Cửu Môn Ký Sự

Chương 121

Nhiều năm về sau, Trương Khải Sơn vẫn nhớ như in cảnh tượng chiến đấu kịch liệt ngày đó.

Dưới tình thế quân địch ào ạt chạy tới, dưới sự công kích không ngừng của bom và đạn, quân địch cứ như sóng vỗ từng đợt từng đợt ùa tới, giẫm lên thi thể của những chiến hữu đã chết để xông lên đỉnh núi, thấy người chém người, thoáng chốc Đỉnh Kỳ Lân máu chảy thành sông. Thủ quân dùng hết đạn, cầm đao dưới báng súng để ngênh chiến, cuối cùng chết hơn một nửa, trận địa liên tiếp thất thủ.

Trên chiến trường vĩnh viễn không tồn tại cái gọi là may mắn.

Lúc gạo hết đạn sạch, vũ khí và binh lực không thể bì với quân địch, chi viện bên quân ta chưa tới, phương pháp tốt nhất để giảm bớt hy sinh là phải tạm lùi lại, sau khi chỉnh đốn binh lực rồi lại phản công.

Lúc hạ lệnh lui quân, thủ quân đã bị bức tới cực đông trận địa cuối cùng của ngọn núi.

Có lẽ là cảm ứng nguy hiểm do nhiều năm tích luỹ trên chiến trường, có lẽ là vì giữa hai người đã hình thành sự ăn ý từ nhiều lần sinh tử, lúc tiếng rầm rú từ máy bay thả bom vang lên trên đỉnh đầu, Trương Khải Sơn theo tiềm thức quay đầu lại, liền thấy một trái bom đang rơi thẳng xuống cách đó không xa.

Xuyên qua màn khói đặc cuồn cuộn trước mắt, một thân ảnh quen thuộc đang nhào đầu về nơi sắp nổ tung, vô cùng giống một phân đoạn quay chậm trong phim điện ảnh, một bức tranh rồi lại thêm một bức tranh, hai mắt đau nhói.

Đạn pháo giống như một tấm màn lửa đẹp mắt, cuối cùng ầm một tiếng nổ tung trước mắt, rung trời lỡ đất.


Bị bom trực tiếp nổ tung như vậy, người chết chỉ có một kết quả.

Tan xương nát thịt.

Sau này nhớ lại, Trương Khải Sơn cũng thấy kỳ quái sao những lời đầu tiên mình nghĩ đến lúc đó lại là những từ này. Quả nhiên là nhìn thấy quá nhiều người chết trên chiến trường, trái tim cũng trở nên lạnh lẽo sao?

Chỉ là, thời điểm đó, lúc khói bụi tung bay khắp đất trời, âm thanh mà hắn có thể nghe được khi đứng trên đỉnh núi lúc đó, rõ ràng chỉ có âm thanh trái tim mình đang nhảy bên thình thịch mà thôi. Không tiếng kêu gào của quân địch, không có tiếng lửa đạn xung quanh, trong mắt chỉ còn nhìn thấy một vệt đen quen thuộc, dưới ánh sáng chói loà của mặt trời phút chốc tiêu tán. Mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy đạn pháo đang nổ tung trước mắt, lại không thể ngăn cản đôi cánh màu đen thật lớn của tử thần đang hạ xuống.

Thời khắc đó, người đã chứng kiến vô số tử vong bên cạnh như hắn, lần đầu tiên cũng biết cái gọi là.

Đau đớn thấu tim.

Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên nhớ lại đôi mắt sáng rực đó, trên mặt người kia vẫn là ánh dương chói loà không thay đổi, còn có câu hẹn ước cách đó không lâu của y “Tôi hứa với ngài, nhất định sẽ sống sót rời khỏi đây.”

Kỳ thật, từ lúc bắt đầu bước vào chiến trường, hắn nên đoán được cảnh tượng này. Cái chết, vốn là kết quả không thể thiếu của chiến tranh. Đứng trước súng đạn vô tình lạnh như băng, sinh mệnh của mỗi người đều không thể phân biệt địch ta.


Tại cái thời kì chiến loạn khó phân, nếu không có thân phận quân nhân, không có cái danh Trường Sa Cửu Môn, chỉ tồn tại bằng cái tên Trương Khải Sơn, vậy thì hắn chỉ hy vọng người kia có thể đơn thuần mà sống, chỉ muốn bảo vệ y bình an cả đời, nhưng cuối cùng tất cả chỉ là một màn ảo ảnh phù phiếm dưới khói súng của chiến hoả.

Nhưng mà, lúc này hắn không còn lựa chọn nào khác.

Hắn là Trương Khải Sơn. Là Trương Đại Phật Gia của Trường Sa Cửu Môn. Cũng là sư trưởng của hàng vạn thủ quân đang ở đây.

Trương Khải Sơn có thể chọn cách qua đó kiểm tra sinh tử của người mà hắn bận tâm, cho dù là chỉ còn có thể thu hồi thi cốt của y. Chỉ là, gánh nặng phải nắm giữ mấy ngàn sinh mệnh của một sư trưởng không cho phép hắn làm vậy.

Bởi vì, từ khi khoác bộ quân trang đó lên người, hắn đã không chỉ phải gánh vác cái tên Trương Khải Sơn nữa.

Sau khi đạn pháo nổ vang, Trương Khải Sơn mặc một thân nhung trang đứng giữa Đỉnh Kỳ Lân tràn ngập khói lửa, tay siết chặt khẩu Mauser C96, nhắm vào giữa không trung, bóp cò.

