Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 1 - Chương 10

Viên Tân kể chuyện từ mười năm trước đến tận bây giờ trong vòng một giờ đồng hồ - rốt cuộc cũng đã nói ra hết toàn bộ.

Từ đầu đến cuối Trịnh Tiệp vẫn lắng nghe, vẻ mặt cực kì phức tạp.

“Chuyện là như vậy.” Viên Tân đã kể xong.

Trịnh Tiệp hoài nghi lắc đầu, để lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Lời anh nói... Tất cả đều là sự thật?”

“Cực kì chân thật.”

“Thế nhưng... Các anh muốn tôi tin vào câu chuyện hoang đường này như thế nào? Chẳng lẽ các anh muốn tôi tin rằng hồn ma của thầy Thiện đã giết chết Dư Huy?”

Nói tới đây, Trịnh Tiệp không nhịn được run lên một cái vì lạnh.

“Tôi không biết! Chúng tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra!” Viên Tân lớn tiếng nói, “Vì sao rõ ràng thầy Thiện đã chết mà ông ta vẫn có thể nguyền rủa chúng tôi trong cuốn sổ ghi chép? Hơn nữa, ngày 13 tháng 7 này người bị chết chìm kia là ai? Tất cả vì sao lại trùng hợp như vậy?”

“Và còn thi thể của thầy Thiện rốt cuộc là ở chỗ nào?” Mai Đức bổ sung thêm.

“Trời ơi! Thật sự là quá đáng sợ! Thậm chí lại còn có cả loại chuyện này nữa... Từ trước đến giờ Dư Huy cũng chưa từng nói bất cứ điều gì với tôi cả!” Trịnh Tiệp hoảng sợ nói, “Vậy bây giờ... Các anh tính làm sao bây giờ?”

“Chúng tôi có thể làm được gì cơ chứ? Chuyện này quả thực quá khác thường và kì lạ! Chúng tôi hoàn toàn ở trong một đống sương mù.” Viên Tân nói.

“Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy được một chút manh mối.” Đúng lúc này Mai Đức lại mở miệng.

“Cái gì?” Viên Tân khó hiểu nhìn anh.

“Chiều hôm mà Dư Huy gặp chuyện không may, cậu ta luôn miệng nói “Tôi là người thứ hai” có đúng không?” Mai Đức hỏi Trịnh Tiệp.

Trịnh Tiệp gật gật đầu.

Mai Đức căng thẳng im lặng, làm ra bộ dạng suy nghĩ sâu xa.

Đột nhiên anh quay sang nhìn Viên Tân: “Mày có nhớ cuốn sổ ghi chép mà chúng ta đốt mười năm trước không, trong đó có viết bốn người chúng ta sẽ chết như thế nào đúng chứ?”

Viên Tân bị hoảng sợ: “Đừng nói đùa! Lúc ấy hai mắt tao chỉ nhìn qua là đã sợ hết hồn hết vía rồi, làm gì dám xem thật cơ chứ? Vả lại cũng đã hơn mười năm rồi, cho dù là nhìn thấy thì cũng đã sớm quên đi!”

“Mày cẩn thận nhớ lại đi! Có thể nhớ lại một chi tiết nào cũng được!”

“Không phải mày cũng xem sao? Mai Đức, mày nhớ rõ đúng không?”

Mai Đức mím chặt môi, qua một lúc lâu sau, anh do dự nói: “Tao... nhớ mang máng thôi, thế nhưng tao cũng không dám chắc.”

“Mày nhớ lại cái gì? Mai Đức!” Viên Tân lo lắng hỏi.

“Đúng, tao có nhớ một chút. Hình như lúc ấy dòng chữ đầu tiên trong cuốn sổ đó viết rằng ‘Người thứ hai trong số chúng mày sẽ bị treo cổ!’” Mai Đức ngẩng đầu nói, sắc mặt của anh trắng bệch.

Nghe thấy câu nói đó, toàn thân Viên Tân lại bắt đầu run rẩy, anh há to miệng thở gấp, dường như là kêu lên sợ hãi: “Trời ơi! Những lời nguyền rủa trong cuốn sổ kia thật sự linh nghiệm rồi! Là hồn ma... Linh hồn của thầy Thiện sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”

“Chờ chút đã, mày tỉnh táo lại đi!” Mai Đức giơ tay lên ý bảo Viên Tân yên lặng, “Trong chuyện này có chút vấn đề, chẳng lẽ mày không phát hiện ra sao?”

“Là cái gì?” Trịnh Tiệp hỏi.

“Nếu đúng là hồn ma của thầy Thiện trở về trả thù Dư Huy thì lại có chút kì lạ, đó chính là tại sao Dư Huy có thể biết điều đó trước một hai ngày và biểu hiện bồn chồn lo sợ rõ ràng như vậy?”

Viên Tân nghi hoặc nhìn Mai Đức.

“Còn có điều quan trọng hơn.” Mai Đức nói tiếp, “Lúc ấy trên cuốn sổ không hề viết tên bốn người chúng ta, vậy thì tại sao Dư Huy lại có thể chắc chắn rằng cậu ta là người thứ hai sẽ bị giết hại?”

Viên Tân lắc lắc đầu, lâm vào trạng thái suy tư.

“Có lẽ... Ừm, tôi không biết thế này có vấn đề gì không...” Trịnh Tiệp muốn nói lại thôi.

“Chuyện gì?” Mai Đức hỏi.

“Các anh có nhớ không? Tôi nói rồi, Dư Huy bắt đầu biểu hiện quái lạ như vậy là từ sau khi anh ấy đến thăm một người bạn... Tôi không dám chắc việc này có vấn đề gì không.” Trịnh Tiệp nói.

“Đến thăm một người bạn...” Mai Đức và Viên Tân cùng lặp lại những lời này, sau đó ngẩng lên, ánh mắt cả hai cũng cùng nhìn nhau.

“Trời ơi, Mai Đức! Mày cũng nghĩ thế sao!”

“Đúng...”

“Lý Viễn!” Hai người kêu lên đồng thanh.