Edit: Shin-sama
Sáng sớm ngày hôm sau, Mai Đức rời khỏi giường sớm, chưa kịp ăn sáng đã chạy đến Viên gia.
Viên Tân bị Mai Đức đánh thức, mơ màng hỏi:“Mai Đức? Mới sáng sao lại tới nhà tao?”
“Mau rời giường! Có chuyện quan trọng!” Mai Đức thúc giục nói.
Viên Tân nhanh chóng mặc quần áo. Sau khi rửa mặt hoàn tất, Mai Đức không nói tiếng nào liền kéo cậu đến nhà Lý Viễn.
Nửa giờ sau, bốn người có mặt. Viên Tân, Lý Viễn cùng Dư Huy khó hiểu nhìn Mai Đức, bọn họ không hiểu tại sao mới sáng sớm Mai Đức đã tập trung cả bọn lại làm gì.
“Chuyện ngày hôm qua, chúng ta đã phạm vào một sai lầm lớn.” Vẻ mặt Mai Đức nghiêm túc.
“Cái gì?” Cả bọn đều khẩn trương.
“Hôm qua chúng ta cứ tưởng rằng: Mặc dù thi thể của thầy Thiện được phát hiện ở dưới đầm lầy, mọi người sẽ nghĩ thầy đến đầm bơi lội rồi sơ ý để mình chết đuối -- nhưng tối hôm qua tao đột nhiên nghĩ đến, chuyện đó là không có khả năng xảy ra!”
“Vì sao?” Viên Tân vội vàng hỏi.
“Lúc thầy nghe chúng ta nói thằng Chung Lâm rớt xuống nước, liền vứt lại cái bút máy trên bàn; Ngay cả nắp bút cũng chẳng thèm đóng lại; Thậm chí thầy chỉ xỏ một chiếc giày rồi chạy ra ngoài ngay. Tụi mày ngẫm lại xem, có ai đi bơi mà vội đến mức bút cũng chưa đóng nắp, giày chỉ xỏ một chiếc?”
Sắc mặt Viên Tân trắng bệch: “Ý mày là......”
“Sau khi thi thể thầy bị phát hiện, chắc chắn sẽ có người đến ký túc xá. Chỉ cần phát hiện những dấu hiệu bất thường đó, đừng nói là cảnh sát, người thường cũng sẽ lập tức phát hiện – rằng thầy Thiện không chết đuối vì đi bơi. Nhất định sẽ nghi ngờ ẩn tình bên trong chuyện!”
“Mà chỉ cần tiến hành điều tra...... Có khả năng sẽ đổ lên đầu chúng ta. Bởi vì ngày hôm ấy có vài người nhìn thấy chúng ta đi đến trường học...” Dư Huy ý thức được tính nghiêm trọng của sự tình.
“Cho nên, cảnh sát đương nhiên sẽ xem chúng ta là nghi can số một.” Mai Đức nói,“Suy nghĩ một chút, bốn người chúng ta chỉ cần lộ ra một chút sơ hở......”
“Trời ơi! Lúc đấy chúng ta liền tiêu đời!” Dư Huy ôm chặt đầu, thống khổ ngồi xổm trên mặt đất.
“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao được?” Viên Tân cũng hoàn toàn hoảng loạn.
“Đừng hoảng hốt!” Mai Đức dùng thủ thế ý bảo bọn họ tỉnh táo lại,“Bây giờ chúng ta vẫn còn cách!”
“Chẳng lẽ, mày muốn......” Dư Huy gần như đoán được ý tứ của Mai Đức.
“Chúng ta hiện tại không có lựa chọn nào khác. Chỉ còn cách đến chỗ ở của thầy xử lý chỗ bất thường đó.” Mai Đức nói.
“Cái gì? Còn muốn đi đến chỗ đó?” Lý Viễn có chút lúng túng.
“Như thế nào, mày sợ? Quỷ nhát gan!” Mai Đức trừng mắt nhìn,“Hiện tại ban ngày ban mặt, mày sợ cái gì! Chúng ta có đến 4 người cơ mà!”
Viên Tân khẽ cắn môi:“Thế thì cứ làm như mày nói, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng!”
Vài người lặng lẽ đi đến trường học, phía sau vườn trường là một mảnh yên tĩnh, không có một bóng người.
Thầy Thiện ở trong kí túc xá thuộc kiểu nhà đơn, cửa ra vào đã đón, nhưng cửa sổ lại mở toang.
“Mau, đi vào nhanh!” Mai Đức nhỏ giọng nói.
Chỉ chưa gần một phút, bốn đứa nhóc đã lọt vào trong kí túc xá.
Bọn họ nhìn chăm chú vào căn phòng nhỏ: Chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc bàn học, mấy ghế dựa cùng vài cái thùng, thật sự là rất đơn sơ.
Mai Đức chú ý tới cái bàn học kia – trạng thái vẫn nguyên vẹn so với hôm qua. Trên bàn là một cuốn sổ, bên cạnh là bút máy vẫn chưa đóng nắp.
“Mày khép cuốn sổ lại, đóng nắp bút vào.” Mai Đức nói với Viên Tân. Sau đó cậu xoay người nhìn Dư Huy cùng Lý Viễn:“Chúng ta mau tìm chiếc giày còn lại.”
Mọi người chia nhau hành động. Viên Tân đến gần cái bàn học, liếc mắt nhìn thấy cái bút máy, đóng nắp bút vào.
Sau đó, Viên Tân chuẩn bị khép cuốn sổ lại. Trong nháy mắt,cậu vô tình liếc mắt nhìn nội dung viết trong sổ.
