Cửu Thiên Khuynh Ca

Chương 8-1: Tịch diệt chi cầm (1)

Sớm đã nghe được Xuy
Vưu có tám mươi mốt huynh đệ, ai cũng dũng mãnh, trong đó người giỏi
nhất là Xuy Vưu. Y tính cách hào sảng, cương trực không luồn cúi, đầy
dũng khí xông pha không nao núng, mang vẻ đẹp của võ tướng đế vương
Dương Cương. Xuy Vưu một tay cai quản vùng lãnh thổ Tây Nam cùa Cửu Lê
tộc. Giờ đây đến lãnh địa của người ta, trăm nghe không bằng một thấy,
lòng Cơ Thương đã có chút kích động.

Cửu Lê tộc nằm dưới chân Lư
Sơn, Xuy Vưu vốn là hậu thế nhân thân của Viêm đế Y Kỳ, quan hệ với
Trọng Uyên vốn không tồi. Cho nên Trọng Uyên không thấy có gì căng thẳng lo lắng, lần này cứ một mạch tiến về phía trước. Trong đầu chàng vẫn
vang lên câu nói của Lạc Tê: “Thiên đế muốn gây bất lợi cho chàng”, bất
giác cảm thấy hơi nghi ngờ lo lắng. Xuy Vưu swx làm gì mình đây?

Hai người đứng trên mây nhìn xuống. Những cành lá cổ thụ chằng chịt vươn
rợp trời. Đâu đâu cũng xanh thắm màu cỏ cây như một tấm màn che phủ làm
người ta nhìn không rõ Cửu Lê tộc.

Hai người hạ xuống mặt đất,
đằng trước là rừng cây um tùm. Tiếng côn trùng, muông thú hòa nhau liên
miên. Thỉnh thoảng lại thấy một nam từ tráng kiện mình trần, dáng vẻ
hoang dã nguyên sơ từ rừng sâu nhảy ra trước mắt. Trên mình chạm trổ hoa văn ngoằn ngoèo, tóc bồng bềnh, trong tay cầm nông cụ, hát lên những
câu nghe không hiểu lắm. Nam nhân đi qua chỗ hai người, vẻ cảnh giác
thăm dò từ đầu đến chân, Trọng Uyên từ đầu đến cuối vẫn chống nạnh điềm
đạm nhìn theo, còn Cơ Thương vì thường ngày vẫn quen đề phòng ttong mọi
quan hệ nên có chút cảnh giác.


Trọng Uyên khẽ cười, ngẩng đầu về phía trước rồi mở cờ tiên phong xuyên qua bụi cây.

Muôn cây rung lên làm xao động luồng ánh sáng tinh khôi rực rỡ. Cơ Thương
theo sau tiến vào. Những nam nữ già trẻ đang làm việc bỗng dừng cả lại,
tất cả nhìn họ với ánh mắt lo âu.

E là vì Cửu Lê tộc lâu nay vốn
sống khép kín với thêd giới bên ngoài, hiếm khi có người lạ tới. Có mấy
thiếu nữ ăn mặc sơ sài nhưng rất bạo dạn đi đến. Ba cô vây quanh hai vị
khách quý thần tiên tuấn tú hiếm khi có dịp gặp: “Nhị vị tiểu ca từ đâu
đến đây?“.

Con gái của Cửu Lê tộc cũng phóng khoáng độc nhất vô
nhị. Khi họ sáp lại gần, Trọng Uyên bình tĩnh, trong khi khuôn mặt ngày
thường vẫn lạnh nhạt của Cơ Thương nay bỗng đỏ rực lddn khiến cho đám nữ nhân nở nụ cười đầy bí hiểm.

Trọng Uyên ho một tiếng, rồi cao
giọng nói vang cả khu rừng, chấn động mặt đất. Những nữ nhân vây quanh
hai người bị một phen kinh hồn bạt vía, vội im re tản đi.

”Nguyệt Hoa thượng thần, Ứng Long Cơ Thương cầu kiến Cửu Lê tộc trưởng Xuy Vưu.”

”Ngươi còn dám đến đây sao?” Cùng lúc vang lên một tiếng thét cao giọng dữ dằn.

Phía trước xuất hiện một đám người, ai nấy cao to hàng trượng, mặt mày dữ
tợn, trông cực kỳ hùng dũng, như một đám dã thú đang muốn vồ mồi, xem ra muốn uy hiếp người ta.


Trọng Uyên nghĩ thầm trong lòng, đúng là
ông nào cháu nấy. Lần trước, Y Kỳ nói với mình thế nào thì hôm nay cháu
chắt mấy đời của Y Kỳ cũng nói năng thế ấy.

Trong đám người đó,
Xuy Vưu nổi bật bởi diện mạo uy lực, có tướng đế vương. Cử chỉ khoan
thai mang vẻ điềm đạm của Y Kỳ, khẽ vẫy tay một cái bốn phía đã lặng im. Xuy Vưu âm thầm bước tới, chân mang giày vải mình áo khoác vải, nở nụ
cười hiếm hoi để lộ chiếc răng khểnh, đủ hình dung được người này lúc
nhỏ đáng yêu như thế nào.

Thời gian trôi đi như nước chảy, tuổi thiếu thời có bao giờ trở lại.

