Cửu Môn Ký Sự

Chương 177: Trương tiểu ngũ – phần 18

Hắn vốn đã ôm quyết tâm phải chết, dù sao cũng là cá chết lưới rách, đương nhiên không nghĩ đến những nguyên nhân và kết quả khác.

Hiện giờ nhắc tới mới cả kinh, nhớ lại tính tình đa nghi của Trần Bì A Tứ, sao nhiều ngày rồi không gặp mình hắn cũng không hỏi, hiển nhiên, chỗ nào cũng có vấn đề.

Đột nhiên sắc mặt thiếu niên trắng nhợt, “Nếu hắn đã phát hiện, vì sao còn để tao giữ đứa nhỏ đó?”

Trương Khải Sơn nhìn thấy ánh mắt hắn lại có chút đồng tình: “Mày cho rằng, Tiểu Ngũ còn ở chỗ đó?”

“Tụi mày đã sớm tính kế xong hết, hai ngày này để yên không hỏi gì chẳng qua là muốn tao tự lộ dấu vết.” Đồng tử của thiếu niên đột nhiên mở rộng: “Để cho thằng họ Trần đó đến đây! Cho dù chết, tao cũng muốn chết vì báo thù cho cha mẹ!”


Trương Khải Sơn âm thầm thở dài.

Đương nhiên hắn sẽ không nói cho thiếu niên đã bị thù hận che mắt này biết, hôm nay hắn từ Bắc Bình về Trường Sa, nửa đường đã nhận được tin Tiểu Ngũ bị bắt. Hôm qua Nhị Nguyệt Hồng để cho Trần Bì A Tứ xử lý việc này, đó là đã biết nguyên nhân mọi chuyện xảy ra do hắn. Mà còn công khai để Giải Cửu xen vào, kỳ thật là muốn ám chỉ hắn không ra thủ đoạn độc ác giết cái tên đã tôn A Tứ làm sư phụ này, nếu không e rằng thiếu niên này đã sớm chôn thân trong bãi tha ma.

Về phận Tiểu Ngũ, Trường Sa là nơi rộng lớn như vậy, dựa vào uy danh của Cửu Môn Phật Gia, kỹ năng đánh bạc tài tình của thần toán Bát gia, tra ra nơi y bị trói cũng chỉ tốn nửa canh giờ. Hiện giờ đứa nhỏ đã sớm bị Trần Bì A Tứ mang đi, may mà vẫn còn hôn mê, cũng chưa bị thương gì, nếu không hiện tại thiến niên này cũng không thể đứng ở đây.

Khi thực lực quá xa cách, báo thù vô vị bất quá chỉ làm tăng thêm tử vong.

Chỉ là, mặc dù Trần Bì A Tứ coi rẻ mạng người, dưới tay bản thân mình cũng không ít vong hồn. có thể ngồi lên vị trí này, chân đã phải đạp lên biết bao nhiêu xương cốt. Nếu ai chết cũng phải báo thù, người muốn tìm Trương Khải Sơn hắn báo thù e là còn nhiều hơn tìm Trần Bì A Tứ.

Bất quá, mạng của ai đáng giá hơn ai?

Nếu bọn họ nợ mạng người đếm không xuể, bản thân mạng của bọn họ, có bao nhiều giá trị?


Sống trong thời loạn, rốt cuộc có người cũng phải bị người hận, chỉ vậy thôi.

“Quân tử báo thù, mười năm không muộn.” Trương Khải Sơn thản nhiên mở miệng, “Rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt. Chờ cậu có đủ năng lực báo thù rồi lại tìm đến đây.”

Tiếu niên sửng sờ một lúc lâu, *** thần căng thẳng cuối cùng cũng biến mất.

Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn thiếu niên co quắp trong bụi cỏ lau, bụi đất đầy mặt, dáng vẻ rối loạn.

Hắn không phải máu lạnh, chỉ là thấy quá nhiều người chết, cho nên hắn quyết định dùng số ít người chết đổi lấy hạnh phúc cho nhiều người. Cho dù trong đó có bằng hữu anh em của hắn.

Đáng giá sao?


Hắn không biết. Nhưng mà, hắn không có lựa chon nào khác.

Nhưng ít ra, hắn sẽ cố hết sức giữ người có thể giữ lại.

Cho nên, hắn đi đến bãi tha ma này, đơn giản vì muốn giữ lại cái mạng thiếu niên này từ tay Trần Bì A Tứ. Người Trương Đại Phật Gia hắn thả, dù là ai cũng phải nễ mặt ba phần. Nhưng mà, có thể sống sót tại thói đời này hay không, sống đến ngày quay lại đay báo thù hay không, còn phải xem mạng của thiếu niên này.

Nhìn theo bóng dáng thiêu niên ôm nỗi hận rời khỏi, Trương Khải Sơn bỗng ngẩng đầu nhìn ánh trăng cuối tháng phía chân trời, xoa xoa lông con chó nhỏ, lẩm bẩm nói: “Nên tới, cũng sắp tới rồi.”