Vài giây sau, Viên Tân quát to một tiếng, sau đó té ngã trên đất.
Mai Đức cùng Dư Huy nhanh chóng tiến lên đỡ cậu ta dậy, hỏi:“Mày làm sao vậy?”
“Kia...... Quyển sổ kia......” Viên Tân mặt tái xanh, hiển nhiên là hoảng sợ cực độ.
Toàn thân cậu lạnh ngắt, ngón tay hướng về phía cuốn sổ, trên môi run run, nói không ra lời.
Mai Đức cùng Dư Huy nghi hoặc liếc mắt nhìn, hai người bọn họ cùng nhau đứng lên, đi đến trước bàn, nâng quyển sổ kia lên.
Trên mặt sổ là một đoạn chữ viết, cũng chính là nét chữ quen thuộc của thầy:
“Bốn người chúng mày lừa tao, hại chết tao. Tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho chúng mày!
Chúng mày sẽ chết thảm…
Chúng mày sẽ chết rất thảm…
......
......”
Chỉ nhìn mấy câu mở đầu, Mai Đức và Dư Huy liền “A” to một tiếng, toàn thân một trận rét run, tóc gáy đứng thẳng, hai chân lùi về phía sau một bước, cuốn sổ rơi xuống mặt đất.
Lý Viễn tiến lên nhặt cuốn sổ, nhìn hai câu nói phía sau, sợ đến độ mặt cắt không còn một giọt máu, cơ hồ muốn ngất đi.
Vài phút kế tiếp, gian phòng bên trong tĩnh mịch, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở phì phò.
Rốt cuộc, Dư Huy chịu không nổi, cậu hét lớn:“Chúng ta bị báo ứng! Hồn ma thầy Thiện trở lại, nó muốn giết chết chúng ta!”
Mai Đức vội vã che miệng Dư Huy, nói với hai kẻ còn lại:“Mau tìm chiếc giày còn lại, cả quyển sổ này nữa, chúng ta lập tức rời đi!”
Viên Tân bình tĩnh lại, một bàn tay nhặt quyển sổ kia, một tay còn lại cầm chiếc giày, đứng dậy.
Lý Viễn nhanh chóng mở cửa, bốn người hốt hoảng trốn ra khỏi gian ký túc xá.
Bọn họ chạy đến gốc cây ngày hôm qua, thở hồng hộc, đối mặt nhìn nhau.
Trầm mặc một lúc, Viên Tân mở miệng đầu tiên:“Tụi mày nói xem, có chuyện gì đang xảy ra? Chẳng lẽ, thật là hồn ma của thầy......”
Cậu ngừng lại, không dám nói tiếp.
Mai Đức phía sau thoáng khôi phục bình tĩnh, cậu nói:“Có phải hôm qua thầy vẫn chưa chết, thầy đã ngoi lên rồi......”
“Điều này sao có thể? Rõ ràng hôm qua chúng ta thấy thầy chìm trong nước, bảy tám phút sau cũng chưa đi lên, này...... Làm sao người bình thường có thể sống sót trở lên?” Dư Huy cảm thấy chuyện ly kỳ này đã vượt xa trình độ hiểu biết của cậu.
“Không, tuyệt đối không có khả năng.” Viên Tân nói,“Lại nói, nếu Thầy Thiện còn sống, thì bây giờ thầy ở đâu? Vì sao không trực tiếp tới tìm chúng ta?”
“Kia...... Nói như vậy, chẳng phải thật sự chính là......”
“Đủ rồi! đừng nói nữa!” Lý Viễn hét lớn,“Tao chịu không nổi, tao muốn đem chuyện này nói cho cảnh sát!”
Nghe đến câu này, Mai Đức quay đầu mạnh, bám lên áo Lý Viễn:“Mày điên rồi? Như vậy sẽ hại chết chúng ta!”
“Chẳng lẽ chúng ta từ đây phải lo sợ sống chết mỗi ngày ư? Mày thấy rồi đấy, Hồn Ma thầy Thiện sẽ không bỏ qua cho chúng ta!” Lý Viễn cơ bản là một đứa trẻ nhát gan, hét lớn về phía Mai Đức.
Mai Đức chậm rãi buông lỏng áo cậu, gục đầu xuống, không nói một lời.
Không khí nặng nề giằng co vài phút, mọi người đều đứng ngây ra, không có ai nói chuyện.
Cuối cùng, Viên Tân đánh vỡ cục diện bế tắc:“Tao thấy, hay là thế này đi?”
Ba người ngẩng đầu nhìn cậu.
“Thầy Thiện đã chết, cho tới bây giờ chuyện này gần như không có ai biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện...... Cho đến lúc đó, nếu tất cả mọi người cho rằng Thầy Thiện tự mình chết đuối, chúng ta sẽ không nói ra sự thật; Mà nếu cảnh sát điều tra đến chúng ta, chúng ta sẽ không giấu diếm nữa, thành thật khai báo tất cả.”
“Ý của mày là, tùy theo số trời?” Dư Huy hỏi.
Viên Tân gật gật đầu:“Chính là ý này.”
Mai Đức nghĩ nghĩ.“Được, cứ làm như vậy! Từ giờ chúng ta xem như không có chuyện gì, mặc cho số phận đi. Việc trước mắt phải làm, là xử lý mấy thứ này.” Cậu chỉ vào sổ và giày trên đất.
Lúc này đây, Mai Đức mang theo bật lửa, bọn họ thiêu hủy hết hai vật chứng. Rồi bốn người trở về nhà.
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ không gặp lại nhau. Mỗi người đều ở nhà với sự bất an riêng của mình.
Thẳng đến ba ngày sau, sự tình mới có tiến triển mới.