Ngô Lão Cẩu nghe vậy ngạc nhiên một chút, tâm nói không phải ngẫu nhiên thì chẳng lẽ là ngài vẫn đi theo tôi sao?
Trương Khải Sơn dường như lại đọc được suy nghĩ của y, liếc mắt nhìn nói: “Chung Thanh chắc có nói qua với cậu về mê quan trận?”
Ngô Lão Cẩu không nói, y biết Trương Khải Sơn còn chưa nói xong.
“Căn phòng này chính là trung tâm của mê quan trận, mặt gương đồng này cũng là nơi tất cả *** hồn tập trung, nếu cậu ở thạch thất khác nghe được tiếng động rất nhỏ, chính là từ mặt gương đồng này vọng lại.” Có câu Trương Khải Sơn chưa nói ra chính là, nếu vừa rồi Ngô Lão Cẩu không cẩn thận nhìn vào mặt gương đồng này, e là hiện tại chì còn là một khối thi thể vô hồn nằm trên đất.
Ngô Lão Cẩu đoán được điểm ấy, cũng hiểu được âm thanh soạt soạt đã nghe được lúc trước, nhưng y cũng không biểu thị ra mặt quá nhiều, mà nhíu mày hỏi: “Như vậy, lúc xuất hiện âm thanh đó, có phải là vì mê quan trận biết được có người xâm nhập mà thay đổi vị trí?”
Trương Khải Sơn nghe vậy gật gật đầu, “Chính xác mà nói, không phải thạch thất thay đổi vị trí, mà kỳ thật bốn phía thạch thất đều là cửa. Lúc cậu bước vào, cửa của thạch thất cũng xoay tròn. Chúng nó có thể tuỳ ý thay đổi phương hướng, nghĩa là mộ đạo thật ra là những gian thạch thất rỗng nối với nhau, lúc cần thiết, mộ đạo cũng có thể biến thành thạch thất. Như vậy, thạch thất trung tâm sẽ không dễ dàng bị phát hiện. Người trộm mộ sẽ bị vây trong thạch thất, mặc dù may mắn có thể tìm được nơi này, cũng sẽ bị gương đồng hút mất hồn.”
Ngô Lão Cẩu nghe rất nghiêm túc, lập tức trầm ngâm nói: “Vậy sao ngài lại tìm được đến đây?”
Trương Khải Sơn đưa mắt nhìn qua Ngô Lão Cẩu, nói: “Sau khi các người ngã xuống, A Tứ và Lão Lục, A Sinh vào chủ mộ đạo. Cơ quan trong trường minh đăng có thể khiến các người xuống được đây, đương nhiên có cơ quan khác có thể đưa ta xuống đây. Chẳng qua, ta có cách âm thầm đi vào. Về phần căn phòng này, ta chính là biết vậy thôi.”
Làm một người hạ đấu vô số như Ngô Lão Cẩu, Ngô Lão Cẩu rất hiểu câu nói nhẹ nhàng như gió thổi mây bay bâng quơ “Ta chính là biết vậy thôi” của Trương Khải Sơn, sau lưng chắc hẳn là có rất nhiều huấn luyện tàn khốc. Nhưng trên mặt chỉ nhẹ nhàng cười: “Cho nên, ngài nói tôi vào căn phòng này không phải ngẫu nhiên, mà là bởi vì lúc Tam Thốn Đinh biến mất mới tìm được đến đây?”
Trương Khải Sơn không trà lời, chỉ dùng đôi mắt đen nhánh nhìn Ngô Lão Cẩu.
Ngô Lão Cẩu cũng nhìn chằm chằm Trương Khải Sơn một hồi, bỗng nhiên nói: “Chung Thanh và Tam Thốn đinh sao đột nhiên lại cùng biến mất?”
Nhưng mà Trương Khải Sơn cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngô Lão Cẩu, mà hỏi ngược lại: “Lúc ở trong rừng, không phải cậu cũng từng lạc mất Chung Thanh sao?”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt một chút, tâm nói sao ngài biết được?
Trương Khải Sơn nói: “Lúc đó ta đang ở trong rừng.”
Ngô Lão Cẩu ngẩn ra, nhớ đến lúc đó mình đi theo một bóng người mới ra khỏi rừng được, dường như còn nghe được tiếng ngọc chạm vào nhau, chẳng lẽ chính là Nhị hưởng hoàn của ngài?
Ngược lại Trương Khải Sơn lại cười khổ một chút, nói: “Người dẫn cậu ra khỏi rừng không phải là ta, nhưng ta biết lúc đó cậu đang ở trong rừng. Về phần tại sao đột nhiên lại lạc mất Chung Thanh, ta cũng không biết.”
Nói theo kiểu khác, chính là lần này hắn cũng không biết tại sao Tam Thốn Đinh và Chung Thanh lại biến mất.
Sau khi hạ đấu, có rất nhiều chuyện không thể dùng lời lẽ bình thường để giải thích, Ngô Lão Cẩu cũng không phải là một người cố chấp đi tìm lời giải, suy nghĩ một lát mới nói: “Nhưng Tam Thốn Đinh chắc chắn có thể tìm được tới đây, cho nên chúng ta có thể ở đây chờ Chung Thanh?”
Trương Khải Sơn nghe vậy nhưng không trả lời, bắt đầu dựa người vào tường nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện đưa tay kéo Ngô Lão Cẩu bên cạnh vào lòng ngực, để hai người có thể ngồi thoải mái hơn một chút.
Nhưng Ngô Lão Cẩu lại tiếp tục tự hỏi: “Sau đó chúng ta làm sao đi ra ngoài? Đánh nát cái gương đồng này?”
“Đừng nói nữa.”
Trương Khải Sơn hơi cau mày, Ngô Lão Cẩu đang dựa trong ngực không nhìn được nét mặt của hắn, đang định đứng dậy thì bị một bàn tay chặn lại.
“Như vậy tốt hơn. Chờ Chung Thanh đến đây, tự nhiên sẽ có cách ra ngoài.”
Lúc này Ngô Lão Cẩu mới phản ứng lại, mẹ nó, lão tử cũng không phải là chưa từng bị thương, có cần phải cẩn thận vậy không? huống chi bây giờ cũng chỉ mới phát sốt mà thôi, miệng vết thương cũng không sao nữa.
Vì thế bắt đầu có ý định thoát khỏi kìm hãm của Trương Khải Sơn.
Trương Khải Sơn đành phải dùng một tay nắm lấy cổ tay y, thấp giọng nói: “Cậu quên chúng ta đã đánh cược cái gì?”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy cả người cứng đờ, trong lòng mắng một câu, khốn nạn!
Nhưng rốt cục không giãy dụa nữa.
Đương nhiên, Ngô Lão Cẩu sẽ không thừa nhận, vừa rồi miệng vết thương đau nhức đã tiêu hao hết nửa thể lực, hơn nữa còn liên tục phát sốt, y thật sự cảm thấy có chút mệt mỏi.