Đã Là Chuyện Của Hôm Qua

Chương 9: Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tại sao phải giả vờ

Đám cưới diễn ra khá tưng bừng. Hà Phương Đông và Kiều Sương Diệp quả là một cặp xứng đôi. Cô dâu mang nét đẹp sắc sảo, lộng lẫy, đôi mắt đẹp với hàng mi giả long lanh, tình tứ nhìn chồng khi anh lồng vào tay cô chiếc nhẫn cưới tuyệt đẹp...

Nhẫn kim cương... Văn gia lần đầu cưới con dâu đúng là cũng nên rình rang một chút. Cậu con trai cả này dù là ần đầu tiên mọi người được biết, tuy nhiên ai cũng ồ lên thán phục, khen ngợi anh tuổi trẻ tài cao. Trong giới tài chính Quảng Châu ai cũng biết Hà Phương Đông sau khi nhận chức giám đốc của Văn thị, trong vòng nửa năm đã vực công ty khỏi bờ vực phá sản.

Diệp Vũ chỉ gửi qùa và thiệp kèm lời nhắn:

-Thật xin lỗi...Nhưng tao không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của mày...Chừng nào hạnh phúc hơn, chúng ta sẽ đi uống bù sau nhé?

Diệp Vũ trong đám cưới lần trước, mày có hận nhưng không miễn cưỡng, không tự lừa đối bản thân mình. Mày là muốn cưới, muốn giữ chặt lấy Tiêu Khiết, đúng không?

Ngưu tầm ngưu, còn mã thì tầm mã...Dạng người như Hà Phương Đông tao chỉ nên tìm người thích hợp với mình... Không yêu cũng chẳng sao. Không tình vẫn là có nghĩa mà.

Cô dâu tửu lượng cũng khá...Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên về nhà chồng, vẫn muốn tỏ ra e lệ một chút. Nhấp môi làm kiểu, vẫn là Hà Phương Đông uống cạn cho cô.

Lady first, huống hồ đây lại là vợ của mình.

Lâu rồi Phương Đông cũng không gần gũi phụ nữ...Có lẽ là do anh cũng không mấy hứng thú, nhu cầu cũng chẳng có nhiều. Bản thân Hà Phương Đông không thích kiểu "ăn bánh trả tiền" như một số đàn ông thường dùng để giải khuây. Hơn nữa dự định ban đầu của anh là trong 3 năm nữa vẫn chưa muốn một mối quan hệ mới...Tới khi gặp cuộc hôn nhân bất ngờ này, âu cũng là một bước ngoặc trên con đường tình cảm của Phương Đông.

Căn phòng tân hôn tối đen...

Tiếng thở vang lên nhè nhẹ. Anh cũng không định bật đèn. Cô dâu khi nãy có nói thầm vào tai, muốn cho anh một bất ngờ. Có lẽ bất ngờ đó là đây chăng?

Người Hà Phương Đông nóng dần lên. Bia....rượu cũng có...Song có lẽ... bứt rứt và có nhu cầu cao thế này là do thuốc. Vợ bỏ thuốc cho chồng. Chắc do thái độ Hà Phương Đông hôm đó có hơi lạnh nhạt cùng cô ấy. Sương Diệp sợ...Trong đêm tân hôn này, anh sẽ như trong phim vậy, bỏ cô chăn đơn gối chiếc, tân phòng lạnh lẽo hay sao?

Có vợ, lại là vợ đẹp, không thằng đàn ông nào muốn làm Liễu Hạ Huệ cả. Tình yêu chưa có, nhưng dục vọng vẫn tràn đầy.


Phương Đông nhào lên giường.

Thân thể thơm mát đang chờ sẵn...

Chỉ một cái ôm, vóc dáng đó đã nằm gọn trong lòng. Người cô ta cũng nóng bừng bừng, đang bứt rứt. Quần áo đã cởi sẵn. Chạm vào da, Phương Đông cảm nhận rất rõ, sự mềm mại lan khắp toàn thân.

Nhếch môi, anh không khách sáo, nhanh tay cởi cravat:

Những nụ hôn như điên cuồng trút xuống thân thể mảnh mai. Đôi tay Phương Đông như gọng kềm, giữ chặt lấy cô vợ đang giãy giụa...Giọng nói thều thào, vô lực, như gió thoảng bên tai:

-Không...Đừng...không...

Không cần giả vờ là trinh nữ chứ? Đây là thời đại gì rồi? Cô dâu lại phải đóng kịch làm trinh nữ để mua được lòng chồng.

Lưỡi anh rà xuống dưới, tay không kiêng nể luồn vào bên trong lớp nội y mỏng manh...Có lẽ sự kích thích đó cũng khiến sự cuồng nhiệt trong lòng Sương Diệp tăng lên...Cô vặn vẹo người, vừa muốn thoát khỏi anh, vừa lại muốn bản thân mau chóng được giải thoát khỏi trò chơi thống khổ này.

