Cửu Môn Ký Sự

Chương 95

Kỳ thật Giải cửu cũng đã đoán được lúc này Ngô Lão Cẩu không có nhà, thật ra là lúc trước hắn từ rạp hát của Nhị Nguyệt Hồng đi ra có đụng mặt Chung Thanh, cho nên biết lúc ấy Ngô Lão cẩu đang ở cùng với Trương Khải Sơn. Nhưng hắn nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng không nói gì cả, chỉ cùng Nghiêm tiểu thư đi đến Ngô gia. Đương nhiên, trong lòng hắn lúc này còn một việc tuyệt đối sẽ không nói ra, hơn nữa sẽ không nói cho Trương Khải Sơn —- phụ nữ vừa xinh đẹp vừa lợi hại hình như đều có ấn tượng vô cùng tốt với Ngũ gia.

Bất quá, người tính không bằng trời tính, trước khi gặp được Ngũ gia, bọn họ lại gặp hai người khác của Cửu Môn.

Thường thường, Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục xuất hiện cùng nhau, chỉ có hai khả năng: Một là Cửu Môn có nhiệm vụ tập thể, giống như là gắp lạt ma hay là trừ tà mà; hai là cùng nhau uống rượu. Tuy rằng hai người ngoại trừ giống nhau ở chỗ đơn độc hành động thì không có gì khác, nhưng lại hợp thành một sự cân bằng kỳ lạ ngoài ý muốn.

Hắc Bối Lão Lục luôn trầm mặc, trừ khi hắn tự nguyện nói chuyện, nếu không thì đừng hòng có người khiến hắn mở miệng. Bình thường hắn rất ít qua lại với người của Cửu Môn, là vì trên người hắn lúc nào cũng có mùi thuốc phiện, cho nên mỗi lần gặp gỡ đều giữ khoảng cách với người khác, dù là hạ đấu cùng Cửu Môn cũng cố gắng không tiếp xúc quá nhiều. Hán thích uống rượu, thuốc phiện và rượu cùng nhau tàn phá cơ thể hắn đến sắp hoại phế. Sở thích ban ngày là giống như mấy người giang hồ lưu lạc ôm đao ngồi ở góc đường phơi nắng, ánh mặt trời chính là cái ôm ấm áp nhất dành cho hắn. Cứ như vậy, nhưng không một ai trong Cửu Môn có dị nghị bài trừ vị trứ thứ sáu —- trong thân hình thấp hèn có tồn tại sự kiên cường và cứng cỏi của nam nhân Tây Bắc. Trên thực tế, hắn vốn không phải tên Hắc Bối Lão Lục, bởi vì trên lưng hắn có một hắc thủ ấn (dấu bàn tay màu đen) và đứng thứ sáu trong Cửu Môn, mọi người tặng danh hiệu này cho hắn, cuối cùng không ai còn nhớ được tên hắn nữa.

Ngược lại, Trần bì A Tứ có thể ngồi lên vị trí thứ tư trong Cửu Môn, mọi người cũng không có gì dị nghị, nói đúng hơn là không dám kiến nghị. Làm đệ tử của Nhị Nguyệt Hồng, dù cho đã bị trục xuất khỏi sư môn, nhưng chỉ cần thế lực của Nhị Nguyệt Hồng còn lại ở Trường Sa một ngày, cũng không ai dám gây khó dễ cho Trần bì A Tứ. Đương nhiên, quan trọng nhất là, không ai ngu đến mức đưa cổ đến cho người ta chém —- Trần Bì A Tứ từng đổ đấu không thuận lợi mà giết sạch một cái thôn, chuyện này tuy chỉ là đồn đại, nhưng thà tin có còn hơn không tin. Cho nên trên ý nghĩa nào đó, phong cách hành sự của hắn khiến người khác hoảng sợ hơn là Bán Tiệt Lí.


Bởi vậy, nếu nói Hắc Bối Lão Lục chủ động rời xa mọi người, như vậy thì Trần Bì A Tứ là bị mọi người chủ động tránh xa. Hai người cách xa với nhân loại từ khi có lần gặp nhau ở quán rượu, nếu Hắc Bối Lão Lục không sợ Trần bì A Tứ giết hắn, rồi sau đó hai người cùng nhau chịu thiệt hại, huống chi hắn cũng không có lý do gì vô duyên vô cớ đi giết người, vì thể thường xuyên qua lại lâu ngày cũng thành bạn rượu. —-nếu chỉ có một người nói, mà người còn lại chăm chú lắng nghe thì cũng xem như là bằng hữu. (Đơn giản là vì anh Sáu ảnh không thích nói thôi trời ơi)

Lúc gặp phải Giải Cửu và Nghiêm tiểu thư, Trần Bì A Tứ đang lấy rượu từ trong quán, giao một túi cho Hắc Bối Lão Lục.