Trọng Uyên dáng vẫn thanh cao như trúc xanh thẳng thắn, còn chú nhóc Xuy Vưu năm nào đã trở thành một nam nhân dũng mãnh.

Xuy Vưu nhìn Trọng Uyên với ánh mắt nghi hoặc, nói: “ Ngươi đến thì cứ đến, mang theo một người nữa để làm gì?“.

Trọng Uyên cười: “Gọi ta là thúc thúc“.

”Hừ”, Xuy Vưu xua tay, quay đầu rảo bước về phía trại của mình. “Theo ta vào
trại, bao năm không gặp rồi, hãy ôn chút chuyện xưa đã.”


Thương đưa mắt nhìn theo dáng người rắn rỏi của Xuy Vưu, lòng chỉ nghĩ,

Thiên đế phải chăng đã xem thưòng bản lĩnh tài trí của Trọng Uyên. Cả
quãng đường đi thấy chàng ta lúc nào cũng nhẹ nhàng như mây như gió
nhưng đầu óc thì luôn sẵn mưu lược.

Cơ Thương đã từng cùng Thanh
đế đối đầu trên chiến trường xưa, hình như cũng từng giao tranh với đại
quân Phục Nghi. Có điều năm đó người cầm quân là Cửu Thiên Huyền Nữ, nên cũng chưa bao giờ có dịp giáp mặt trực tiếp. Chàng từng nghe lời đồn
nhưng chưa chứng kiến tận mắt, cho nên cungz không biết nhiều về tài trí Trọng Uyên.

Cơ Thương cảm thấy hơi kì lạ về điều này, nhưng vì
vẫn chưa tìm ra lời giải thích đáng cho câu hỏi nên chỉ có thể lặng lẽ
đi theo Trọng Uyên.

Trọng Uyên bước vào trại. Trên sàn đất trải
đầy da thú. Từ những khoảng hở nhô lên mấy đám cỏ xanh, còn lại tứ phía
đều hiện vẻ cằn cỗi. Chính giữa đặt một chiếc giường, chăn chiếu lộn xộn lung tung cả. Một thiếu nữ diễm lệ rạng ngời đang nằm đó, mái mái tóc
dài qua lưng rủ xuống đất, đôi chân nõn nà thò ra khỏi giường. Cửa trại
đưọc vén lên, ánh sáng bên ngoài rọi tới cãng tôn lên nét xuân sắc ngời
ngời.

Cơ Thương đứng ngoài trại, bực lắm, vào hay không vào,
chẳng biết nên làm gì. Trọng Uyên mắt không hề liếc ngang dọc, cứ tiến
thẳng vào.

Thiếu nữ thấy có người tới, khẽ xoay người ngồi dậy uể oải hỏi: “Chủ nhân, thiếp có phải ra ngoài không?“.

Môi ả ta hồng như sứ, mềm mại vô cùng. Dáng người uyển chuyển như nước chảy, đẹp không gì bằng.

Giọng điệu Xuy Vưu bỗng dịu dàng đi mấy phần: “Không cần, nàng cứ nằm đó đi, đều là người nhà cả“.


Cơ Thương vẫn không biết nên tiến hay nên lùi. Chàng chứng kiến lối sống
hoang dã cuat vùng đất man di này chợt nhân ra: Xưa nay vẫn nghĩ bản
thân rất sắt đá, có thể cưỡng lại được sự quyến rũ của Hương Tư, nhưng
nào ngờ thực ra đó chỉ là bản lĩnh trước Hương Tư mà thôi. Trong lòng
dâng lên vô số những xáo động, nhưng nét mặt Cơ Thương vẫn giữ bình thản như không. Chàng lúc nào cũng thế, cho dù bên tai sấm động sét rung.

Nhìn Trọng Uyên không có ý định mở đường lui cho Cơ Thương, nữ nhân kia cũng không tránh đi. Cơ Thương thở dài, khép mắt bước vào.

”Ngồi xuống!”

Ngồi đâu nhỉ? Nhìn Trọng Uyên điềm nhiên ngồi xuống đất, Cơ Thương cungz
khoanh chân làm theo, lặng lẽ theo dõi Trọng Uyên thuyết phục Xuy Vưu.

”Mấy ngày trước, ta tới Trường Lưu Sơn gặp Y Kỳ.”

Xuy Vưu ngồi trên giường, vòng tay ôm lấy mỹ nhân, ngáp dài nói: “Ơ! Thúc phụ của ta vẫn còn sống ư?“.

”Dĩ nhiên, không chỉ còn sống, mà còn nuôi dưỡng một đám đồ tử đồ tôn, cuộc đời viên mãn lắm.”

”Đúng là không sai.” Xuy Vưu lẩm nhẩm suy tính hồi lâu, bỗng nhiên nhướng
mày: “Ta cho là ngươi đường xa vạn dặm tới đây hẳn không phải là vì
chuyện đó“.

Trọng Uyên cười ha hả: “Dĩ nhiên là không rồi. Chỉ có điều ta sắp thành thân nên lần này muốn mời ngươi tới, đi cùng ta sang
diện kiến nhà tân nương“.

”Ôi! Chuyện tình duyên như vậy là quá
tốt còn gì!” Xuy Vưu bước xuống giường, vóc dáng cao hàng trượng che
khuất mặt hai người. Y ra vẻ hết sức phấn khởi, xoa tay nói: “Ta cho
rằng kể từ khi... “.