Hà Phương Đông đã không còn kềm nén và cũng chẳng tội gì phải kềm nén nữa. Anh trườn lên người vợ, kéo đôi chân thon dài mở ra, vòng qua phía eo mình, nhấn người đâm mạnh vào trong...

-A...

Cảm giác rất lạ, như là mới xuyên qua cái gì đó chắn đường.

Dưới thân Hà Phương Đông tấm thân bé nhỏ đó đang run, chịu không nổi sự hành hạ của cơn hoan ái, co rút liên tục, xiết chặt lấy "tiểu huynh đệ" của anh...Thân thể cô phản ứng một cách tự nhiên, cố lùi dần, né tránh sự xâm nhập của dị vật trong người.

Không phải chứ?

Không phải là giả vờ sao? Giả vờ sẽ không bao giờ có cảm giác chân thật đến như thế. Cô vụng về và chặt chẽ. Lại đau đến thân thể nõn nà co rút. Phía dưới có một chất lỏng sền sệt ấm nóng rỉ ra.

Anh lần tay lên đầu giường, bật sáng ngọn đèn ngủ...

Đúng là dưới anh có một cô gái đẹp, tóc dài, làn da trắng như sứ vẫn còn in hằn những nụ hôn làm bỏ ửng một vùng da thịt...Phần đùi nõn nà vẫn còn đang rỉ máu. Nơi giao hợp của cả hai xoắn chặt, đem tới cảm giác đê mê.

Nhưng đó không phải là Kiều Sương Diệp...


Rượu tan nhanh chóng...Hà Phương Đông không khỏi sững sờ....

..... Tại sân bay Quảng Châu, Kiều Sương Diệp rít một điếu thuốc trong khi chờ đợi.

Gã đàn ông cô yêu đã quay trở lại, trên tay là túi hành lý khá to.

-Đi thôi em...

Ngồi trên máy bay, liên tưởng tới những phút giây con bé đó phải chịu trong đêm tân hôn bây giờ và sắp tới, cô không khỏi hài lòng. Gã đàn ông thì không khỏi hưng phấn, nói với cô:

-Anh đã xem sơ qua rồi. Trang sức của em mang theo chắc được khoảng 2 triệu tệ. Cộng thêm số tiền mừng cưới là 250 vạn...Con số không nhỏ đâu. Không ngờ một đám cưới mà kiếm được khá như vậy.

-Họ cũng bỏ ra không ít. Ngoài ra ông bà già chồng hụt của em còn tình nguyện giúp ba em một số tiền lớn để thanh toán các khoản nợ nần...Bao nhiêu đây có thấm vào đâu.

-Nhưng bỏ đi như vầy...Em không sợ họ truy cứu à?

-Truy cứu? Cho người ta cười vào mặt họ sao? Hơn nữa cũng đâu có thiệt thòi gì...Em cũng đã đền cho chồng em một con bé trẻ trung, phơi phới.Mỡ dâng tới miệng, mèo nào mà không ăn.

Thạch Kiên nhìn Sương Diệp...Ánh mắt thoáng chút chế nhạo lẫn đề phòng.

Dùng một cô gái non mềm để giữ chân chú rể trong đêm tân hôn nhằm thuận lợi trong việc bỏ trốn. Đồng thời gián tiếp chơi cho con bé một đòn knock out...Cái tội là người giúp việc trong nhà nhưng lại được người ta thương nhiều hơn cô chủ.

Cô bé đó thực sự rất ngoan.

Kể từ khi vú Thẩm bị bệnh nặng, An Ninh đã thay mẹ vào nhà họ Kiều làm việc. Cô hiền lành, cam phận, giấu nhan sắc mơn mởn của mình trong những bộ y phục giản dị quê mùa...Thạch Kiên cũng có vài lần trêu chọc An Ninh nhưng đều bị cô phản ứng mạnh...Sương Diệp từng hứa, nếu một mai này hai người chia tay, trước khi bỏ nhau, cô ta sẽ giúp Thạch Kiên có một đêm xuân bên người ngọc...Tiếc là chuyện xảy ra khi cô ta vẫn còn chưa chán anh ta.

-Với số tiền này...em định làm gì?

-Chúng ta sang Đài Loan...Em muốn mở một cửa hàng thời trang...Còn lại thì chơi cho đã. Số tiền này có lẽ xài được một thời gian.

-Sau đó...-Thạch Kiên cắn nhẹ vành tai nuột nà- Lấy chồng tiếp à?

-Ừ...Có thể....Nhưng kiểu chồng tài giỏi thì cho em xin đi....Em chả muốn làm cái bóng sau lưng họ...

Kiều Sương Diệp ngang tàng, mạnh mẽ và thủ đoạn. Cô thông minh nhưng lại vận dụng trí thông minh làm những việc không đáng. Hại cho người và cũng cả bản thân mình.


