản nháp, vẫn cảm thấy mù mịt: “Những vụ án này đều rất phổ thông, không có gì đặc biệt cả!”
Nhiếp Minh lắc đầu nói: “Không, không phải nội dung. Cô hãy nhìn cách viết những bản nháp đó mà xem - bản “Chó dữ” có khoảng 3000 chữ, tổng cộng được chia thành bốn đoạn, nếu chia đều cho từng đoạn thì mỗi đoạn có gần 800 chữ.”
“Nhìn vào mấy bản nháp này, dường như mỗi bản đều như vậy - mỗi đoạn đại khái có khoảng 700 đến 800 chữ, nhiều lắm thì có gần 1000 chữ.”
“Điều này thì nói lên cái gì?” Tống Tĩnh Từ hỏi.
“Rõ ràng cha cô viết theo thói quen! Mỗi người đều có thói quen viết bài của chính mình, thói quen của cha cô chính là - không thích chia đoạn nhiều lắm! Mỗi đoạn đều rất dài!”
“Mà những lời nhắn ông ấy để lại này - tổng cộng mới có 200 chữ, mà mỗi câu lại chia thành một đoạn, cô không thấy rất kì lạ sao?” Nhiếp Minh mở bản ghi chép ra, đặt trước mặt Tống Tĩnh Từ.
Tống Tĩnh Từ cẩn thận nhìn từng đoạn trong bản ghi chép kia, cau mày: “Chẳng lẽ anh nghi ngờ những chữ trong bản ghi chép được để lại này không phải do cha tôi viết?”
“Thế nhưng nhìn nét chữ thì chính xác là cha cô tự tay viết.”
Tống Tĩnh Từ giơ tay: “Tôi không hiểu tại sao lại như vậy?”
Nhiếp Minh im lặng một lúc, nói: “Ngày tháng viết trong bản ghi chép đó, chắc cô cũng đã chú ý tới rồi, đó không phải là ngày sự việc xảy ra. Cô có biết điều này có nghĩa gì hay không?”
“Đúng, tôi đã phát hiện ra ngày tháng không đúng, không biết đối với anh ngày này có ý nghĩa gì.”
“Ngày 23 tháng 12...” Nhiếp Minh lặp đi lặp lại ngày tháng đó mấy lần, hỏi: “... Ngày này cũng không phải là ngày đặc biệt gì ư?”
Tống Tĩnh Từ lắc đầu: “Tôi đã nhớ lại những ngày đặc biệt của mọi người trong nhà chúng tôi mà cũng không phát hiện có liên quan gì tới ngày tháng đó.”
Nhiếp Minh nghĩ một lát, hỏi: “Ngày giỗ của mẹ cô là ngày nào?”
Tống Tĩnh Từ nhún vai, nói: “Tôi đã nghĩ tới từ trước, nhưng không phải, ngày giỗ của mẹ tôi là ngày 22 tháng 1.”
Nhiếp Minh gục đầu xuống, lại rơi vào lặng im suy nghĩ.
Mấy phút đồng hồ sau, anh lại mở bản ghi chép màu xanh ra, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm góc phải phía dưới chỗ ghi ngày tháng.
Đột nhiên, anh há miệng, tựa như đã biết được điều gì đó, nhấc cuốn sổ đó lên, anh căng thẳng cau mày nhìn từ trên xuống dưới.
Nhìn một lúc, cơ thể Nhiếp Minh khẽ run lên, một giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trán anh rơi xuống.
“Anh... Phát hiện ra điều gì rồi hả?” Tống Tĩnh Từ khẩn trương hỏi.
“Tôi hiểu rồi! Quả nhiên cuốn sổ này đã được luật sư Tống ngụy trang! Tôi đã hiểu tất cả rồi!” Nhiếp Minh kêu lên kinh ngạc.
“Cái gì! Anh đã hiểu rồi! Là chuyện gì đã xảy ra?” Tống Tĩnh Từ lo lắng hỏi.
“Cô xem.” Nhiếp Minh kích động đặt cuốn sổ tới trước mặt Tống Tĩnh Từ, “Phía dưới cuốn sổ viết là ’05.12.23’, chúng ta vẫn đều cho rằng đây là một ngày nào đó, có đúng không?”
“Chẳng lẽ... Không phải sao?”
“Chỗ này là chỗ luật sư ám chỉ nơi để cuốn sổ màu đen! Ông ấy khiến cho chúng ta nghĩ rằng đây là ngày tháng, nhưng trên thực tế - cô thử bỏ mấy dấu chấm nằm ở giữa mà xem.”
Tống Tĩnh Từ nhìn thoáng qua, nói: “Vậy thì biến thành sáu con số ‘051223’ như thế này.”
“Đúng vậy, cô đếm lại đi, bản ghi chép này có tất cả bao nhiêu đoạn?”
Tống Tĩnh Từ thử đếm một lần: “Sáu đoạn.”
Ánh mắt sáng ngời có thần của Nhiếp Minh chăm chú nhìn cô: “Đã nhìn ra chưa?”
“Ừm... Tôi thấy mình vẫn chưa hiểu lắm.” Tống Tĩnh Từ hoang mang lắc đầu, “Rốt cuộc là như thế nào?”
“Bây giờ cô xem lại một lần nữa xem - đặt sáu con số ứng với sáu đoạn, mỗi đoạn ứng với một chữ. Thử một lần xem!”
Tống Tĩnh Từ chuyển cuốn sổ đến trước mặt mình, lại quan sát nghiêm túc một lần nữa.
“Tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng. Tôi đã xác thực, những chuyện viết trong cuốn sổ kia đều chính xác.
Người kia che giấu bí mật đó nhiều năm như vậy lại bị tôi phát hiện ra được, điều này thật sự rất đáng sợ!
Trước khi tôi công khai bí mật này, có lẽ anh ta sẽ tìm đến tôi, có lẽ tôi sống không được bao lâu nữa, anh ta sẽ không bỏ qua cho tôi.
Bao lâu nay anh ta đã tự ngụy trang cho bản thân? Rốt cuộc bây giờ anh ta tính làm cái gì? Anh ta vẫn còn là con người sao? Không, đó không phải chuyện mà một con người có thể làm, anh ta đã không phải là người nữa rồi.
Màn diễn này, không biết anh ta đã diễn trong bao nhiêu năm. Tôi thật sự là một ông già hồ đồ, nhiều năm như vậy, anh ta vẫn giấu với mọi người bên ngoài, tôi hoàn toàn không thể nhận ra anh ta.
Tuệ ở trên thiên đường, có lẽ rất nhanh tôi sẽ được đến bên bà rồi. Nếu tôi chết thì hãy để cho bí mật này mãi mãi chôn vùi dưới đất.”
Nhìn vài phút, cô kêu to lên: “Trời ạ! Nếu đoạn thứ nhất là số ‘0’, đoạn thứ hai là chữ thứ 5, đoạn thứ 3 là chữ thứ nhất, đoạn thứ tư là chữ thứ 2...”
“Ghép lại sẽ thành cái gì?”
Tống Tĩnh Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Hóa ra là vậy...”
Nhiếp Minh yên lặng gật đầu, cầm một cây bút bi trên bàn trà, viết mấy chữ đó lên giấy:
Giấu ở trong bồn hoa.