Thời điểm đó, giữa lửa đạn chém giết, quân ta không ai nhìn thấy trên mặt hắn có một nỗi bi thương không nói bằng lời, chỉ nghe được thanh âm ra hiệu lệnh vẫn bình tĩnh như trước của hắn.


“Toàn quân rút lui!”

Ngày kế, Đỉnh Kỳ Lân thất thủ.

Tiếp viện của quân địch e ngại địa hình phức tạp của Vạn Gia Lĩnh, không dám tuỳ tiện tiến vào phía đông, chỉ đành phải chờ sư đoàn 106 tới Đỉnh Kỳ Lân hội hợp. Một khi bọn họ thành công tụ hội, bên ta lại phải hao tốn thêm nhiều binh lực để tiêu diệt toàn quân của chúng.

Như vậy, bất kể phải trả giá thế nào, thủ quân phải đoạt lại Đỉnh Kỳ Lân trước khi quân địch tụ hợp lại.

Ngọn đèn trong quân doanh của bộ phận tác chiến sáng rực cả đêm, những người có quân hàm trên mức đội trường đều thức trắng đêm chưa chợp mắt.

Đi theo Trương Khải Sơn nhiều năm như vậy, Chung Thanh làm phó quan cũng không cảm thấy được hôm nay hắn có gì khác với thường ngày. Cùng các thuộc hạ thảo luận phương án tác chiến tốt nhất dưới ánh đèn, phân phối nguồn tài nguyên tác chiến một cách hợp lý, thậm chí sau khi xác định thời gian bày trí mai phục và thời gian tiến công ngày mai, còn đến thăm hỏi các thương binh.

Lão Vương bị thương ngày hôm trước đã tỉnh lại, chỉ là *** thần chưa khôi phục. Hắn cũng xem như được mở rộng tầm mắt, hiện giờ mất đi một chân, trên mặt cũng không có biểu tình muốn chết muốn sống gì, mà tự giễu nói vốn định đồng ý với Tiểu Ngô về sau đi theo y đổ đấu hai anh em cũng nhau kiếm tiền, xem ra không thực hiện được nữa. Nói xong, Lão Vương nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, hỏi sao không thấy Tiểu Ngô đâu, con mẹ nó thằng nhóc thối tha kia chẳng lẽ nhìn thấy chân lão tử không còn, liền đoạn tuyệt quan hệ huynh đệ?

Chung Thanh nói cho Lão Vương, lúc trước khi kết thúc chiến đấu, chân của hắn là do Ngũ gia cầm máu giúp, cho nên mới có thể chờ nhân viên chăm sóc đến chữa trị.

Lúc Trương Khải Sơn nghe thấy cái tên kia, thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ có đầu ngón tay đang buông xuống bên cạnh khẽ rung rung. Nhưng hắn chỉ dặn dò cho Lão Vương và những thương binh khác chú ý nghĩ ngơi, kế tiếp liền giao cho những đồng đội khác chiếm đoạt lại Đỉnh Kỳ Lân, lấy lại đỉnh núi để tế vong linh của vô số huynh đệ đã chết.


Tựa hồ Lão Vương đoán được gì đó, chỉ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, không nói câu nào.

Khoảng bốn năm giờ sáng, là lúc con người mệt mỏi không phòng bị nhất. Cũng là thời gian tốt nhất để tiến công.

Trước khi toàn thủ quân phản công khoảng một canh giờ, Chung Thanh lấy lí do trước khi tác chiến nên để mọi người nghỉ ngơi, sau đó quăng một mình Trương Khải Sơn vào phòng đóng cửa lại.

Lúc này, mới là lúc vị Phật Gia không có gì khác với ngày thường không bình thường nhất.

Hắn cần yên tĩnh một mình, cho dù chỉ còn lại một canh giờ ngắn ngủi.

Nếu không, Chung Thanh không thể xác định, khi nào thì *** thần hắn sẽ suy sụp.

Từng bước từng bức xông qua chiến trường đầy khói thuốc súng, dẫn dắt huynh đệ đánh cả đất trời, Trương Khải Sơn vĩnh viễn là trụ cột mạnh mẽ nhất trong mắt người khác. Cái danh Trương Đại Phật Gia này, cũng khởi nguồn từ sự hùng mạnh và quyền thế của hắn, về phương diện khác cũng ám chỉ người khác không thể nhìn thấy một chút tình cảm cá nhân nào từ hắn. Nhưng Chung Thanh biết, kỳ thật, ngoài cái danh Cửu Môn Phật Gia và một thân quân trang màu lục, hắn cũng chỉ là một con người bình thường có hỉ nộ ái lạc và yêu hận tình thù mà thôi.

Chỉ là, trên đời không ai biết, người nam nhân kiên cường đến mức nước mắt cũng chỉ rơi cho bản thân kia, cũng từng ở sau cửa khóc rống một cách im lặng.

Tại thời đại là quyền thế của súng đạn, đạp đến xương cốt răng rắc, chung quy phải có người bị người khác hận, chỉ là không ai biết, ngay cả trong tình yêu hắn cũng chỉ có thể thân bất do kỷ(bản thân không quyết định được). Dù là, nguyện vọng của hắn chẳng qua chỉ là mong cái người kia có thể vĩnh viễn tươi cười sống tốt thật tốt mà thôi.