....Đêm dài...

Phương Đông dựa vào tường, rít từng hơi thuốc...

Cô gái nhỏ sau lần ân ái đã thiếp đi. Mái tóc dài buông xõa trên gối, gương mặt thanh tú bình yên...

Hòm đựng quà lẫn tiền mừng đám cưới không còn một thứ gì đáng giá. Quần áo cô dâu mang về nhà chồng cũng mất dạng...Không khó để Hà Phương Đông nhận ra, mình đã gặp một cô dâu chạy trốn.

Cô dâu chạy trốn vì tình yêu thì không phải không có, bỏ chú rể một mình chơ vơ ở lễ đài cũng là chuyện từng nghe qua.

Cô dâu của anh bỏ trốn để lại một món quà bồi thường không tệ. Cô bé này...Mong là đã qua tuổi vị thành niên.

Vẫn còn trong trắng và e lệ như một đóa hoa chớm nở, chưa đủ trưởng thành để bướm hưởng dụng vị ngọt ngào.

Cô ấy có biết chuyện, là đồng phạm hay chỉ là một nạn nhân?

Nếu là đồng phạm thì việc hi sinh, dâng hiến cái quý giá cho một kẻ xa lạ thật là can đảm. Đàn ông Trung Quốc vẫn còn tư tưởng phong kiến, phụ nữ vẫn xem việc dâng hiến lần đầu của mình cho người yêu là một chuyện thiêng liêng.

Nếu...Cô không biết gì, cũng chỉ là nạn nhân thì càng đáng thương hơn nữa. Kể từ khi nào, con người lại mang con người thành những món hàng.

Trời sáng sẽ tỏ tường tất cả... Lần đầu trong đời Hà Phương Đông thấy được: không có gì nặng nề hơn việc phải đợi chờ khi trong lòng có bao điều muốn hỏi, bao nhiêu điều muốn được làm rõ ngay.

Đêm thật là dài....

—————————————————————-

Mới sáng sớm, phòng của Uyển Như đã vang lên tiếng gõ cửa. Lười biếng trong chăn, giọng cô nhừa nhựa:

-Ai đó?

-Là anh hai...

-Anh hai?


Khoác vội chiếc áo khoác, Uyển Như mở cửa. Phương Đông đợi ngoài cửa, quần áo đã chỉnh tề:

-Anh hai...có chuyện gì?

-Em cho anh mượn một bộ quần áo đi.

-Dạ?

-Quần áo của cô ấy chắc cũng cỡ em... Cho anh hai mượn 1 bộ quần áo.

Chuyện gì? Chị dâu không lẽ nghèo đến mức không có đồ để mặc sao? Huống chi hôm qua Uyển Như thấy một cô gái nhỏ khệ nệ mang 2 va li to đùng đến cho chị ấy...Nặng đến vậy nhưng chị ta để cho cô bé mảnh khảnh kia phải mang vào tận trong phòng, làm cho Uyển Như bất bình không ít:

-Nhưng mà chị hai có thiếu gì đồ. Em...

-Có cho mượn không?

-Cho -Uyển Như bĩu môi- Làm thấy ghê...

Cố tình chọn một bộ đồ quê nhất của mình trao cho anh trai, Uyển Như dài giọng:

-Nè...

-Ngoan...- Khoảng nửa tiếng nữa, xuống mời ba mẹ, nói ba mẹ gọi giùm luôn ba mẹ vợ của anh hai...Anh hai có chuyện muốn nói...

Mặc cho đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên của Uyển Như, Phương Đông cầm theo quần áo quay về phòng...

....Khi anh về đến phòng, tiếng mở cửa có lẽ làm cô gái kia thức dậy. Mơ màng nhìn xung quanh một chút, rồi cô cũng nhận ra tình trạng của mình.

Vừa hoảng hốt, vừa thống khổ. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt, tay vụng về, cuống quýt kéo lấy mền, che bờ vai trần loang lổ những vết hôn.

Dưới thân vẫn còn đau rát. Cảm giác dính dáp phía dưới. Tấm drap còn lại những dấu đỏ tươi.

Không cần lời giải thích, Phương Đông cũng đã hiểu ra ai là nạn nhân và ai là thủ phạm.


Cô bé bật khóc...Cái khóc âm thầm, cắn chặt môi mà khóc trong tức tưởi chứ không gào thét, hoảng loạn như một số cô gái lần đầu gặp những cú sốc lớn. Khóc để lòng tạm nguôi đi.

Cái khóc của những con người đã quen chịu đựng... Đã từng chịu nhiều uất ức, khổ đau.

Phương Đông thở dài:

-Em mặc quần áo vào đi....Chúng ta cần nói vài chuyện...Tôi là Hà Phương Đông...