Quan hệ của Giải Cửu và người của Cửu Môn thật ra không tệ, dù sao cũng đều là người làm ăn trên đường, không thể thiếu mỗi dịp có hàng hoá đều đưa hắn tiêu thụ. Ngày thường chỉ cần vô tình gặp mặt, đều sẽ ân cần hỏi thăm đôi câu. Lần này từ khi Nghiêm tiểu thư vào thành, người của Cửu Môn còn chưa gặp đủ. Bây giờ lại gặp Tứ gia và Lục gia, nói sao cũng phải chào nhau một tiếng.

Có kinh nghiệm từ Lí Tam gia, Nghiêm tiểu thư không đề cập đến chuyện tặng quà, chỉ mỉm cười vấn an hai vị.


Hắc Bối Lão Lục nhận túi rượu từ tay Trần Bì A Tứ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Nghiêm tiểu thư một cái, gật gật đầu xem như đáp lại. Giải Cửu nhìn thấy, khẽ cười, hắn biết đây chính là cực hạn trong văn hoá chào hỏi của Hắc Bối Lão Lục. Nhưng mà, hình như tâm tình của Trần bì A Tứ hôm nay không được tốt lắm.

Hắn hé mắt, uống một ngụm rượu, hất cằm nói: “Bà cô này bộ dạng không tệ, Cửu gia có mặt nhìn.”

Giải Cửu nhíu nhíu mày, cái miệng không ai ngăn được của Trần Bì A Tứ mọi người đều biết, nhìn thấy bản mặt lưu manh của hắn ngáp một cái, Giải Cửu thật sự muốn đâm hắn một nhát rồi nói: Ngài con mẹ nó không phải muốn xem ta diễn trò vui chứ? Nhưng mà, tình cách của hắn đã kiềm hắn không nhảy dựng lên, cũng không có đánh Trần Bì A Tứ.

Hắn chỉ cười cười, nói: “Chỉ tiếc Giải Cửu vô phúc.”


Giải Cửu không biết Nghiêm tiểu thư nghe xong những lời này có ý nghĩ gì, nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước. Hắn có thể bày mưu tính kế cho những chuyện khác, chỉ có chuyện liên quan đến tình cảm, thông minh như hắn cũng không ăn thua.

Mặt Trần Bì A Tứ giống như không nghe thấy, hỏi: “Các người đi hướng này, là muốn đến gặp Lão Ngũ?”

Giải Cửu gật đầu, từ chối cho ý kiến: “Y cách đây cũng gần, cho nên đi gặp y trước, sau đó gặp Phật Gia và Nhị gia sau.”

Trần Bì A Tứ nghe vậy hừ một tiếng, nói: “Ta cảm thấy các người có thể không cần đến tận nhà chào hỏi đâu, không chừng bây giờ thiệp mời cũng đã đưa đến nhà cậu rồi.”

Giải Cửu bất động thanh sắc, nói: “Thiệp mời gì?”


Ánh mặt Trần Bì A Tứ quét qua người hắn và Nghiêm tiểu thư: “Nếu là khách phương xa đến, tối nay Phật Gia mở tiệc cho các người chào hỏi. Nhị Gia cũng phát thiệp rồi, trước khi ăn tiệc sẽ lên sân khấu diễn.” Hắn dừng một chút rồi nói: “Về phần Lão Ngũ, y vừa mới đến cửa hàng của Lão Bát, muốn gặp bọn họ phải đi ngược lại.”

Bàn tay phải giấu trong ống tay áo của Giải Cửu khẽ nắm chặt. Hắn không ngạc nhiên chuyện Phật Gia mở tiệc, nếu là khách của Giải gia từ Thượng Hải đến, bất kể thế nào Phật Gia đều phải chừa mặt mũi cho Cửu Môn. Hắn chỉ không hiểu tại sao Nhị Nguyệt Hồng lại đích thân lên sân khấu diễn.

Xem ra, người có thể phá ván cờ của tôi, chỉ có ngài.

Giải Cửu không nói được gì âm thầm cười khổ, xoay người thản nhiên nói với Nghiêm tiểu thư: “Một khi đã như vậy, tối nay chúng ta đến nhà Trương Đại Phật Gia là có thể gặp mọi người.”

Nghiêm tiểu thư nghe vậy nâng đôi môi xinh đẹp yên lặng nhìn hắn, dừng một lát, cô không nói gì cả, chỉ nghe nhàng gật gật đầu.