Dạ Hành Ca

Chương 47

Tạ Thanh Lam vừa ra ngoài thì chợt trông thấy bóng người lách mình đi vào viện bên kia.

Trong đêm tối, cậu ta nhíu mày. Ả nữ nhân mặt dày đó vẫn chưa chịu rời đi, cứ đi ra ngoài là lại lắc lư trước mặt cậu. Nếu không phải tam ca và đại ca dặn dò mấy lần thì cậu thật sự rất muốn sút bay ả ta, không thì nói thẳng cho Bạch gia biết xuất thân lai lịch của ả, chắc hẳn đến lúc ấy sẽ khóc lóc cầu xin cho xem.

Đại ca nói ả còn lớn hơn mình.

Thấy ả ỷ vào dáng vẻ nhỏ bé giả danh lừa bịp là lại ghét cay ghét đắng, vẻ mặt lúc nào cũng là một cái kiểu hời hợt lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn sao cũng không vừa mắt, không hiểu sao tam ca cứ theo ả thế, lại còn rất dịu dàng nữa chứ. Dáng vẻ sa sút ảm đạm của Phượng Ca tỷ khiến cậu cảm thấy áy náy giùm, suýt nữa đã nói tuột ra tất cả những gì mình biết rồi.

Không phải có chuyện năm xưa thì hẳn tam ca đã cưới Bạch Anh Lạc, dù vô duyên bỏ lỡ, nhưng may mà còn có Bạch Phượng Ca, cậu rất hy vọng có một tam tẩu như thế, gia thế tốt lại xinh đẹp điềm đạm, tri thư đạt lễ, tin rằng cha và Bạch lão thái gia cũng nghĩ vậy.

Nếu không có yêu nữ kia thì tốt rồi, mọi thứ sẽ giống như trước.

Mỗi lần thấy huynh trưởng lỗi lạc bảo vệ chiều chuộng hạ mình trước yêu nữ ma giáo, người ưu tú lại bị mê muội đến thế khiến cậu ta bực mình không chịu nổi.

Nghe được tin nhân sĩ giang hồ ở tạm Bạch gia, gia đinh hầu gái lén lút bàn luận, thậm chí còn không kiêng dè nói bóng nói gió hay giễu cợt cay nghiệt ở gần ả, bụng nghĩ sao là nói ra vậy. Đáng tiếc có mắng chửi thế nào thì cũng chỉ như gió thổi qua tai với yêu nữ mặt dày vô sỉ này, không để tâm đến chuyện gì, chỉ biết tự mình ra cửa tìm vui, thậm chí còn không chịu nổi cô đơn biến mất mấy ngày. Đợi tam ca về nhất định cậu sẽ tố cáo, tốt nhất là làm ả nhục nhã đuổi quách đi, nếu không phải đại ca đã dặn không được vọng động, thì cậu rất vui lòng làm hộ.

So ra thì, rốt cuộc nữ nhi Giang Nam vẫn khiến người ta thương xót hơn.

Nhớ đến giai nhân vừa cứu ở trà lâu mấy hôm trước, cậu ta bất giác bật cười. Nữ hài điềm đạm bị ác bá ức hiếp buồn bã nức nở, được cậu ta ra tay tương trợ thì không khỏi xấu hổ cám ơn, rồi lại được Bạch gia thu nhận thì làm người hầu thông minh lanh lợi, nhìn đâu cũng thấy đáng yêu, làm người ta xót xa từ tận đáy lòng. Đáng tiếc cha trị gia nghiêm quá, nếu không…

Mặt thoắt cái đỏ bừng, cậu bước nhanh đến nhà bếp.

***

Tháo túi nải trên vai xuống, thị nữ dâng khay hoa quả và một bình trà nóng lên.

Có lẽ vì nể mặt Tạ Vân Thư, nên dù ánh mắt có khinh bỉ thế nào thì Bạch gia vẫn chu đáo về khoản phép tắc.

Hắn rời đi đã được một thời gian rồi, đoán chắc có nhiều chuyện cần làm lắm, qua hai ngày nữa là đến kỳ hạn hai mươi ngày rồi, nếu không về nàng cũng không có kiên nhẫn đợi thêm. Dựa vào kinh nghiệm có được trong mấy năm qua, tuy khó giải quyết nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nếu sớm muộn gì cũng chia tay nhau thì đây lại là thời cơ tốt, không tính là nuốt lời.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, nàng rót một ly trà, nhấp một ngụm.

***

Trên đường cái, mấy con ngựa khỏe mạnh tung vó phóng như bay, mồ hôi dưới lớp da đen bóng tiết ra liên tục, thở dốc như sấm.

“Không được, phải nghỉ ngơi thôi, ngựa không chịu nổi nữa rồi.” Người cưỡi con ngựa thứ ba cất giọng ghìm cương, ngựa hí dài một tiếng, tốc độ nhanh chóng chậm đi, chân ngựa không ngừng run rẩy.

Mấy ngày liên tục phi nước đại đã khiến mọi người thấm mệt, ấy mà khi dừng lại lại không giấu được vẻ lo lắng.

“Nói không chừng đối phương còn chưa ra tay, có lẽ chúng ta có thể chặn đầu được.” Tống Vũ Thương lạc quan nghĩ.

“Sợ không kịp, nếu tin tức chúng ta điều tra được ở Nam quận là thật.” Tạ Khúc Hành nhíu mày.

“Trước khi đi đệ đã nhờ Ca Dạ trông nom Thanh Lam rồi, đệ ấy sẽ không sao đâu.” Tạ Vân Thư lên tiếng trấn an, song trong lòng cũng rất lo.

“Điều ta lo nhất không phải là đệ ấy, không ngờ mưu đồ bí mật lần này không phải nhằm vào Tạ gia mà là muốn nhổ sạch Bạch gia ở Hàng Châu, bằng vào thủ đoạn của Nam quận vương thế tử, quả thật không dám nghĩ tình hình bên kia ra sao rồi.”

“Có Tuyết sứ ở đấy, công tử có thể yên tâm.” Người đầu tiên ghìm cương lên tiếng khuyên nhủ, rồi lại quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm với đồng bạn, “Nếu nàng thật sự quản mấy chuyện đâu đâu này.”

“Ta thấy khó đấy, đâu phải ngươi không biết tính tình của nàng.” Người sau nghe vậy thì nhún vai, có vẻ không lạc quan mấy, “Có thể che chở đệ đệ lão đại là rất nể mặt rồi, chứ đâu rảnh mà lo mấy chuyện không liên quan.”

“Không ngờ lão đại có lai lịch thật.”

“Ta càng không ngờ huynh ấy có thể cùng với Tuyết sứ quay về.” Người Người như tòa băng luôn lạnh lùng bàng quan, vất đi địa vị quyền hành của ma tôn mà đi về nơi xa, thật không thể tưởng tượng nổi.

“Hơn nữa còn đã giết giáo vương.”

“Chúng ta bỏ lỡ không ít kịch hay rồi.”

Hai người xì xào bàn tán, cũng thấy được tiếc nuối trong mắt đối phương.

Tống Vũ Thương dỏng tai lắng nghe, tò mò đến nỗi không thể nghe ngóng được hết, cứ như thể muốn mở miệng hỏi thăm.

“Ngân Hộc Bích Chuẩn!” Một tiếng quát khẽ truyền đến.

“Có!” Hai người bất giác đứng thẳng.

“Ăn nhiều vào, lát nữa còn phải lên đường.” Tạ Vân Thư thờ ơ nhìn lướt qua, “Bớt nói nhảm đi.”

***

“Sương Nhi.” Tìm được thân hình yểu điệu, Tạ Thanh Lam thấp giọng gọi.

Gương mặt đáng yêu quay sang, thoáng hốt hoảng, “Tạ công tử.”

“Nàng đang làm gì thế?” Tạ Thanh Lam không nghi ngờ gì, chỉ xem là mình lỗ mãng dọa giai nhân sợ.

“Tiểu tỳ chuẩn bị canh nấm tuyết, đang tính đưa đến phòng Tạ công tử.”

“Vậy ta tiết kiệm sức cho nàng vậy, để tự ta nào.” Thiếu niên cười hì hì trêu, “Cám ơn ta thế nào đây?”

Thiếu nữ khó xử cúi đầu, “Tiểu tỳ do Tạ công tử cứu, ơn như tái sinh, báo đáp thế nào cũng được.”

“Thế à, vậy ngươi uống canh nấm tuyết thay ta đi.” Tạ Thanh Lam trêu chọc.

Trong con mắt sáng rực thoáng vụt qua tia hoài nghi, “Ý công tử là…”

“Từ nhỏ ta đã không thích đồ ngọt, ngươi uống đi là giúp ta rồi.” Cậu chìa tay ra như nhờ cậy, nữ hài che miệng bật cười.

“Vậy đâu có được, tỳ nữ sao có thể uống thứ này được.” Sương Nhi yêu kiều cười một tiếng, “Hơn nữa tỳ nữ còn chưng nó vì Tạ công tử đấy.”

“Chưng vì ta sao?” Hai mắt thiếu niên sáng lên, lòng khấp khởi mừng thầm.

“Nếu công tử chê thì thôi vậy, dù sao đây cũng không phải của hiếm lạ.” Nữ hài cắn môi, có mấy phần ai oán.

“Nếu đã là món Sương Nhi chuẩn bị vì ta thì chắc hẳn mùi vị ngon lắm, phải nếm thử mới được.” Tạ Thanh Lam nhấc lấy bát, múc một muỗng đưa lên miệng, nữ hài tủm tỉm nhìn.

Đột nhiên xoảng một tiếng, bát trong tay thiếu niên vỡ tan tành, biến hóa bất ngờ làm cả hai giật mình.

Ca Dạ lẳng lặng đứng ở cửa phòng bếp, sâu kín nhìn chằm chằm thiếu nữ ngạc nhiên ra mặt.

“Ngươi làm gì đấy hả!” Tạ Thanh Lam sửng sốt, cơn tức giận phun trào, gầm lên một tiếng.

Loáng cái đã thấy nàng phóng mình đến trước người, theo bản năng cậu giơ tay ra cản lại, cổ tay sít chặt như có vòng sắt, cả nửa bên vai lập tức tê rần, người nhẹ bẫng ngã ra sáu bảy tám bước, miễn cưỡng đứng vững nhìn, ả ta và Sương Nhi đã động thủ với nhau rồi.

Thì ra Sương Nhi biết võ.

Thiếu nữ yêu kiều đáng yêu mà ra tay lại rất ác liệt, chiêu nào chiêu nấy đều như đòi mạng. Đáng tiếc là gặp nhầm đối thủ, chưa tới mấy hồi đã bị Ca Dạ áp chế, bị điểm chính xác vào yếu huyệt, rõ ràng là ra tay không nhẹ, Sương Nhi trợn trắng mắt, mặt phồng lên đỏ bừng.

“Yêu nữ, buông tay ra!” Run rẩy cả buổi, rồi thấy người mình cứu về bị chịu khổ thì xông đến. Một viên đá bắn ra rạch ngang gò má cậu để lại một đường máu, cũng ngăn hành động của cậu lại.

“Ngươi muốn cứu ai?” Ca Dạ chế giễu, “Không tự xem xem bản thân còn lại bao nhiêu chân khí.”

Nghe thế thì rất đỗi kinh ngạc, Tạ Thanh Lam âm thầm đề khí, nhưng trong đan điền lại trống rỗng, chân khí hầu như đã tiêu tan.

“Ngươi đã làm gì.” Nhất thời không khỏi kinh hãi, nhìn Sương Nhi rồi lại nhìn nàng, một suy nghĩ mơ hồ hiện lên, khó có thể tin nổi.

“Ngu ngốc.” Ca Dạ thốt ra hai chữ, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào tù binh trong tay, “Ai phái ngươi đến.”

Sương Nhi không mở miệng, bỗng giữa chân mày hiện lên vẻ kiên quyết đầy hung tàn, Ca Dạ tát một phát nặng nề khiến con nhỏ lệch cả mặt, môi bật ra máu.

Tạ Thanh Lam không đành lòng, toan mở miệng nhưng Ca Dạ đã giơ tay cạy cằm Sương Nhi, một chiếc răng dính máu rơi ra ngoài, nàng đưa mắt nhìn, cười nhạt một cái.

“Tử sĩ, đúng là được dạy không tệ, khiến ta càng tò mò hơn đấy.” Tiện tay khép xương hàm lại, “Chủ nhân của ngươi là ai.”

“Còn lâu ta mới nói, tốt nhất ngươi ngươi dẹp suy nghĩ này đi.” Gương mặt xinh xắn vặn vẹo, hiện lên vẻ oán độc chưa bao giờ để lộ, “Chủ nhân ắt sẽ trả thù thay ta.”

“Ngươi không nói, chẳng lẽ ta còn không biết?” Ca Dạ đâu phải kẻ không có não, tay khẽ dùng sức, nhìn mặt đối phương dần tái mét, “Cố ý hạ độc từ từ lâu như thế, ắt không phải vì ngày hôm nay.”

“Nhịn đau được thì ngươi cứ đừng nói.” Nàng lạnh lùng nhìn thiếu niên ngây ngô run rẩy bên cạnh, “Nếu ngươi không muốn xem tiếp thì cút ra ngoài cho ta.”

“Ngươi muốn làm gì, cô ta muốn hại ta, có thể dụng hình…” Khiếp sợ và khủng hoảng xen lẫn nhau, dung nhan kiều diễm đầy địch ý khiến cậu không tài nào tin nổi, song lại không tài nào oán hận được.

“Ngươi tưởng cô ta muốn hại ngươi?” Nụ cười khinh thường nở trên gương mặt lạnh lùng. “Ngươi có giá trị gì đáng để cô ta tốn tâm tư như thế, nếu chỉ vì giết ngươi thì dù có mười Tạ Thanh Lam cũng chết cả rồi, việc gì phải dùng đến lệ Đoạn Trường ngàn vàng khó mua này?”

“Sao ngươi biết đó là Lệ Đoạn Trường, rốt cuộc ngươi là ai.” Sương Nhi cắn răng nói, rất không cam lòng.

“Có nên khen ngươi may mắn không nhỉ? Nếu ta không ra ngoài thì từ ngày đầu tiên ngươi hạ thủ đã bị phát hiện rồi; nếu không phải hôm nay ta quay về, ngươi đã có thể rút lui an toàn.” Câu nói thờ ơ đủ khiến người rùng mình, nàng nhìn đối thủ bất lực giãy giụa.

“Trung thành ư? Nếu phải chết thì để ta xem rốt cuộc ngươi cứng đầu đến mức nào.”